Hôm qua cơn mưa phùn cứ rả rích cả đêm, rừng trúc trong hậu viện vương phủ, trúc xanh đẫm nước, những đọt măng non hoan hỉ nhú ra khỏi lòng đất, đợi đến lúc chúng lớn lên, rừng trúc nho nhỏ này chắc hẳn khiến tâm hồn người ta cảm thấy thư thái.
Hơn nữa, khi đến mùa hè, lại có thể tỏa bóng mát rượi, nếu như Lăng nhi ở chỗ này, sẽ không lo bị cháy da vì ánh nắng mặt trời chói lóa. Mặt trời ở Lương Quốc độc hại hơn ở Ngọc Quốc. Đông Phương Cửu tựa người bên cửa sổ nhìn ra khoảnh rừng trúc, một màu xanh biêng biếc khiến tâm hồn hắn thư thái, thậm chí có chút thất thần.
“Vương gia ——” Y Y bưng ngọ thiện lện, nhẹ giọng gọi chủ tử của mình.
Đông Phương Cửu ngoái đầu nhìn lại, khẽ cười với Y Y, nói: “Để đó đi.”
Y Y hơi khom người, bày ngọ thiện lên bàn xong, rồi chậm rãi bước tới cạnh Đông Phương Cửu, ôn nhu nói: “Vương gia, hỷ thiếp từ Ngôn Quốc đưa tới.”
Đôi phượng mâu đen nháy của Đông Phương Cửu bỗng trở nên tối sầm, sau đó lại lóe lên một ngọn lửa mơ hồ, hắn nói khẽ: “Chuẩn bị thuyền, ngày mai xuất phát.”
Y Y sửng sốt, trong mắt đầy lo âu, nói: “Vương gia, ngài bây giờ đi…” Hơi ngẩng đầu nhìn khán Đông Phương Cửu, nói tiếp, “Bên phía Thất vương gia…”
Đông Phương Cửu không nói gì, chậm rãi xoay người, ưu nhã ngồi vào trước bàn cầm lấy bầu rượu rót cho mình một chén đầy.
“Vương gia ——” Y Y vì quá khẩn trương, âm lượng có phần to hơn.
Y Y là nha hoàn bên người của Đông Phương Cửu, cũng là “Y” trong tứ đại ám vệ “Bạch Y Khanh Tướng” thuộc hạ của Đông Phương Cửu, nàng đối với Đông Phương Cửu tuyệt không hai lòng, làm tất cả mọi việc đều vì chủ tử của nàng, vì an nguy của chủ tử, vì ngôi vị hoàng đế của chủ tử.
“Y Y, lui đi.” Đông Phương Cửu không nhìn nàng, thờ ơ ra lệnh, không biết là vui hay buồn.
Y Y nhìn Đông Phương Cửu, môi dưới cắn chặt đến bật máu. Nàng không rõ Đông Phương Cửu vì sao phải làm như vậy, hiện tại Hoàng Thượng bệnh nặng, tất cả các hoàng tử xếp hàng dài mỗi ngày chạy vào trong cung, chỉ hy vọng có thể canh giữ bên người hoàng thượng để tỏ vẻ hiếu thuận. Bây giờ chủ từ rời đi, không chỉ là nhường lại cơ hội tốt này cho Đông Phương Thất, mà còn đưa cái chuôi của mình cho Đông Phương Thất nắm. Vậy chẳng khác nào, ngôi vị hoàng đế mà chủ tử trù tính đã lâu không phải là…
Do dự một hồi lâu, Y Y đành thi lễ, lui xuống.
Đông Phương Cửu thở dài, nhẹ giọng cười, lầm bầm một mình: “Lăng nhi, đều là vì nàng!” Như là oán trách, lại như là tự giễu, Đông Phương Cửu hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ…
Lăng nhi, nếu vì chuyện này ta mất đi ngôi vị hoàng đế, nàng sẽ bồi thường ta thế nào đây?
Lại cười, khóe môi cong cong có một chút cưng chìu, một chút hạnh phúc.
===
Ngày hôm sau, Kim Quốc, ngự thư phòng.
“Hoàng Thượng ——” Lộc Hải ở ngoài điện khom lưng cung kính gọi vị hoàng tử một tay hắn dẫn dắt khôn lớn, hôm nay đã là thiên tử Kim Quốc – Hiên Viên Tiêu.
“Vào đi.” Hiên Viên Tiêu để tấu chương xuống, hơi ngả người ra sau, tựa lưng và ghế dựa. Sau khi làm việc một lúc lâu, vươn người giãn gân cốt khiến hắn thoải mái nở một nụ cười.
“Hoàng Thượng, Ngọc Quốc có người đến.” Lộc Hải dâng một chén trà nóng đến tay Hiên Viên Tiêu.
Hiên Viên Tiêu giương mắt, đôi mắt ánh kim lóe sáng phát sợ.
“Ai? Tại sao?” Nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén trà sang một bên.
“Người đến là một nam tử mang khăn che mặt, giọng còn non nớt nhưng có chút kiêu ngạo.” Lộc Hải cúi đầu bẩm báo, “Đến cầu kiến Thánh thượng là để xin thuốc.”
“Hừ, kiêu ngạo? Vậy cứ để hắn chờ!” Hiên Viên Tiêu híp đôi mắt vàng kim lại, lộ rõ thiên uy khiếp người của một bậc vương giả. “Nơi này là Kim Quốc của trẫm, chứ không phải Ngọc Quốc của hắn.”
“Thế nhưng…” Lộc Hải ngập ngừng một lát, rồi tiếp tục nói từ tốn: “Sứ giả Ngọc Quốc đến là vì xin thuốc cho Sở Sở quận chúa.”