Thượng Quan Sở Sở đẩy lui ŧıểυ Kiều tì nữ duy nhất của nàng ra, trên người mặc một bộ váy bằng lụa mỏng màu thủy lam, nàng nhìn ta dịu dàng, không nói một lời.
Một nữ tử mỏng manh yếu đuối như vậy, đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở, thật đúng là làm cho người ta không khỏi thấy đau lòng a! Chịu thua ta lúc trước luôn, còn cảm thấy vẫn không đủ ngược, làm khổ con người nhỏ bé này không ít, đây là tạo nghiệt a……
“Khụ khụ……” Ta ho nhẹ hai tiếng nhằm xoá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Ánh sao mông lung, màn đêm ảm đạm, mọi thanh âm cũng đều tĩnh lặng đến lạ thường.
Trong góc phòng xa xa của hoàng cung Ngọc Quốc, trên nóc nhà Sở Dật Các có hai nam tử tuyệt mỹ đang âm thầm phân tranh cao thấp.
“Đông Phương Cửu, cái loại việc nhàm chán này can hệ gì đến ta?”
“A, Hiên Viên huynh đừng nóng vội, cứ xem đi đã.”
“Hừ.”
Sở Dật Các phòng trong.
“Sở Sở……” Thanh âm ta mang theo chút nức nở nghẹn ngào, cái giá phải trả này cũng thật là đắt, ta cam đoan bên hông đùi ta ngày mai chắc chắn sẽ bị bầm tím. (Maroon: nàng tự nhéo mình để chảy nước mắt í mà, ta đoán vậy.)
Thượng Quan Sở Sở nghe vậy sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ Thượng Quan Lăng sẽ dùng loại ngữ khí này cùng nàng nói chuyện, có thể nào lại là một “trò bịp bợm” mới hay không? Vừa nghĩ đến đấy, trong lòng không khỏi run lên.
Thấy Thượng Quan Sở Sở vẫn bất động như cũ. Đành chịu thôi, địch đã không động thì ta đành động vậy.
Ta học theo phong thái liễu yếu đào tơ của những nữ tử cổ đại, chậm rãi từ từ bước tới chỗ Thượng Quan Sở Sở, thỉnh thoảng còn giả vờ nức nở hai tiếng.
“Sở Sở……”
“Công chúa đêm khuya tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?” Thượng Quan Sở Sở tay nắm chặt, cố gắng trấn tĩnh, hỏi.
Hắc hắc, một vở kịch sắp bắt đầu!
“Sở Sở, ta biết ngươi cảm thấy Thượng Quan Lăng đối đãi với ngươi không tốt, nhưng mà…… nhưng mà nàng ta đã bị báo ứng rồi……” Mau lên, nước mắt mau chảy ra coi, trời ạ, ta chẳng lẽ không có tuyến lệ hay sao?
Thừa dịp Thượng Quan Sở Sở vẫn còn ngây người, ta bật người lao tới ôm lấy một cánh tay nàng, tiếp tục khóc lóc nói, “Sở Sở, nếu ta nói với ngươi, ta không phải là Thượng Quan Lăng tội ác tày trời, tâm địa ác độc kia, ngươi có thể tin ta không??” Ta cố gắng trợn to đôi mắt, hướng nàng mà chớp chớp mắt. Thấy không, ánh mắt chân thành tha thiết của ta cũng giống như tâm hồn thuần khiết của ta vậy. Mà ta cũng không phải là nữ nhân hư hỏng nha, ta là đứa trẻ tốt, ta thực thuần lương.
Thượng Quan Sở Sở giờ phút này hoàn toàn hóa đá, trong lòng không biết là kinh hay hỉ, nàng căn bản còn không nghĩ xem lời nói của người trước mắt này nói là thật hay giả, suy nghĩ của nàng sớm đã quay về khoảng thời gian mười lăm năm trước, nàng khi đó tên là Dương Sở Sở.
Nàng chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, có lẽ ngay cả bình thường cũng không được tính. Bộ dạng thì tầm thường, thành tích chẳng ra sao, nhân duyên cũng vậy, hết thảy hết thảy đều khiến nàng cảm thấy được cuộc sống thật buồn tẻ vô vị, mà lại còn bị loại người xinh đẹp cười nhạo, khinh thường nữa. Nàng oán hận thế giới này, nàng oán hận ông trời vì sao lại bất công như thế, vì sao lại có người vừa xinh đẹp thành tích lại vừa tốt, mà chính mình không chỉ lớn lên khó coi mà thành tích còn ê chề như thế, hơn nữa dù có cố gắng thế nào đều vẫn cứ là không tốt.
Nàng nghĩ rằng có thể ông trời đã nghe được nỗi lòng của nàng, cho nên mới vào một buổi chiều bình thường như mọi ngày, mang nàng rời khỏi thế giới mà nàng đã sống suốt 15 năm.
Vừa mở mắt nàng liền đã thấy mình ở một nơi có tên là Ngọc quốc, là một nơi mà trong sách cũng chưa từng thấy nhắc tới, một đất nước chưa từng xuất hiện trong năm ngàn năm lịch sử.
Nàng xuyên không, linh hồn nàng nhập vào một ŧıểυ nữ nhi, tỉnh lại với một thân thể đau đớn nhưng nàng lại không hề cảm thấy chút xíu đâu khổ nào, thậm chí nàng còn thấy vô cùng vui sướиɠ, vậy là nàng rốt cục lại có thể sống một cuộc sống mới rồi! Có thể sẽ không tiếp tục tầm thường như trước, nàng xem trong mấy cuốn ŧıểυ thuyết xuyên không đều miêu tả như vậy, cuối cùng sẽ ở bên hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi…
Thế là, nàng đã trải qua thêm một lần mười lăm năm nữa, nàng rất hài lòng, bởi nàng đã tìm được “Hoàng tử” mà nàng luôn tìm kiếm. Chỉ gặp một lần, nàng đã bị cưa đổ, tuy nhiên đây không phải lần đầu tiên nàng liền “Nhất kiến chung tình”, ở thế giới hiện đại kia nàng cũng thầm thích một người đấy chứ, nhưng mà lần này không phải là chuyện tình đơn phương nữa, nàng rõ ràng đọc được từ đôi mắt vàng óng của hoàng tử tuấn mỹ kia hai chữ — ái mộ.
Nàng cảm tạ ông trời, cảm ơn ông trời đã cho nàng xuyên vào thế giới này, cảm tạ ông trời cho nàng từ đầu đến chân thay đổi hoàn toàn, nàng luôn mang ơn, bất kệ phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất, bất luận trải qua bao nhiêu sóng gió, vẫn vô cùng là cảm kích .
Ôi chao?! Ánh mắt Thượng Quan Sở Sở sao lạ vậy, sao lại có chút mơ hồ thế kia?! “Khụ khụ……” Ta thấy giả ho thật đúng là một cách tốt a! Ha ha.
“Sở Sở, ngươi không tin ta?!” Trong mắt ta đã bắt đầu lấp lánh lệ quang , chỉ là không hiểu được con mắt màu xanh mà ánh lên lệ quang thì sẽ ra cái dạng gì nữa! “Ta biết chuyện này rất khó để ngươi tin, nhưng ngươi hãy tin ta, tại cái thế giới mà ta không quen thuộc này người duy nhất ta có thể tin tưởng chỉ có ngươi mà thôi! Ngươi ngẫm lại xem nếu ta mà là Thượng Quan Lăng sao có thể cùng tên BK (baka – ngốc, ai hay xem phim Nhật sẽ biết từ này) Đông Phương Cửu kia đi cứu ngươi a?! Nếu ta là Thượng Quan Lăng thật, ta khẳng định sẽ mong ngươi chết quách từ lâu rồi, như vậy ta mới có thể cùng Hiên Viên Tiêu kề vai sát cánh a!”
Rõ ràng cảm thấy Thượng Quan Sở Sở nghe đến tên Hiên Viên Tiêu có chút phản ứng, ta phải nhanh chóng gia tăng sức tấn công mới được, “Sở Sở…… nếu người không tin ta, Đông Phương Cửu khốn kiếp và Hiên Viên Tiêu cái tên……” Suýt chút nữa ta thốt ra hai chữ “thất phu” rồi, may là nhịn lại kịp, không thể nói rằng nàng ta đã thích phải một nam nhân không tốt, “…và Hiên Viên Tiêu sẽ giết chết ta, thật đó!” Lúc này, nước mắt ta đã biết nghe lời nha, từng giọt từng giọt bắt đầu rơi xuống.
Phòng nɠɵạı, trên nóc nhà, một người không nhịn được cười, còn một người là cố nén lửa giận.
“Ngươi…… Ngươi muốn ta làm sao tin ngươi được đây?” Thượng Quan Sở Sở vẫn thử thăm dò hỏi, nhưng trong lòng cũng đã tin tưởng Thượng Quan Lăng này quả thật không phải Ngọc quốc Công chúa Thượng Quan Lăng đã khi dễ nàng mười lăm năm kia. Thượng Quan Lăng này cũng giống như nàng, đến từ thế giới hiện đại, khi nãy lúc Thượng Quan Lăng buột miệng nói ra từ “baka”, nàng đã tin rồi. Chẳng lẽ thật sự có chuyện xuyên không? Xuyên không ở thế giới này đã bắt đầu thịnh hành? “Dù sao lời nói loạn thần này …… không thể tin……” Thanh âm lại dần dần nhỏ lại.
Hắc, còn “lời nói loạn thần” sao?! Không thể tin?! Không phải lúc trước tỷ tỷ ta thấy ngươi đáng thương, bộ dạng xấu xí mới cho ngươi xuyên qua làm mỹ nữ hay sao?! Láo, còn dám giỡn mặt với ta!
“ Sở Sở…… huhu…… Sở Sở……” Chính mình khóc mà còn thấy thật thương tâm, ta lau nước mắt vào tay áo Sở Sở, nở một nụ cười nói với Thượng Quan Sở Sở, “ Sở Sở, nếu không…… nếu không ta hát cho ngươi nghe một bài ở thế giới ấy nhé?”
“Hả?…… Tốt, được rồi……”
Ta sớm đã đoán được ta tìm đến Thượng Quan Sở Sở sẽ có hai kết quả, một là nàng cũng khóc lóc ôm ta nói rằng ta và nàng là người cùng thế giới, về sau chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau, hai là “nội dung vở kịch” hiện tại đang diễn đây, nàng sẽ không đề cập tới chuyện nàng cũng xuyên không tới, nhưng lại nói sẽ tin tưởng ta không phải thuộc thế giới nàng , nàng xem ta như là người tốt, về sau sẽ chiếu cố cho ta.
Kỳ thật ta ít nhiều kỳ vọng vào kết quả đầu tiên hơn.
Trên nóc nhà kia có hai người, một người có con ngươi đen thì lóe ra “Ta sớm đã biết”, không hề kinh ngạc. Người có con ngươi màu vàng thì trợn mắt thật lớn, biểu lộ “Không thể tin”, vẻ mặt mờ mịt.
Hát cái gì đây?! Bối cảnh trước khi nàng xuyên qua là năm nào?! Lưu hành ca khúc gì cơ chứ?!
Ha ha, hay là bài này đi, nàng khẳng định nghe qua:
“Ta không phải Thượng Quan Lăng, tấm lòng ta rất tốt, ta chỉ thích người có tiền, sống một cuộc sống xa hoa!~~
Ta không phải Thượng Quan Lăng, không phải là kẻ mê zai, ta không khoái Hiên Viên Tiêu, ta không cần Đông Phương Cửu!~~”
Ta xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, cổ xoay xoay, mông xoay xoay, ai da, ta khua cánh tay loạn xị một hồi lại tiếp tục hát:
“Ta không phải Triệu Mẫn thông minh tài trí, cũng không giống ŧıểυ Long Nữ lạnh lùng thanh cao, ta hy vọng tìm được người thật sự giàu có, đối với ta hào phóng thông minh lanh lợi!~~ hắn không cần giống Hiên Viên Tiêu lãnh khốc, cũng không được giống Đông Phương Cửu âm ngoan tàn nhẫn!~~ Cho đến khi ta tóc hoa râm răng rụng sạch, tìm được người giàu có thật sự yêu ta!~~ nga ~~ nga ~~” Hắc hắc, không nghĩ tới ta còn có thể dùng bài hát “Ta không phải Thượng Quan Lăng” mà gây náo nhiệt ở thế giới hư ảo này một phen.
Phòng trong, hai tuyệt sắc nữ tử, một người hoa chân múa tay vui sướиɠ ca hát nhảy múa, một người thì cười phấn khích đau cả ruột.
Nóc nhà, hai gã tuấn mỹ nam tử, bất luận là mắt vàng hay là mắt đen, sóng mắt lưu chuyển đều là thâm thúy bí hiểm khó có thể đoán được.
Chẳng bao lâu sau, nữ tử phòng trong trở thành bạn thân.
Chẳng bao lâu sau, thề non hẹn biển, vĩnh viễn không rời.
Sau này, chúng ta mới hiểu được, cái gì là hư ảo, cái gì mới là chân thật……