“nɠɵạı công, nɠɵạı phải trấn an cữu cữu giùm con, nếu không, sau này mỗi khi về “nhà” con sẽ thấy rất ngại.” Ta nũng nịu nói. Vốn tưởng rằng lão gia tử sẽ vui cười hớn hở gật đầu, hoặc là nói hai ba câu “trêu ghẹo” ta, kết quả, kết quả…
Lão gia tử chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đột nhiên mở lớn, ánh mắt long lanh, thần sắc nghiêm trang, cứ như vậy nhìn ta một lát, sau đó bỗng dưng quỳ xuống trước mặt ta. Lão gia tử đi đứng đã khó khăn, lúc quỳ xuống cả người liền run run.
Từ ánh mắt sâu thẳm của lão gia tử không mảy may nhìn ra một chút tình thân, chỉ có tấm lòng trung thành son sắt của một đời thần tử.
Đối mặt với một lão gia tử như vậy, ta chỉ có thể mỉm cười gật đầu, sau đó từ từ ngồi xuống, cùng quỳ trước mặt lão.
Gọi một tiếng “nɠɵạı công…” Ta ôm chầm lấy lão gia tử.
Lão gia tử thực sự đã già rồi, người già thường rất gầy, nhất là lão, hao tâm tổn trí đã nhiều, nên càng gầy.
“nɠɵạı công à, Lăng nha đầu của nɠɵạı đã trưởng thành, không còn ngang bướng, biết làm việc rồi… Sau này, Ngọc Quốc có con, nɠɵạı cũng có con, đến lượt con thương yêu nɠɵạı…”
Khi ta cảm thấy sống mũi cay cay, cổ họng khô khốc, ta rõ ràng cảm nhận được có vài giọt chất lỏng âm ấm chảy dọc theo cổ ta, trượt xuống…
Giờ Sửu ba khắc, trong khuê phòng trước đây của Tô Thanh Thanh.
Ta vừa tắm rửa xong, tóc cũng chưa khô, đã gọi Ất vào nói chuyện. Vốn cũng không muốn gấp như thế, giờ đã quá nửa đêm mà vẫn chưa thể nghỉ ngơi, nhưng biết làm sao được, rất nhiều chuyện phải an bài thỏa đáng trong hôm nay, sáng sớm mai lúc lâm triều vẫn còn cả đống chuyện khác cần giải quyết. Ta muốn kéo dài, nhưng người ta, cụ thể là Hiên Viên Tiêu, chưa chắc đã cho ta thời gian.
Ất nhìn thấy bộ dạng của ta thì có vẻ ngượng ngùng, cúi mặt không dám nhìn. Ta nghĩ thầm, đâu phải ta không mặc quần áo, cũng đâu phải quần áo không chỉnh tề, hắn xấu hổ cái quái gì? ! Vì vậy, cười gian xảo trêu chọc hắn: “Ất nha, có phải chưa từng thấy mỹ nữ nào đẹp hơn ta đúng không? !”
Vốn đang ngồi rất nghiêm chỉnh ở bàn tròn, nhưng để phối hợp với lời nói của mình, ta cố ý lấy tay kéo cằm, đôi mắt híp lại, giả vờ quyến rũ một chút.
Lời nói ta vừa dứt, không đến một giây, hai gò má của Ất liền ửng đỏ.
Buồn cười quá đi mất! Ất nhà ta sao lại dễ xấu hổ đến thế, ha ha…
Nhưng mà chính sự vẫn quan trọng hơn, nên ta không trêu hắn nữa, chỉ vào chiếc ghế tròn bên cạnh, ta nói với hắn: “Lại đây ngồi, ta có chuyện quan trọng nói với ngươi.”
Ất lẳng lặng ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, thấy ta không giống đang nói giỡn, nên vẻ mặt cũng trở lại bình thường, bước nhanh tới ngồi xuống.
Ta dùng ánh mắt chân thành nhìn Ất, nói: “Ất, những chuyện ta sắp nói sau đây rất quan trọng, hy vọng ngươi có thể giúp ta làm tốt.”
Ất gật đầu nói: “Dạ! Thuộc hạ nhất định dốc hết sức lực, không phụ công chúa phó thác!”
Ta nở nụ cười: “Tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không khó làm, ngươi không cần lo lắng, chỉ là, lúc tuyển người cần phải cẩn thận một chút, tránh việc chọn nhầm người.”
Ánh mắt Ất sáng lên, gật đầu mạnh hết cỡ: “Dạ, thuộc hạ nhớ rồi!”
Ta khẽ cười tiếp tục nói: “Ta còn muốn xây một ‘thiên hạ đệ nhất lâu ’—— danh lâu, ha ha, ‘thiên hạ đệ nhất lâu’ này trước tiên cần nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế của Lăng quốc (ẻm biến tên nước mình thành tên mình luôn kà), sau đó tất nhiên là phải lũng đoạn toàn bộ kinh tế của mười một nước.” Phát hiện ánh mắt Ất có phần nghi hoặc, ta giải thích, “Ý ta là: sản nghiệp đằng sau danh lâu phải có những hiệu cầm đồ phù hợp nhất, những tửu lâu cao cấp nhất, những khách sạn xa hoa nhất, những ngân trang (ngân hàng) có uy tín nhất, những kỷ viện khiến người ta lưu luyến không quên nhất, những đổ phường (sòng bạc) khiến người ta trầm mê không thể tự dứt ra được nhất!”
Chăm chú nhìn Ất, ta hỏi: “Hiểu rồi chứ?”
Ất chần chờ trong chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu.
Ta biết những điều này hơi khó, nhưng phải làm cho bằng được.
“Hiện nay, tửu lâu tốt nhất của Lăng quốc chúng ta là ‘Như Ý Lâu’ đã là sản nghiệp đứng tên ta rồi, nɠɵạı công đã cho ta ‘Như Ý Lâu’.” Ta ngây ngô cười, giải thích cho Ất còn đang sửng sốt: “nɠɵạı công biết ta đang vội tích lũy tiền bạc liền tặng nó cho ta rồi. Ha ha.”
“… Thuộc hạ hiểu rồi.”
“Uhm. Phải biết rằng, một khi khai chiến, thứ thiếu nhất chính là bạc, cho nên chúng ta cần nỗ lực kiếm tiền, hì hì.” Ta cười thật ôn hòa, không có một chút vẻ “thương nhân” chỉ tham cái lợi trước mắt một chút nào. Trên thực tế, ta cũng có phải là một chủ nhân chỉ vì cái lợi trước mắt đâu, chỉ thuộc loại liều mạng lao vào đồng tiền thôi! Sắp chết đến nơi, tuyệt đối cũng không buông tha tiền! Nếu không sao có người lại dùng câu “Chỉ cần có tiền, ta đều yêu, bất luận ếch nhái, hay là yêu [quái] (*)” để hình dung ta chứ? ! Ha ha…
(*) chỗ này nguyên văn là: “… bất luận ếch nhái, hay biến thái”, nhưng vì để vần với từ “yêu” phía trước, nên Maroon mới thay đổi chút.
“Công chúa yên tâm, thuộc hạ nhất định làm được!”
Ánh mắt kiên định, và lời nói thành khẩn của Ất chính là viên thuốc an thần tốt nhất đối với ta.
“Cảm ơn…” bất chợt nói một câu khách khí như vậy, ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy không quen. Dù sao thì nói hai tiếng “cảm ơn” với người mình quá quen thuộc cũng rất lạ, nhưng có thể nói ra điều trong lòng sẽ rất thoải mái, dù sao cái thứ gọi là cảm kích này cũng chẳng phân biệt thế nào là quen thuộc hay không quen thuộc. “Chọn một người võ công tốt nhất, thủ đoạn tàn nhẫn nhất để quản lý diêm điện. Người của diêm điện là sát thủ, là hộ vệ, cũng là tử sĩ…” Nói đến đây, lòng ta có chút buồn bực, cái từ “tử sĩ” này ta không thích, cực kỳ không thích, nhưng có khả năng ta thật sự cần đến, bà mẹ nó… ta hy vọng cái “khả năng” này đừng xuất hiện.
Ất chăm chú lắng nghe hết lời ta nói, suy tư một lát rồi hỏi: “nɠɵạı trừ ba người quản sự ra, các tử sĩ còn lại có cần chia đều cho ám cung, danh lâu và diêm điện không?”
“Không cần, ngươi chỉ phụ trách chọn ra ba người quản sự thôi, sau đó để tự bọn nó tuyển ra người dưới quyền.”
“Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.”
Ta suy nghĩ một lát, lại nói: “Để cho kẻ chủ quản ám cung chọn người trước, sau đó đến phiên diêm điện, những người còn lại đều đưa đến danh lâu. Nếu như có ai đó mà kẻ phụ trách danh lâu không ưa mắt, ngươi nhận lại hết đem về nhà, cho bọn họ làm tạp dịch, nha hoàn cũng tốt, những nhân tài bồi dưỡng lâu như vậy không thể lãng phí! Ha ha…”
Ất giật mình, hỏi: “Công chúa, ý công chúa là đưa vào trong cung sao? !”
Ta lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Thế lực bên ngoài thế sao có thể đưa vào cung chứ!” Ta đã hiểu ý Ất muốn hỏi, vì vậy nói, “Yên tâm đi, ngày mai bên ngoài sẽ có ‘nhà’ thôi!”
Ta mỉm cười, nói nhỏ: “Nhà của ngươi đó.” Nói rất chậm, rất khẽ.
Không đợi Ất kịp có bất cứ phản ứng nào, ta ho khan một tiếng, đằng hắng lấy giọng, kéo dài âm điệu nói: “Ất, nghe chỉ —— “
Ất sửng sốt một chút, rồi đứng dậy, dập đầu nghe chỉ.
“Ất —— hộ vệ cung đình nhiều năm ở Ngọc Quốc ta có công, lại có đại ân cứu mạng bổn cung. Nay kết làm nghĩa huynh, ban họ Thượng Quan, ban tên Thượng Quan Mạc Ly, phong Vĩnh An Vương.” Ta cong cong đôi mắt nhìn Ất vẫn còn đang kinh hãi không nói nên lời, nhấn nhá từng chữ từng chữ, “Khâm thử! Tạ ân —— “
Ất giật mình ngẩn ngơ một lát, cuối cùng dập đầu tạ ân: “Thần —— lĩnh chỉ tạ ân!”
Trong đôi mắt hắn lấp lánh ánh lệ, khi hai mắt giao nhau, ta khẽ mỉm cười với hắn, một nụ cười không mưu cầu danh lợi chỉ dành cho người thân trong nhà, ta nhẹ nhàng kéo hắn đứng dậy khỏi mặt đất, hắn rõ ràng biết dập đầu tạ ân nhưng lại quên mất đứng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo.
Ta vẫn cười nhẹ nhàng nhìn hắn, cho đến khi cái anh chàng dù sắp bị lăng trì cũng sẽ không rơi lệ này, bỗng dưng rơi lệ một cách quật cường, ta mới lên tiếng nói tiếp: “Sau này, huynh không còn là thuộc hạ Ất của bổn cung nữa. Huynh là nghĩa huynh của bổn cung, là Vĩnh An Vương của Ngọc Quốc ta —— Thượng Quan Mạc Ly!”
Mạc Ly, Mạc Ly, không phân ly. Mong huynh vĩnh viễn nhớ đến ơn tri ngộ, không lãng quên, không phân ly, bảo vệ Ngọc Quốc ta vĩnh viễn an hưởng thái bình!
“Dạ! Thần hiểu rõ! Thần nhất định vì Ngọc Quốc, vì công chúa cúc cung tận tụy cho đến lúc chết!”
Ất, à không, phải là Thượng Quan Mạc Ly, Vương huynh của ta, ngây ngốc nhìn ta, nhìn vào trong mắt ta, như thể muốn nhìn vào tận trái tim ta.
Ta vỗ mạnh lên vai hắn một cái, giễu cợt: “Không cần thần này thần nọ, huynh là nghĩa huynh của ta rồi, ta gặp huynh còn phải tôn xưng huynh một tiếng ‘Vương huynh’ đó!”
“Dạ. . .” Hắn vừa mở miệng đã bị ánh mắt của ta trừng một cái nín thinh.
Bỏ đi, cũng chẳng cần tính toán, nhất thời thay đổi hắn vẫn chưa quen được, từ từ sẽ quen.
Bất luận hắn là ám vệ Ất của ta, hay là Vĩnh An Vương của Ngọc Quốc, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội người nhà của ta. Mặc dù, ta hầu như chưa từng gọi hắn là “Vương huynh” . Có điều, ta biết, hắn vẫn thích ta gọi hắn là “Mạc Ly” hơn. Kỳ thực, ta cũng thích.
Giải thích vấn đề:
1. Vì sao ŧıểυ Cửu Cửu lúc mới đầu thì ghét Thượng Quan Lăng, sau đó khi gặp được Lăng mẹ kế lại không thể tự kềm chế mà yêu nàng?
—— Đông Phương Cửu ban đầu ghét Thượng Quan Lăng, là bởi vì Thượng Quan Lăng nguyên bản quá mức hung ác, lại đối xử với Thượng Quan Sở Sở vô cùng tệ hại, làm nhiều chuyện ác, hơn nữa Đông Phương Cửu rất có hảo cảm đối với cô nương Thượng Quan Sở Sở điềm đạm đáng yêu này, nhưng mà cũng chỉ là hảo cảm đối với “yểu điệu thục nữ” mà thôi. Đến khi hắn phát hiện Lăng mẹ kế không giống với ban đầu, trong lòng ŧıểυ Cửu Cửu nɠɵạı trừ cảm thấy Lăng mẹ kế rất thú vị, có thể ghẹo nàng cho vui, thì đã sớm phát hiện Lăng mẹ kế căn bản không phải Thượng Quan Lăng lúc trước. Sau đó, những lúc ở chung lại nửa thật nửa giả trêu chọc, tình cảm dần dần phát triển. . . Có điều, rốt cuộc ŧıểυ Cửu Cửu thật lòng thích Lăng mẹ kế, hay là có tính toán riêng, mỗ Việt (tác giả) hiện tại không thể nói, không thể nói. (*^__^*) hì hì. . .
2. Vì sao Hiên Viên Tiêu lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, trong nháy mắt không còn thích Thượng Quan Sở Sở nữa mà chuyển sang yêu Lăng mẹ kế?
—— Về vấn đề này, tôi muốn nói, tên gia hỏa chỉ số EQ thấp Hiên Viên Tiêu này, bộ não hắn đều bị ý nghĩ “nhất thống thiên hạ” chiếm cứ hết? ! Người mà tên nhóc này quan tâm đầu tiên rõ ràng chính là Thượng Quan Lăng, sau đó lại bị hấp dẫn sâu sắc bởi Lăng mẹ kế, mời xem lại chương lần đầu tiên hắn gặp gỡ Lăng mẹ kế “Lần đầu gặp nhau, mạng treo sợi tóc” (chương 5). Lúc đầu, hắn bị hấp dẫn bởi màu mắt xanh của Thượng Quan Lăng, hắn nghĩ rằng người có một đôi mắt trong veo thì tâm địa cũng sẽ thuần khiết, thiện lương như thế, đáng tiếc hắn đã đoán sai, cho nên tính cách thật sự của Thượng Quan Lăng nguyên bản đã khiến tên nhóc Hiên Viên Tiêu này bị shock nặng. Cho nên, Hiên Viên Tiêu lãnh khốc vô tình, hắn không tin tất cả, cảm thấy đến cả con mắt cũng có thể gạt người, vậy còn có cái gì đáng để tin tưởng đây? !
Còn đối với Sở Sở, hắn đích thực cũng có thích, hắn quan tâm Thượng Quan Lăng tự nhiên cũng quan tâm Thượng Quan Sở Sở như thế. Đàn ông mà, bao giờ cũng dễ có cảm tình với những cô gái yếu đuối, nhất là những kẻ tự cho mình là anh hùng, lại càng dễ đầu hàng trước những cô gái “liễu yếu đào tơ”. Khụ khụ. . . cảm thương lai láng, tiếp theo đó là thương tiếc, cưng chìu, yêu thích. . . vân vân và vân vân.
Có điều, nếu như Lăng mẹ kế không bị xuyên vào trong sách của chính mình, như vậy tên ngốc chỉ số EQ hầu như bằng không Hiên Viên Tiêu này sẽ không có những lúc phải đau đầu nhức óc, đến nỗi sự thương tiếc lúc ban đầu biến thành yêu thích đâu. A-men!
3. Vì sao Thượng Quan Bác Dịch yêu Tô Thanh Thanh như vậy, còn cưới mẹ của Thượng Quan Sở Sở?
—— Thượng Quan Bác Dịch yêu Tô Thanh Thanh nhất, đưa Tô Thanh Thanh lên làm hoàng hậu, nhưng trong 《 Tứ phân thiên hạ 》 ban đầu của Lăng mẹ kế có một câu nói rằng Thượng Quan Bác Dịch chỉ cưới một hoàng hậu! Các tình yêu nhất định phải phân biệt rõ ràng: hai từ “yêu nhất” và “chỉ yêu” này. Thượng Quan Bác Dịch yêu nhất là Tô Thanh Thanh, nhưng không phải “chỉ yêu”, người ta là hoàng đế trừ hoàng hậu ra còn rất nhiều phi tử, bao nhiêu người thì chúng ta không đếm làm gì, ha ha. Hơn nữa, có lẽ, Thượng Quan Bác Dịch muốn đoạt lấy mẹ của Thượng Quan Sở Sở, cũng bởi vì mẹ nàng có nét giống Tô Thanh Thanh? Cái này, không thể nói, chúng ta đều chưa nhìn thấy có phải không? O(∩_∩)O ha ha ~