Đông Phương Cửu nhìn tôi, bỗng dưng, lắc đầu nở nụ cười.
“Lăng nhi, việc này không vui chút nào.” Hắn nói.
“Sáu sáu ba mươi sáu, trong kế có sách lược, sách lược nào cũng tinh thông. Âm dương điều hòa, ẩn chứa thiên cơ. Thiên cơ không thể đoán, đoán cũng không được.” Tôi tháo xuống mũ ô sa đại biểu cho thân phận chưởng ấn thái giám Thượng y giám, mỉm cười tiến lên, nhìn vào con ngươi đen của Đông Phương Cửu, ánh mắt như điện, thanh âm vang lên mạnh mẽ, “Biết ta là ai không? Ta là đại quốc sư của Lương quốc ngươi, ta đã hướng Thiên Thần phát lời thề, từng nhận triều bái của vạn dân Lương quốc ngươi!”
Nhiều ngày trước đây, tôi đã từng nói một lần những lời tương tự như vậy, ngày ấy ánh mắt của tôi cũng là thủy chung đặt ở trên người hắn.
***
Đầu tháng ba, thành Phượng Dương tuyết rơi nhiều bay toán loạn.
Hoàng hôn, tuyết ngừng rơi.
Dưới sự trợ giúp của Y Y, Tương Sở tôi lấy được lệnh bài xuất cung thuận lợi lẻn ra khỏi hoàng cung, tiến về phía Bắc U tụ hợp cùng Tề Tát.
Khi đó ánh sáng mặt trời đã gần biến mất, chỉcòn một chút ánh sáng đọng lại chỗ phía núi xa.
Bầu trời là một mảnh đỏ rực như lửa, trên mặt đất là một mảnh màu bạc.
Rạng mây đỏ đem nửa bầu trời che giấu đi, tà dương sáng lên một chút năng lượng cuối cùng.
Quần áo mộc mạc, ngựa trắng, thiên hạ mênh mông, giang sơn bao la hùng vĩ.
Tôi đang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi trước, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn lại phía thành lâu (*) Phượng Dương, một người toàn thân khoác áo lông chồn màu đen đứng ở phía trên thành lâu, vẫn không nhúc nhích.
(*) Lầu cổng thành.
Là Đông Phương Cửu!
Một mảnh hồng quang cuối cùng chiếu tới, vừa vặn tập trung chiếu trên người Đông Phương Cửu, tôi mới nhìn rõ cặp mắt phượng kia vẫn nhìn thẳng về phía tôi, không chớp mắt.
Bỗng dưng, tôi nở nụ cười, ra sức hướng hắnvẫy tay, dùng sức vẫy, trong lòng mơ hồ có chút đau đớn.
Ngay sau đó, tôi giơ roi, giục ngựa phóng đi.
Tên ngốc, không cần lo lắng cho lão nương, con mèo có chín cái mạng, lão nương là thân bất tử!
Chợt nghe đến một trận hỗn loạn từ trên thành lâu truyền đến, tôi nhịn xuống không quay đầu lại, tiếp tục giục ngựa lên phía trước.
Tôi bắt đầu ảo tưởng, lòng bàn tay nắm chặt dây cương chảy ra mồ hôi, tôi ảo tưởng có lẽ ngay sau đó hắn sẽ thúc ngựa đến đuổi theo tôi, sẽ giữ chặt dây cương trong tay tôi, cong đôi mắt phượng nhìn tôi cười, ảo tưởng hắn sẽ nói tôi không được đi...
Tôi mâu thuẫn mà ảo tưởng, chính là không phát giác ảo tưởng này có bao nhiêu không phù hợp với thực tế.
Hắn đã không còn là tên ngốc trước đây nữa rồi, cho nên, cuối cùng chỉ còn một mình tôi đi trước thôi.
Nhưng mà, không bao lâu, phía sau truyền đến một hồi tiếng vó ngựa chạy như điên, nhìn lại thì thật sự là tên ngốc kia đang giục ngựa mà đến, chớp mắt, dây cương trong tay tôi đã rơi vào tay hắn.
Hắn cong mắt cười nói: “Gia đã suy nghĩ kỹ, nếu gia liên tiếp mười ngày đều không nhìn thấy ŧıểυ Lăng Tử của gia, trong lòng gia sẽ thấy không thoải mái, cho nên, gia quyết định ŧıểυ Lăng Tử của gia đến chỗ nào gia liền theo đến chỗ đó.”
Tôi ‘hứ’ một tiếng xem thường hắn, sau đó rất tự nhiên mà quay mặt qua chỗ khác, mặc cho ai cũng không biết một khắc kia hai mắt tôi mơ hồ.
Lại ngẩng đầu, thì lại thấy một khuôn mặt tươi cười không để ý.
Cuối cùng, tôi đã biết thế nào gọi là tình yêu được ăn cả ngã về không khắc cốt ghi tâm.
Bỗng dưng, Đông Phương Cửu túm tôi lên lưng ngựa của hắn, hai tay vững vàng ôm vòng qua người tôi, môi lạnh chạm lên vành tai của tôi, hơi thở ấm áp của hắn làm cho tôi cảm thấy cổ ngứa ngứa, hắn nói: “Ta quên đi quá khứ, nhưng hiện tại hai ta cùng nhau trải qua, Đông Phương Cửu ta tuyệt đối sẽ không quên nữa.”
Hắn còn nói: “Tin tưởng.”
Tôi ngẩng cái cổ lên nói lại: “Ai cần ngươi ở chỗ này kích động chứ! Hừ!”
***
Bắc U, đại doanh của quân Lương.
Tuyết lớn bay toán loạn, trời đông giá rét, tới giờ Hợi, không thấy trăng sao, nɠɵạı trừ quan binh canh gác bên ngoài, các tướng sĩ đều đã ngủ.
Trong lều chủ đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Ở trong lều chủ vốn không phải là Lươngvương, Đông Phương Cửu đã bá chiếm lều trại của đại tướng quân Tề Tát.
Giờ phút này, Thượng Quan Lăng tay cầm bản đồ địa hình Bắc U ở trong lều chủ mà tỉ mỉ suy xét.
Đột nhiên, phía ngoài lều truyền đến tiếng kêu thảm thiết nhỏ như không thể nghe thấy của quân sĩ canh gác, tôi buông bản đồ trong tayxuống, bước nhanh đi ra muốn xem đến rốt cuộc là như thế nào. Không đoán được, mới ra đến cửa lều, một cái bóng đen liền đối diện trước mắt, rất nhanh đã lướt vào bên trong, sau đó đèn đuốc trong lều đều tắt hết, tôi mở miệng muốn hô lên, lại bị một bàn tay lớn nhanh chóng bịt miệng, cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ không ổn rồi.
Trong bóng tối, một cỗ hơi thở mạnh mẽ hoàn toàn bao vây lấy tôi, giống như buồn bực lại giống như tức giận, khi mạnh khi yếu, khiến cho người ta không biết chắc.
“Hiên Viên Tiêu?” Tôi thử thăm dò hỏi, nhưng chỉ đổi lấy một tiếng hừ lạnh.
Lúc này người trong bóng tối nổi giận: “Ai cho phép ngươi gọi trẫm như thế?”
“Không gọi thì không gọi, tức giận cái gìchứ.” Tôi tự nhiên tìm một chỗ để ngồi xuống, không sợ hãi chút nào việc đánh lén lều chủ của thủ lĩnh quân địch. “Hiên Viên Tiêu lá gan của ngươi cũng thật lớn nha, một mình lại dám xâm nhập đại bản doanh của quân Lương ta, ngươi là cho rằng quân Lương ta từ trên xuống dưới không ai có thể bắt giữ được ngươi phải không?”
Hiên Viên Tiêu cười lạnh một tiếng, nói: “Không sai.”
Sâu trong lòng thầm oán hắn một chút, tôi lại nói: “Nói đi, ngươi lặng lẽ chạy đến đây tìm ta là có ý đồ gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, thuyết phục ta theo ngươi là không có khả năng!”
Cảm giác hắn đến đứng ở trước mặt tôi, hơi thở phập phồng, một lúc sau hắn mới mở miệng: “Cùng trẫm trở về.”
Tôi bỗng nhiên có cảm giác buồn cười, đứng lên, chậm rãi đi về phía ngoài lều. Hiên Viên Tiêu đi theo sau tôi không hiểu như thế nào.
Ngây ngốc nhìn lên bầu trời đêm một lát, tôi hắng giọng một cái hô lớn: “Có thích khách!!!”
Tiếp theo đó là tiếng la hét như sấm: “Có thích khách!” Các tướng sĩ canh gác giơ những cây đuốc lên cao, đồng loạt vây lại đây.
Đèn đuốc chiếu rọi, quần áo đen tuyền ngạo nghễ mà đứng trong tuyết, đối với đám binh sĩ trước mặt cùng không thèm liếc mắt, chỉ tức giận trừng mắt nhìn tôi.
Đôi mắt màu vàng phẫn nộ của Hiên Viên Tiêu đột nhiên càng lúc càng phát ra tia hung ác, tôi quay đầu nhìn lại, Đông Phương Cửu không biết từ khi nào đã lặng lẽ đứng phía sau tôi.
Vài bông tuyết thản nhiên bay xuống giống như bị sự phẫn nộ của Hiên Viên Tiêu làm cho kinh sợ, lơ lửng ở giữa không trung, một lúc lâu vẫn không dám rơi xuống.
Lúc này, binh sĩ quân Lương càng lúc càng đông, trong nhất thời đèn đuốc đầy trời, bốn phía nổi lên tiếng hò hét.
“Là Hiên Viên đế.”
“Bắt lấy hắn!”
“Thật to gan, ban đêm dám xông vào đại doanh.”
Bất ngờ, hắn thét lên một tiếng, nhảy vút lên trời cao, trường kiếm giương lên, kiếm khí bao phủ trời đất. Trường kiếm trong tay Hiên Viên Tiêu như một con rắn bạc, rực rỡ chói mắt, nhưng là hướng thẳng mặt Đông Phương Cửu mà áp sát đến.
Đông Phương Cửu liếc mắt nhìn tôi một cái, mắt phượng hơi cong cong, nhưng dưới chân không di chuyển nửa bước.
“Hắn chính là Hiên Viên Tiêu.” Đây không giống như câu hỏi, chính là nhẹ giọng trần thuật lại.
Đông Phương Cửu vung cánh tay lên thoải mái đỡ kiếm khí mạnh mẽ của Hiên Viên Tiêu.
Chưởng phong, kiếm khí hỗn loạn, gió lạnh thấu xương thổi qua hai má tôi đau rát.
Hiên Viên Tiêu cũng như tôi không thể tin mà nhìn chằm chằm Đông Phương Cửu, mà tôi lại có thêm vài phần trợn mắt há hốc mồm.
Tên ngốc này lại trở nên lợi hại như thế! Có vẻ Hiên Viên Tiêu không phải là đối thủ của hắn nha. Xem ra cái thứ đồ chơi Thất Sắc thảo này thật đúng là rất hữu dụng, ai, đáng tiếc, đáng tiếc ghê!
Hiên Viên Tiêu đột nhiên thu thế không hề công kích Đông Phương Cửu nữa, nhảy lên cao, liền đứng ở giữa không trung, chân chưa chạm xuống đất, kiếm khí đã xẹt qua trên người binh lính đang ngăn cản hắn rời đi, chỉ nghe một trận tiếng kêu thảm thiết, đèn lồng cây đuốc rơi trên mặt tuyết, nền tuyết trắng chậm rãi biến thành màu đỏ.
Hiên Viên Tiêu đồng thời cũng rơi xuống, hướng đến chỗ không có người ngăn, mà Đông Phương Cửu chính là đứng bất động tại chỗ mà nhìn, mắt phượng màu đen không nhìn ra bất kì ý nghĩ gì.
Dần dần, binh lính càng thấy sợ hãi Hiên Viên Tiêu, không đợi hắn tiến lên đều đã tự rút về phía sau.
Đứng ở phía sau Đông Phương Cửu, Tề Tát đã không kiềm chế được nữa, rục rịch, lại bị Đông Phương Cửu đưa một ánh mắt ngăn cản.
“Đông Phương Cửu ngươi đang làm gì đó! Binh lính của ngươi đã chết bao nhiêu rồi ngươi vẫn còn đứng ngốc! Nhanh đi!” Tôi nhìn Đông Phương Cửu, nói.
Đông Phương Cửu cười một cái, dùng ánh mắt thăm dò hỏi tôi: “Nàng bỏ được hắn?”
“Ngươi có ý tứ gì hả?” Tôi giận.
“Chẳng phải nàng nói toàn bộ người trong thiên hạ đều biết Thượng Quan Lăng nàng chỉ một lòng với Hiên Viên Tiêu sao?” Đông Phương Cửu mím môi cười, đôi mắt giảo hoạt lại thêm cong: “Nàng không lên tiếng thì làm sao ta dám đụng vào hắn.”
Anh cút đi chết cho tôi!~~~ Anh là tên ngốc! Tên ngốc! Tôi ở trong lòng phẫn hận mà mắng hắn, trên mặt lại cũng chỉ là run rẩy vài cái, xem như hết giận.
“Ngươi nói ngốc cái gì vậy! Ta đã nói ta là quốc sư của Lương quốc ngươi! Ngu ngốc! Bắt giặc phải bắt vua trước, ngươi bây giờ không đi bắt hắn thì sau này ngươi sẽ hối hận!”
Bánh Trôi, anh đừng trách tôi nhẫn tâm, nếu như anh bị bắt trong tay Đông Phương Cửu, tôi sẽ liều mạng bảo hộ anh chu toàn. Tôi cảm thấy chỉ có phương pháp này có thể chấm dứt chiến tranh, chấm dứt giết chóc trước thời gian, giảm bớt khả năng thương vong.
Không thể nghi ngờ, Hiên Viên Tiêu nghe rõ ràng lời tôi nói.
Nháy mắt, trời đất thay đổi, kiếm khí như cầu vồng, còn hơn gió lạnh thấu xương gấp trăm lần, vù vù tiếng gió xé gào thét đánh úp về hướng tôi.
Một đôi mắt vàng tựa như nhiễm máu, liền như vậy không tiếng động nói lên hắn đã không thể khống chế được lửa giận khôn cùng này.