Cùng lúc đó Trường Nhạc Cung, Từ Ninh Cung cũng có biến
Trong trường nhạc cung:
Nghe ŧıểυ thái giám bên người Hiên Viên Tiêu bẩm báo xong thái hậu lập tức sai người đi Dực Khôn Cung và mang theo vài tên hầu cận vội vàng đi đến Trường Nhạc Cung.
Trong cung Trường Nhạc:
14 người tay cầm trường kiếm, mặt không đổi sắc nhìn về phía những người vây
quanh, thầm khen chủ nhân của mình tiên đoán như thần, biết chắc tối nay sẽ có người xông vào Trường Nhạc cung, bởi vậy đã đặc biệt để cho 17 người giả trang thàng cung nữ cùng hắn ở Trường Nhạc Cung ôm cây đợi thỏ. Nhưng Thập Tứ lại không ngờ, nghịch tặc xông vào Trường Nhạc cũng đúng là Vĩnh An Vương. Thượng Quan Mạc Ly, càng làm hắn kinh ngạc hơn chính là người này ngay cả trang phục trong dạ tiệc cũng không thay ra, có thể thấy nhất định là tiệc vừa tan liền vào trong cung. Thượng Quan Mạc Ly nhìn trang phục cung nữ trên người ŧıểυ Tuyết sau đó lãnh đạm quét mắt nhìn đội thị vệ vây quanh, lại thấy Thập Tứ một thân y phục dạ hành bèn khách khí hỏi:
-“ Thì ra Hiên Viên bệ hạ đãi khách thế này sao?”
Thập Tứ bị Mạc Ly hỏi sửng sốt, sau đo thần sắc lại khôi phục như thường cung kính trả lời:
- “ Vĩnh An Vương đêm khuya lại xuất hiện trong cung của bệ hạ, tựa hồ không hợp lễ cho lắm”.
“ Bổn vương vì sao mà đến bệ hạ của ngươi là rõ nhất, nếu bổn vương không tìm được người, bổn vương cũng sẽ không lưu lại lâu.”
Tao nhã xoay người sang chỗ khác, đột nhiên Mạc Ly phi thân lên mái Trường Nhạc, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng nhìn xuống :
“Ta cùng 20 vạn tướng sĩ Ngọc quốc ít ngày nữa sẽ ở tại Ngọc Lâm quan, xin đợi Hiên Viên bệ hạ”.
Thập Tứ nghe nói trong lòng run lên thấy Thượng Quan Mạc Ly khẽ hạ mắt phảng phất một nụ cười
- “ Thập Tứ! người thả đi rồi, chúng ta ăn nói như thế nào với chủ tử đây?”
- “ Chủ tử chưa nói phải bắt sống hắn, chủ yếu là ra lệnh cho hai ta trông chừng người này, nói vậy hẳn chủ nhân đã có tính toán của mình”.
ŧıểυ Tuyết im lặng.
Dật Thanh cung. Tẩm cung của Hiên Viên Tiêu. Thái hậu phẫn nộ, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh giờ khó có thể che giấu tức giận cùng thất vọng. Ánh mắt rời khỏi Hiên Viên Tiêu đã mất đi lí trí, lạnh lùng liếc nhìn Lộc Hải quỳ rạp trên đất.
- “ Chẳng nhẽ Lộc Hải ngươi tuổi đã cao mà đến cả tâm cũng hồ đồ sao?. Ai có phải nên cho ngươi cáo lão hồi hương không?”
Lộc Hải ngẩng đầu sợ hãi nhìn thái hậu rồi lại quỳ rạp trên mặt đất:
“Lão nô đáng chết, thỉnh thái hậu thứ tội”.
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn Sở Sở ngây ngốc đứng lặng một bên, thanh âm hờ hững vô tình:
“ Ngày hôm nay ai gia thay hoàng thượng chấp nhận ngươi, ngươi hãy ở lại thị tẩm đi, ai gia sẽ cho ngươi một danh phận”.
Nói xong lại ra lệnh cho mấy người hầu cận:
“ Đem đứa nhỏ này về Từ Ninh cung của ai gia đi, tuyên Triệu thái y lập tức tiến cung yết kiến”
- “Dạ!!!”.
Mấy người đồng thanh đáp.
Sở Sở hoảng sợ trừng mắt nhìn thái hậu, há hốc mồm muốn hỏi nhưng lại bị khí thế bức người của thái hậu chèn ép cuối cùng cũng không nói nên lời. Lão thái hậu rõ ràng thấy ánh mắt mờ mịt đầy nghi hoặc của Sở Sở nhưng chỉ nhìn nàng một cái liền xoay người bỏ đi. Ngừng một ngày, tuyết lại rơi.
Từ Ninh cung.
-“ Triệu thái y, người thế nào?”.
Thái hậu buông phật châu trong tay, nhìn thái y từ phòng đi ra.
- “ Bẩm thái hậu! Lăng cô nương là do kích động, hơn nữa trong cơ thể cổ độc tác quái, vốn là thân thể suy yếu vạn phần, lại chịu không nổi đả kích nên mới ngất đi, nhưng Lăng cô nương tĩnh tâm tu dưỡng một thời gian bệnh tình sẽ có chuyển biến”. Triệu thái y cung kính.
- “ Tu dưỡng”.
Lão thái hậu cúi đầu thì thào tự nói, mắt lại nhìn về phía thái y:
“ Được rồi! Ai gia đã biết, ngươi đi xuống đi”.
- “ Dạ! vi thần cáo lui”.
Thái hậu cho mọi người lui, trong phòng chỉ còn Thượng Quan Lăng vừa tỉnh dậy :
“ Nếu ngươi nguyện ý, ai gia có thể giúp ngươi ra ngoài”.
Ta mờ mịt nhìn quanh bốn phía hồi lâu ánh mắt mới dừng lại trên mặt thái hậu.
- “Ta được cứu sao? Lão thái hậu cứu ta sao?”.
- “ Ai gia không có gì đưa cho ngươi, vòng ngọc này ai gia đeo nhiều năm, tặng ngươi làm kỉ vật”.
Lão thái hậu tháo vòng ngọc đeo trên tay xuống, lấy một cái bình ngọc lưu ly nhỏ trong hòm, đi đến cạnh ta ngồi xuống :
“ Ai gia còn có mấy viên hồi xuân đan, khi nào ngươi thấy khó chịu thì ăn vào”.
Ta nhìn thái hậu thật sự không hiểu, lão thái hậu thật sự chưa bao giờ nói đứng ở phe ta,cho dù ta và Sở Sở có làm gì người cũng chỉ
cười cười, cũng chưa bao giờ động thủ, ta chỉ hi vọng người đứng ngoài chuyện của ta và Hiên Viên Tiêu, thế đã tốt rồi. Nhưng hôm nay…
- “ Đừng nhìn ai gia ngốc nghếch vậy”. Lão thái hậu ôn nhu nở nụ cười giống như xem ta là con cái trong nhà, người dịu
dàng đưa tay lên trán ta :
“ Ngươi rút cuộc có muốn ai gia đưa ngươi ra khỏi đây không?”
- “ Muốn”.
Ta hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức lên tiếng trả lời, sợ người đổi ý. Thái hậu cười cười, ung dung trả lời.
- “ Ngươi không biết ai gia vì cái gì phải giúp ngươi rời đi sao?”.
Thái hậu vẫn quyết định kể để cho nàng hiểu được:
“ Ai gia nói thật với ngươi, mới gặp ngươi ai gia liền thực thích ngươi, ai gia thậm chí còn cảm thán ánh mắt hoàng thượng thực sự không sai. Sau đó ai gia lại phát hiện, lòng ngươi không đặt nơi hoàng thượng, trong tâm hoàng thượng”.
Thái hậu dừng lại nhìn vào đôi mắt trong trẻo tựa hồ thu :
“ Dù lòng ngươi không có hoàng nhi của ai gia, ai gia cũng không cho phép, ai gia cảm thấy nếu cho ngươi tiếp tục ở lại bên người hoàng thượng, sẽ có ảnh hưởng không tốt với hoàng nhi của ta, Hoàng thượng là chủ nhân Kim quốc, là trụ cột của Hiên Viên vương, hoàng nhi có rất nhiều việc phải làm, trọng trách rất lớn, hắn là quân là vương, là người quan trọng trong thiên hạ, ngươi ở bên cạnh hắn làm cho hắn quên đi trọng trách của bậc quân vương. Hoàng thượng không phải người vô tình, người đã động tâm với ngươi. Cho nên ai gia quyết định giúp ngươi rời đi. Nhưng đi rồi sẽ không còn đường trở lại, ai gia không thể giữ lại người có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp lớn của hoàng nhi”.
Ta nghe xong lời nói của thái hậu, nhìn người thật lâu, cuối cùng ảm đạm cười nói:
“ Thái hậu yên tâm! Ta sẽ không trở về”.
Đi qua tẩm cung, thái hậu dừng bước đưa tiễn, thấy Lăng Nhi một mình đi ra cửa phía Tây hoàng cung.
Ngày thứ hai. Hiên Viên Tiêu mở mắt, nhìn thấy rõ người hắn ôm chặt trong lòng, không cần nói cũng biết trong tâm hơi động, hắn mới hoảng hốt khiếp sợ, lý trí thanh tỉnh vài phần,nét cười chua xót lan tỏa khắp mặt. Hiên Viên Tiêu hờ hững đứng lên,không gọi người hầu, một mình mặc nɠɵạı bào đẩy tẩm cung đi ra.
Lộc Hải vẫn quỳ gối bên ngoài, nghe động lập tức dương mắt nhìn lên: “Hoàng thượng…”. Thanh âm run rẩy, Hiên Viên Tiêu nhìn Lộc Hải: “ Thái hậu cho ngươi quỳ?”.
Lộc Hải cúi đầu đáp:
“Bẩm hoàng thượng, thái hậu mang Lăng chủ tử đi vẫn chưa trách phạt lão nô, lão nô là tự cảm mình phụ thánh ân”.
- “ Được rồi ngươi đứng lên đi, tốt xấu cũng là đại nội tổng quản của trẫm, quỳ gối nơi này còn ra bộ dáng gì nữa. Hiên Viên Tiêu thay đồ, liền đi tới Từ Ninh cung.
Từ Ninh cung.
- “Nhi thần vấn an mẫu hậu”.
Thái hậu nhìn con cười cười chỉ vào ghế đối diện nói :
“ Ngồi đi!”.
Hiên Viên Tiêu cũng không nói gì, đi đến bên thái hậu ngồi xuống.
- “ Người đã đi rồi”.
Thái hậu thản nhiên nhấp một ngụm trà nói. Hiên Viên Tiêu run sợ hồi lâu, cuối cùng không còn gì để nói, yên lặng đi khỏi Từ Ninh cung.
Hắn đi tới Trường Nhạc cung. Buồng lò sưởi bên trong không một bóng người, cửa sổ không đóng, gió từng cơn lùa vào. Lò sưởi sớm đã tắc, tuyết lớn rơi bên ngoài làm cho người ta lạnh cả trong tâm. Hiên Viên Tiêu lập tức ra lệnh cho thị vệ trong cung tìm một vòng. Cũng phái Thập Tứ đi tìm ở cả Cẩm Hâm nhưng không thấy gì cả. Thọ yến kéo dài trong ba ngày, ngày thứ hai người ở Trường Nhạc cung đã trốn đi. Khách khứa, quốc sư đại thần gì chứ, đều găp quỷ đi thôi!.Hắn một nhìn ở Trường Nhạc cung ngồi xuống, ủ rũ như tượng đá, tuyết rơi trên người hai mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía Trường Nhạc cung, bốn phía yên tĩnh không có chút thanh âm, mặt trời dần lặn. Tất cả chìm trong ánh chiều tà còn xót lại, Trường Nhạc cung càng trở nên thê lương tĩnh mịch, cho đến khi những ánh dương đã tắt đôi mắt ánh kim kia vẫn không rời khỏi cung, không biểu lộ gì cả, chỉ là yên lặng chờ. Đêm đã khuya, có lẽ là nửa đêm, một người tiến lên cửa Trường Nhạc cung nhìn Hiên Viên Tiêu mãi, chậm rãi mở miệng :
“Hoàng nhi! Ngày mai Ngọ Yến, ngươi chẳng nhẽ không muốn đi sao? Khách khứa đại thần cũng không muốn quản sao? Ngươi còn nhớ họ mình là Hiên Viên không?”.
Hiên Viên Tiêu mắt điếc tai ngơ, không ngẩng đầu không đáp lời, lúc lâu sau mới mở miệng nói một câu :
“ Mẫu hậu không cần che ở cửa, nàng trở về ta cũng sẽ không chấp nhận”.
Lão thái hậu giật mình. Ban đêm tăm tối, ánh trăng trên mặt đất lặng lẽ tỏa sáng, hoàn toàn yên tĩnh.