Nói cho các ngươi biết, làm người, nhất thiết không được khoe khoang giàu sang phú quý! Các loại phú quý đều không được để lộ a! “Tài” (tiền tài) phú, lẫn “tài” (tài năng) phú!
NND ta cứ tưởng liều mạng tiết lộ mình là một “nhà tiên đoán ” cộng thêm là một người có thể xem là “bán tiên”có khả năng thấy rõ thiên cơ thì có thể thoát khỏi ma trảo, không chừng còn có thể được người ta dùng lễ mà đối đãi tử tế, ai có ngờ đâu, chính cái sự “khoe khoang” này đã khiến cuộc sống của ta càng thêm thê thảm, một câu nói lạnh lùng thờ ơ của Vân-tiên-nhân-nhà-người-ta đã đưa ta vào “tử lao” —— “Đã như vậy, bản vương cưới ngươi cũng không xem là ủy khuất.”
Ngươi nói xem, cái này gọi là chuyện quái quỷ gì chứ! Hắn cảm thấy ủy khuất thì đừng cưới ta a! Ta còn cầu không làm cho hắn ủy khuất nữa là! Tưởng ta là một mẹ kế bình thường chứ gì, những người yêu thích ta già trẻ lớn bé trai gái tập hợp lại đủ tạo nên vài sư đoàn a, ta sẽ vì hắn – một cây hoa ngọc lan lạnh lùng băng giá – mà bỏ qua cả một “Tây Song Bản Nạp” rộng lớn bao la ư? !
Đúng là tức chết đi được, lòng ta nghẹn ngào, ủy khuất, không cam lòng, khổ sở…
Ta đập! ! ! ! Vớ được cái gì ta đập cái đó, cầm cái gì ta ném cái đó!
“Bang bang… bang…”
ŧıểυ Tạc Tử sợ đến mức không biết nên làm cái gì, ngăn ta cũng không phải, mà không ngăn cũng không phải, quýnh quáng đến độ hai mắt đỏ ngầu, vừa nói vừa gạt nước mắt: “Chủ tử… Lăng Nhi chủ tử… người… người… xin dừng lại đi…”
Ta lại vung cao cánh tay lên, hùng hổ nói với ŧıểυ Tạc Tử: “Mặc kệ ta! Ai quản ta, ta đánh kẻ đó! Ai cản ta, ta đập kẻ đó!” Dứt lời, ta tiến lên vài bước, ôm lấy cái bình hoa bạch ngọc cao hơn một thước chuẩn bị ném…
Ack… Ta dùng sức… lại dùng hết sức… Ta! ! ! ! … Hay là đổi sang ném thứ khác vậy…
Vừa mới xoay người đi tìm mục tiêu khác, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, tiếp đến là một sàn nhà đầy những mảnh vỡ màu trắng.
Ta quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Âu Dương Vân lạnh lùng đứng ngoài cửa nhìn ta trên mặt không chút biểu tình, không nóng, không giận.
“Ew, Vân đại tiên nhân, sao ngài lại tới đây nữa rồi?” Ta bây giờ nhìn thấy Âu Dương Vân cũng không còn cảm giác thương tiếc nữa rồi, một kẻ lòng dạ đen tối như hắn cần ta lo lắng? Cần ta quan tâm? Cần ta bảo hộ ư! Ta bây giờ nhìn thấy hắn chỉ muốn… chỉ muốn lôi cái “bộ mặt giả tạo” lạnh lùng của hắn xuống làm cái giẻ lau nhà mà thôi!
“ŧıểυ Tạc Tử, đi ra ngoài.” Âu Dương Vân lạnh lùng ra lệnh.
“Dạ——” ŧıểυ Tạc Tử lên tiếng trả lời rồi lui ra, tựa như được thoát tội, trong mắt thấp thoảng vẻ vui mừng.
Đợi ŧıểυ Tạc Tử lui ra, Âu Dương Vân mới bước đến, con ngươi ngân sắc cực lạnh.
“Thật không ngờ, tất cả bọn họ đều tới.” Âu Dương Vân khẽ cười một tiếng, lại nói: “Không biết là bởi vì nể mặt bản vương, hay là —— vì ngươi?”
Ta ngẩn ra, không hiểu gì cả nhìn hắn, hỏi: “Ai tới? Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Đừng có lằng nhằng lải nhải có được không?!”
“Ha ha, qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết.” Âu Dương Vân ưu nhã ngồi xuống, màu trắng bạc của những mảnh ngọc vỡ đầy đất ánh lên trong đôi mắt màu bạc của hắn trông có chút quỷ dị.
“Âu Dương Vân, ngươi không sợ ta sẽ phá hoại long mạch của Ngôn Quốc sao?” Ta trừng lớn đôi mắt hỏi hắn một lần nữa, tuy rằng mỗi lần hỏi câu này hắn đều không thèm đếm xỉa. Nhưng ta không tin quân chủ của một quốc gia thờ phụng thần linh như hắn lại không sợ long mạch bị hủy.
Âu Dương Vân nâng chung trà lên dưới mũi, nhắm mắt lại, hít một hơi, chậm rãi mở đôi mắt màu bạc ra, bên môi thấp thoáng một nụ cười mờ nhạt, nhẹ giọng trả lời: “Sợ chứ.” Có chút thờ ơ.
“Vậy ngươi còn nhốt ta?” Ta đờ ra, ngươi sợ còn dám đối xử với ta như thế, nếu không sợ, còn không giết chết ta đi? !
Âu Dương Vân thoáng giật mình nhìn ta, chậm rãi mở miệng: “Không phải nhốt, là giam lỏng.”
“… Ngươi! …” Ta há hốc mồm, thực sự không biết nói cái gì.
Một lúc lâu, ta mới nghe được thanh âm như có như không, trong trẻo nhưng lạnh lùng của Âu Dương Vân.
“Long mạch của Ngôn Quốc ta ở đâu chỉ có các vị vua Ngôn Quốc ta mới có thể biết được, được truyền miệng từ đời này sang đời khác, hơn nữa chỉ trước khi một vị vua sắp băng hà mới có thể tự mình nói cho vị vua kế nhiệm biết, bởi vậy trên đời này long mạch nằm ở chỗ nào vĩnh viễn cũng chỉ có một người biết mà thôi.” Âu Dương Vân lãnh đạm nói, biểu tình vô cùng điềm tĩnh, từ trong giọng nói của hắn không hề cảm nhận được tầm quan trọng của long mạch, nhưng lời hắn nói câu nào cũng nhắc đến sự quan trọng của long mạch.
“Ồ…” Ta làm bộ lắng nghe rất thành khẩn, trên thực tế tâm hồn chẳng biết đã phiêu du tận phương nào. Vậy thì thế nào, bởi vì ta biết rõ, hắc hắc, ta không chỉ biết long mạch của Ngôn Quốc, mà ngay cả của Kim Quốc ta cũng biết, chờ lão nương chạy thoát, sẽ đào sạch mỏ vàng của nhà ngươi, đào sạch núi vàng của nhà hắn, Aha ha ha, ta thực sự là quá tà ác, quá tà ác… Như vậy thật là không tốt, không tốt… nhưng mà, ha ha, ta thích!
“Cho nên, ngươi nghĩ rằng, ta nên—— giữ lại ngươi sao?” Âu Dương Vân buông chén trà, chậm rãi đi tới trước mặt ta, hai mắt hắn cong cong, giống như đang cười, nhưng câu hỏi của hắn lại khiến ta nhất thời giật nẩy mình.
Đây là một cách nói trá hình, ta sớm muộn gì cũng bị “thủ tiêu” sao? …
“Nên! ——” ta gật đầu vô cùng chắc chắn. Ngươi hỏi ta, ta đương nhiên nói nên rồi, không phải như thế chẳng lẽ ta lại muốn ngửa cổ lên cho ngươi lấy đao chém ư? !
“Ha ha…” Âu Dương Vân nở nụ cười, đôi mắt màu bạc cong như mảnh trăng khuyết trắng tinh, tựa như trở về một thời thơ ấu hồn nhiên nào đó, một thời không có những dằn vặt và tổn thương, mà chỉ có những nụ cười chân thực và ngây thơ, trong sáng, thuần túy như ánh trăng trên bầu trời cao vòi vọi kia.
Âu Dương Vân bỏ đi, mái tóc màu bạch kim bay qua trước mắt ta, ta cũng không hề phản ứng, ánh mắt ta vẫn ngẩn ngơ nơi nụ cười của hắn, mọi thứ dừng lại trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc tựa như thời gian bị đảo ngược…
Dưới tàng cây Ngọc Lan, những âm thanh của thiên nhiên, một tiên nhân cô đơn quạnh quẽ…
Ta mơ hồ nghe thấy một âm thanh, như thầm thì bên tai, lại như từ xa xa bay tới.