Y Y nhìn ta, nàng ngạc nhiên khi thấy trong mắt ta bình tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng.
Ta lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, khép hờ mắt cảm thụ gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ. Lương quốc vào đông thực ấm áp, so với Lương quốc thì Kim quốc cực lạnh, từng trận gió lạnh này thực ra có thể làm người ta thanh tỉnh rất nhiều, cũng có thể hòa tan nét cười khổ thoáng hiện kia.
Không nghĩ tới theo ŧıểυ thuyết thông thường, đoạn mất trí nhớ kia cũng do ta viết lên.
Diễn như thật sao ?
“Chủ tử…Lăng chủ tử” Y Y có chút sợ hãi,
“Gia có thể trở về đã là thiên ân, chủ tử ngài không biết là gia chịu nhiều trọng thương, tự hủy võ công lại bị kiếm đâm qua, cơ thể suy yếu như vậy còn có thể sống………..chủ tử ngài……………..”
Ta giương mắt về phía Y Y, cười cười, nói:
“Tìm cho ta quần áo của ŧıểυ thái giám, ta muốn lưu lại ở bên cạnh hắn mấy ngày này.”
“Chủ tử, ngài…..”
“Nội vụ tổng quản không phải là mỗi ngày đều có thể ở cạnh hắn sao?”
“Lăng chủ tử…..”
Ta không nghĩ sẽ gặp Đông Phương Cửu trong hoàn cảnh này.
Càng làm ta không ngờ tới chính là ta có thể hờ hững quỳ xuống hô to vạn tuế.
Ta cùng Y Y đi tới phía ngoài ngự thư phòng, xa xa trông thấy Bạch U, hai người cười cười, nhẹ nhàng vuốt cằm, hết thảy ở xa nói nói.
Bạch U ánh mắt đảo qua ta đột nhiên sắc bén, ánh mắt dừng trên người ta, sau đó lại nhìn về phía Y Y, Y Y ảm đạm cười , gật gật đầu.
“Nô tì Y Y tham kiến.”
Trong ngự thư phòng truyền đến từng trận âm thanh huyên náo, nhưng cũng không thấy Đông Phương Cửu lên tiếng.
“Nô tì Y Y tham kiến.”
Y Y phóng đại thanh âm, trong ngự thư phòng lại như cũ không có người lên tiếng trả lời.
Y Y nghe thấy bên trong ngự thư phong truyền ra âm thanh huyên náo liền biết bên trong đang làm chuyện xấu xa. Mặt tái lại liền hướng phía sau Thượng Quan Lăng đứng, trong lòng âm thầm có chút tức giận, cố nén xúc động muốn xông vào.
“Vừa rồi Lưu Minh có mang theo một đám cung nữ tham kiến, phỏng chừng giờ này gia đang cùng các nàng vui đùa” Bạch U bình thản giải thích.
Y Y liếc mắt nhìn Bạch U, sau lại hướng ngự thư phòng hô
“Nô tì Y Y tham kiến.”
” Y Y tham kiến.”
” Y Y tham kiến.”
” Y Y tham kiến.”
Y Y không ngừng gọi, bên trong ngự thư phòng lại làm như không thấy. Một nhóm ŧıểυ thái giám muốn cười lại không dám lớn tiếng, rõ ràng là đang cười nhạo Y Y. Cung nữ đi sau Y Y mặt đen lại, bọn thái giám cũng thấy được, chúng xấu hổ nghiêm mặt cúi đầu.
Đây không phải rất kì quái sao ? Y Y từ khi nào gặp Đông Phương Cửu lại phiền toái như thế? Mà trong kia dốt cuộc là là những gì mà thanh âm thông báo lớn như vậy đều không nghe được! Là không nghe được hay làm như không nghe thấy?
Y Y ở ngoài ngự thư phòng đã liên tục gọi gần trăm lần, trên trán đã rịn mồ hôi lạnh, thân thể lại run nhè nhẹ.
Bạch U cũng hiểu đây là Đông Phương Cửu cố ý, trong lòng thật sự không đành lòng, đưa tay muốn gúp Y Y một phen. Y Y cố chấp đẩy Bạch U ra, cắn chặt răng tiếp tục xin gặp.
Đông Phương Cửu có thể trở về, đáng nhẽ là chuyện vui mừng, nhưng lại bởi vì hắn mất trí nhớ, làm cho không người nào có thể thực sự vui vẻ.
Đông Phương Cửu trời sinh tính cẩn thận đa nghi, lần này gặp lại bốn người họ khó tránh khỏi mang theo vài phần xa cách, trong lòng bọn họ cũng biết rõ ràng lòng trung thành không đổi, chẳng qua ngẫu nhiên làm cho người ta…………..
Cửa ngự thư phòng cuối cùng cũng mở, Lưu Minh loạng choạng ôm đầu bước ra, một bên làm như có ý nâng Y Y dậy,
“Ai~đây không phải nội vụ tổng quản đại nhân sao? Ôi, mau mau vào đi, Hoàng Thượng đang chờ ngài bên trong!~~”
“Hừ, Lưu Minh ngươi còn có thể nhận ra ta sao!” Y Y hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Minh, quay đầu nhìn liếc ta một cái, ta liền theo nàng hướng ngự thư phòng đi vào.
Ta hồ nghi quét mắt đánh giá Lưu Mih. Quả nhiên hắn là Lưu Minh! Hắn không phải vẫn nhằm vào Đông Phương Cửu sao? như thế nào so với Y Y còn có vẻ được sủng hơn?!
“Lưu Minh, là Y Y đến đây sao? mau mời nàng tiến vào!”
Y Y đi vài bước qua Lưu Minh, quỳ gối trước mặt Đông Phương Cửu hướng hắn hành lễ.
“Y Y a, trẫm vài ngày nay không thấy ngươi, rất nhớ ngươi, còn nói nếu ngươi hôm nay không đến gặp trẫm, trẫm liền sai người trói ngươi đem đến, haha trẫm nhớ ngươi chết đi được.”
“Hoàng Thượng nói đùa, nô tì không dám. Bất quá nô tì hôm nay từ sớm đã đến đây, một mực ngoài thư phòng xin gặp, chính là Hoàng thượng không có tuyên nô tì vào gặp.”
Đông Phương Cửu nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu, trừng mắt liếc Lưu Minh một cái.
“Lưu Minh, đều tại ngươi! trẫm nghe thấy giống như tiếng của Y Y, nô tài nhà ngươi lại nói là tiếng gió, làm cho Y Y đứng ở bên ngoài lâu như vậy, không chừng mệt muốn chết rồi!”
“Hoàng Thượng nói phải! Nô tài đáng chết!”
Lưu Minhnhej nhàng đánh chính miệng mình hai cái, liền đem mặt tiến đến trước mặt Y Y cợt nhả nói:
“Tổng quản đại nhân, là chúng ta không nghe thấy ngài ở bên ngoài xin gặp, không bằng ngài cũng đánh ta mấy cái trút giận!”
Y Y bình tĩnh nhìn Lưu Minh ảm đạm cười.
“Điều này sao có thể trách Lưu công công được! Chỉ trách thanh âm của ta kêu lên lại giống tiếng gió thôi!”
Ta nge thấy cái này cũng không cười. Ánh mắt đặt trên người mỗi đêm đều đến trong giấc mộng của ta.
Người nọ một thân áo bào cùng mũ thật chói mắt. Cằm có vẻ hơi gầy yếu nhưng cũng không làm tổn hao gì phong thái tuyệt thế của hắn, mày kiếm câu mang vẻ thần tuấn, phượng mâu trầm tĩnh .
Một giây sau, liền bỗng nhiên bình tĩnh, tự nhiên tựa như thiếu niên, bình thản ung dung giống như còn không biết chính mình đã là thiên tử, như chỉ cần gọi hắn một tiếng liền có thể chạy như bay tới, có thể đi mây về gió hô phong hoán vũ.
Đông Phương Cửu trước kia tao nhã đầy người, ánh mắt sáng, chính là nhìn hắn hôm nay khiến đôi mắt của ta đau đớn– trong ngự thư phòng đến hơn mười cung nữ, các cung nữ không coi ai ra gì vẫn cùng hắn vui chơi.
Lưu Minh nhìn thấy Y Y cười một tiếng, cung kính hướng Đông Phương Cửu dâng một ly trà, sau đó ngẩng đầu đứng ở một bên.
Đám cung nữ kia căn bản không có để Y Y nội vụ tổng quản này vào mắt, bọn chúng như cũ cùng vạn tuế gia vui đùa.
Y Y trong lòng hiểu được, các cung nữ này là làm cho nàng xem .
Hoán Y cục đưa các ŧıểυ cung nữ lần đầu vào cung cùng nàng gặp mặt, thế nhưng ngay cả tiếp đón cũng không, hoàn toàn coi Y Y không tồn tại,cái này là hướng nàng ra oai phủ đầu sao?
Y Y lẳng lặng đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nếu không phải nàng vì người nọ phía sau, nàng căn bản không cần tới, cũng sẽ không chứng kiến cảnh khiến nàng thương tâm.
“Hoàng Thượng ngài thật là xấu!~~~” ŧıểυ cung nữ cười tránh thoát Đông Phương Cửu đánh úp lại hắn, mềm mại không xương ngã vào trong ngực của hắn,
“Không bằng Hoàng Thượng cùng chúng nô tì chơi trò chơi đi. Ngài bịt kín ánh mắt, chúng nô tì ở quanh ngài, ngài bắt được người nào người ấy liền cho ngài thị tẩm!”
“Hoàng Thượng!”
Y Y bối rối, vẻ mặt vẻ xấu hổ liếc mắt nhìn ta một cái, lại vội nhìn phía người kia,
Nhất thời, trong ngự thư phòng đã thành rượu trì thịt lâm.
Ta lẳng lặng nhìn thấy hết thảy, trong lòng lành lạnh , cũng có cảm giác đau đớn, nhưng cũng không có làm cho ta đến mức phẩy tay áo bỏ đi hoặc có ý tưởng giơ tay đánh người.
Bỗng dưng, ta hiểu được, tên ngốc từng nắm thật chặt tay của ta, muốn ta sống sót cùng hắn, đã không còn nữa .
Y Y tức giận hận không thể tiến lên cho cung nữ kia một cái tát, mà người khởi xướng Lưu Minh cũng không vui tươi hớn hở hắn thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng liếc mắt khiêu khích, Y Y dường như đã giận không thể át.
Ta hoàn toàn bị lãng quên.
Người bình thường, vốn liền bị như thế thôi.
Nhẹ vòng qua đám cung nữ đang vui đùa ầm ĩ , thật vất vả đi tới vị trí gần Đông Phương Cửu, hờ hững quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy thân ảnh tên ngốc kia tao nhã lại khiến nàng đau lòng, nàng chậm rãi mở miệng rõ ràng
“Nô tài nội tổng quản đại vụ mang thái giám ŧıểυ Lăng Tử đến vấn an vạn tuế gia,vạn tuế gia cát tường”
Thật không nghĩ tới ta cùng tên ngốc kia gặp lại là một cảnh tượng độc đáo như vậy