Thấm thoắt ta đã ở lại Kim quốc được hai tháng, trận tuyết đầu mùa cứ thế lặng lẽ kéo tới lúc nào ta không hay biết.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời bông tuyết bay đầy đến xuất thần, nghĩ tới những chuyện xảy ra khi ta tới Kim quốc, nghĩ tới những con người và sự việc đã chôn sâu trong ký ức của mình…
……..
“Lăng chủ tử.”
Ta quay đầu lại, cười gượng gạo với ŧıểυ Tuyết.
ŧıểυ Tuyết là do Lộc Hải phái đến làm chưởng sự cung nữ của ta. Nàng là một nha đầu thông minh hiểu chuyện, hai tháng nay nàng đối với ta có thể nói là hết lòng hết dạ, không hề có một mảy may sơ suất.
“Đến giờ nên uống thuốc rồi!”
Ta mặc một cái áo lông cáo màu trắng dày và nặng, cả người dựa vào cửa sổ, hai bàn tay giấu vào ống tay áo, cho dù như vậy, ta vẫn cảm thấy toàn thân rét buốt.
Ta biết đây là do cổ độc phát tác.
Không còn cách nào khác, ta miễn cưỡng đưa tay nhận lấy chén thuốc, cắn chặt răng, uống một hơi cạn sạch, đưa lại chén thuốc cho ŧıểυ Tuyết, lúc này mới mở miệng càm ràm: “Uống cái gì cũng chẳng có hiệu quả đâu, không biết là đang làm phí thuốc hay đang hành hạ ta nữa.”
ŧıểυ Tuyết nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Thượng Quan Lăng mà lòng nhói đau.
Cả người Thượng Quan Lăng được bọc trong chiếc áo lông dày, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch, tái nhợt càng lộ rõ vẻ gầy yếu của nàng.
ŧıểυ Tuyết cố nở một nụ cười tươi tắn, theo thói quen nói: “Dù sao nô tì cũng hiểu được một điều, nếu Lăng chủ tử không uống chén thuốc này, thì kẻ gặp xui xẻo chính là các vị ngự y đại nhân kia.”
Ta chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Ta còn nhớ lần đầu ta từ chối uống thuốc, Hiên Viên Tiêu chỉ dùng đôi mắt vàng thản nhiên liếc ta một cái, nói một câu “Tùy nàng”, rồi bỏ đi. Sau đó, ta hay tin lão ngự y hơn năm mươi tuổi đã bị đánh hai mươi gậy vì chuyện này.
Từ đó về sau, ta ngoan ngoãn uống hết từng giọt thuốc đưa tới, không hề biết nó có hiệu quả gì.
Ta dùng miệng hà hơi vào lòng bàn tay cho ấm, không ngờ lại gây ra một cơn ho khan.
“Chủ tử…” ŧıểυ Tuyết vội vàng mang tới một cái lò sưởi nhỏ đặt vào lòng ta, sau đó vỗ nhẹ lưng ta cho thuận khí.
“Haizz…” Ta khẽ thở dài. Mặc dù các cung nữ cũng đã thay trang phục mùa đông, song chẳng qua cũng chỉ là áo bông, huống hồ bây giờ mới chỉ là đầu đông, trời cũng không lạnh lắm, trong khi ta mặc áo lông cáo dày như vậy mà vẫn run như cầy sấy, thật là mất mặt.
“Chủ tử, trận tuyết đầu mùa này đến sớm hơn mọi năm, sợ là mùa đông năm nay sẽ lạnh lẽo và dài đăng đẵng, người cần phải mặc ấm vào, không có việc gì thì đừng đứng ở chỗ cửa sổ nữa, hứng gió người lại sinh bệnh thêm.”
Ta cũng không giận ŧıểυ Tuyết, ta biết nàng nói vậy chỉ vì nàng chỉ lo lắng cho ta thôi.
“ŧıểυ Tuyết, ta không có yếu ớt như vậy đâu.” Ta đẩy nhẹ cánh tay ŧıểυ Tuyết đang nâng tay ta ra, sau đó đi thẳng tới bàn, ngồi xuống: “Ta muốn ăn chút cháo.”
ŧıểυ Tuyết sửng sốt, rồi sau đó liền trở nên vui vẻ ra mặt: “Tốt quá, vậy để nô tì mang tới cho chủ tử.”
Nhìn thấy bóng lưng ŧıểυ Tuyết rời đi, trong lòng ta có chút chua xót.
Ta biết từ lúc vào đông tới nay, sắc mặt ta càng ngày càng khó coi, ngủ càng ngày càng nhiều, ăn uống càng ngày càng kém, hiếm khi đòi ăn thứ gì, khó trách ŧıểυ Tuyết lại vui mừng như vậy.
Nhớ hôm trước ta ở chỗ mẫu hậu của Hiên Viên Tiêu, lão thái hậu còn cười hỏi ta: “Ồ, Lăng nhi kiếm đâu ra loại phấn bôi trắng thế này?” Ta thiếu chút nữa nghẹn thở, tức xỉu luôn.
Nhớ tới lần đầu tiên ta gặp lão thái hậu, bà thật sự không phải là một phụ nữ bình thường, ánh mắt ung dung, cơ trí, phong thái mẫu nghi thiên hạ, một khí chất phải tích lũy, bồi dưỡng bao nhiêu năm mới có được.
Đó là ngày thứ ba ta bị Hiên Viên Tiêu “giữ lại”.
Lão thái hậu mỉm cười nhìn ta, không giận mà uy hỏi: “Cô chính là chủ nhân của Trường Nhạc Cung?”
Ta nhớ rõ, lúc ấy trong lòng ta run run, lại có chút sợ hãi, sau đó ngẫm lại thì thật buồn cười, ta chỉ là khách trú ngụ tại đây, đâu phải là chủ nhân của Trường Nhạc cung, cũng càng không phải là người Kim quốc, ta sợ bà làm gì?
Sau đó, lão thái hậu lại nói: “Ai gia từng đồng ý với Hoàng Thượng, dù sau này Hoàng Thượng lập ai làm hậu ta cũng sẽ không nhúng tay vào, ai gia đã hứa thì sẽ không đổi ý, huống hồ với thân phận của cô, ai gia hoàn toàn tán thành.”
Ta cười hỏi bà: “Thái hậu biết thân phận của tôi sao? Vậy hẳn thái hậu cũng biết con trai người bắt ép tôi ở lại Kim quốc là chuyện không hợp tình hợp lý chứ?”
Không ngờ bà chỉ nở nụ cười, nhìn ta trên dưới một lượt, sau đó thản nhiên hớp một ngụm trà, nói: “Ai gia ở lâu trong chốn thâm cung, từ trước tới nay không hiểu chính sự, nhưng dù cho ai gia có già rồi hồ đồ thì cũng biết nên ủng hộ quyết định của con mình.”
Bà nhìn ta, hỏi: “Ai gia nói như thế, có phải là đúng đa͙σ lý không?”
Thật bất ngờ, ta lại bình tĩnh đến lạ thường, chỉ cười bước lại gần bà, sau đó ở trước mặt bà chậm rãi vén tay áo lên, để lộ ra khí độc màu đen nơi cổ tay theo mạch máu mà uốn lượn lên trên.
Ta chỉ lạnh nhạt hỏi bà: “Tôi nghĩ không có một người mẹ nào đồng ý cho con trai mình cưới một kẻ đoản mệnh đâu nhỉ?”
Lão thái hậu nhìn ta chăm chăm bằng ánh mắt kinh ngạc, một hồi lâu, sau đó thở dài nói: “Hoàng nhi đáng thương của ai gia…”
Ta cười thầm trong lòng, hình như người đáng thương đâu chỉ có một mình con bà, ta còn đáng thương hơn hắn gấp vạn lần.
Để làm yên lòng lão thái hậu cũng như tranh thủ chút quyền lợi cho Sở Sở nhà ta, ta đề xuất một giao dịch có lợi cho cả đôi bên.
Ta nói: “Có một người còn thích hợp hơn tôi có thể chăm sóc phụng dưỡng lão nhân gia, hơn nữa càng yêu con của người hơn tôi, mà điều kiện của nàng tuyệt đối cũng không làm cho Kim quốc phải xấu hổ.”
Ta còn nói: “Nàng sẽ được cho rất nhiều của hồi môn, vàng bạc châu báu không thôi thì chưa đủ làm nổi bật thân phận của nàng, hồi môn của nàng còn có thêm cả một vùng đất trù phú và đông đúc dân cư, khi nàng xuất giá sẽ nở mặt nở mày vô cùng.”
Lão thái hậu dùng ánh mắt dò xét nhìn ta chăm chú rất lâu, rồi nửa thật nửa giả nói: “Ai gia thấy thật đáng tiếc cho cô.”
Ta cũng không nói gì.
Tiếng bước chân của ŧıểυ Tuyết kéo tâm trí đang thơ thẩn của ta quay trở lại, ta ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy nàng không cầm gì trên tay cả.
Cháo của ta đâu?
ŧıểυ Tuyết nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của ta, thở dài nói: “Người bên Từ Ninh Cung truyền lời, mời chủ tử qua bên đó dùng bữa.”
“Bây giờ sao?” Ta hỏi nàng.
ŧıểυ Tuyết đáp : “Dạ.”
Ta đứng dậy, quấn chặt chiếc áo lông vào người, tay lại rụt sâu vào bên trong tay áo, gật đầu với ŧıểυ Tuyết: “Chúng ta đi thôi.”
…..
Cả hoàng cung bị bao bọc trong một màn sương bạc mông lung, bầu không khí lạnh buốt khó tả.
Ta không nhớ hoàng cung Kim quốc rộng lớn cỡ nào, nhưng con đường mỗi lần đi tới Từ Ninh Cung dường như lại dài hơn lần trước, hôm nay lại là trận tuyết đầu mùa, khiến ta cảm thấy càng dài thêm, đúng là tốn không ít thời gian, có lẽ là do thân thể yếu ớt, nên hai chân đã mệt mỏi tê cứng.
“Chủ tử , người..”
“Ta không sao.” Ta gượng cười với ŧıểυ Tuyết, lại dồn thêm một chút sức nặng của bản thân sang cho nàng một ít, tiếp tục cùng nàng đi về phía trước.
Hoàng cung Kim quốc, Từ Ninh Cung, tẩm cung của Thái hậu.
Ta đẩy nhẹ ŧıểυ Tuyết ra, thò tay ra khỏi ống tay áo lông ấm áp, chỉnh trang sơ qua đầu tóc của mình, vỗ nhè nhẹ mấy cái lên mặt, đến khi hai gò má ửng hồng, mới nhấc chân bước vào cửa chính điện của Từ Ninh Cung.
Trong nháy mặt, ta như nhớ lại trước kia.
Lão thái hậu nghe thấy tiếng bước chân từ xa, ngước mắt nhìn lên thì thấy một bóng áo trắng đang chậm rãi bước về phía mình, cả người nàng khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng, trông có vẻ rất nặng, khiến cho dáng đi của nàng trông có vẻ xiêu vẹo vô lễ.
“Thái hậu ma ma cát tường ~” Ta cười cong cong khóe mắt, bước nhanh về phía bà. Cái này là ta học được từ phim Hàn, nhưng mà lão thái hậu hình như rất thích, mỗi lần nghe ta nói như thế đều khép hờ đôi mắt, cười nhưng vẫn còn cứng rắn mắng ta, nha đầu không quy củ!
Ta cười cười, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cạnh bà, tiện tay lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng, mặc dù dạo này ta không ăn uống nhiều, nhưng mà biểu hiện vẫn giống như những lần trước.
Giọng lão thái hậu có vẻ không vui, trên mặt cũng biểu hiện chút ít, ngồi bên cạnh bà, ta nhìn thấy rõ ràng.
“ŧıểυ Tuyết, ngươi hầu hạ chủ tử của ngươi thế nào? Thế nào mà Lăng nhi càng ngày càng gầy như vậy?”
Ta nuốt vội miếng bánh xuống, nói thay ŧıểυ Tuyết: “Thái hậu ma ma, là gần đây con nổi hứng muốn giảm béo, nhưng vì điểm tâm của Từ Ninh Cung người thật thơm quá, con khó mà kềm lòng..” Ánh mắt lúng liếng, ta cười hắc hắc, còn nói: “Cũng chỉ có nữ chủ nhân của Từ Ninh cung mới là bậc mẫu nghi thiên hạ chân chính, chứ còn người của Đông Tây lục cung gì đó chẳng qua chỉ là một nữ nhân của Hoàng đế mà thôi, aishh… ngay cả đồ ăn thức uống cũng kém xa ở đây! ~ ~ ~Ta giả bộ mất hứng, bĩu môi nói.
Thái hậu tuy trừng mắt với ta, song cũng không trách phạt gì ŧıểυ Tuyết, nói: “Đứng lên đi, đỡ cho chủ tử của ngươi trách ta ngược đãi người của nàng.”
Ta nghe trong lời này có chút vị chua, bèn ngắt lời, hỏi bà: “Sao Sở Sở chưa tới?”
“Ai gia không kêu nàng tới.”
Ta kinh ngạc nhìn lão thái hậu: “Chỉ có hai người chúng ta dùng bữa thôi sao?”
Thái hậu sau khi suy nghĩ một chút, cũng không nhìn ta, từ tốn nói: “Vậy ai gia sai người đi mời Hoàng Thượng.”
Khóe miệng ta giật giật, ho khan một tiếng, nói: “Thái hậu ma ma, đây chẳng phải là rắp tâm sắp đặt sao?”
Lão thái hậu lại trừng mắt ta một cái, nói: “Ai gia nhớ con mình, muốn cùng nó ăn bữa cơm mà cần phải rắp tâm sao?”
Ta không nói gì, ngượng ngùng ngậm miệng.
“Đến đây, đánh ván cờ với ai gia.”
“Dạ, thái hậu ma ma.”
Ta biết thái hậu rất tốt với ta, chỉ không hiểu vì sao bà tốt với ta như vậy mà thôi.
Từ sau lần đầu tiên ta gặp bà, thỉnh thoảng bà lại truyền ta đến uống trà, tâm sự, có lần sau khi chơi với ta một ván cờ, liền thường xuyên rủ ta chơi cờ với bà.
Nhưng mà tài đánh cờ của ta rất kém, chú ý phía trên thì sơ hở phía dưới, chụp giựt chỗ này vá víu chỗ kia, bản thân rơi vào bẫy mà cũng chẳng hay biết. Không có lần nào ta thắng được lão thái hậu, chơi cờ xong, lão thái hậu rất vui, bản thân ta cũng vui. Ai lại thừa nhận sự thật là tài đánh cờ của mình yếu kém chứ! Ha ha, nếu đi hỏi Lôi Minh người từng đánh cờ với ta sẽ biết rốt cuộc ta chơi cờ kém tới mức nào. Nhưng mà, có một thứ kỹ thuật gọi là “sánh không bằng cấp trên”. Điều mà vô số cấp dưới trong mơ cũng ao ước, nhất là khi cả đời này anh cũng khó có khả năng trèo lên đầu sếp mình, không làm cho cấp trên ghen tị với mình là rất quan trọng, hơn nữa lại còn đang sống dưới mái hiên nhà người ta…
Kết quả là, sau khi chơi cờ với ta xong, lão thái hậu thường cảm thán: “Lăng nhi cũng được coi là một đứa trẻ thông minh, giảng binh pháp cũng coi như mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, ngay cả số học cũng có tìm hiểu nghiên cứu, nhưng sao chơi cờ lại kém thế này?”
Khụ khụ…..Mỗi lần ta đều gục đầu xuống, lần nào cũng thấy ngại. Có một điển cố như vầy: vị hoàng đế nọ thấy một đại thần của mình chơi cờ vây kém quá, cảm thấy rất an lòng: “Người này đánh cờ tệ như thế, chứng tỏ hắn không có tâm cơ, có thể dùng được.”
“Nếu con có thể thắng ai gia ván cờ này, ta sẽ cho con biết một tin tức quan trọng.” Lão thái hậu hơi chau mày, đôi mắt đẹp ẩn chứa điều gì đó không rõ: “Tin tức này, con chắc chắn rất quan tâm.”
Ta lắc đầu cười cười: “Con có gì để quan tâm chứ!” Cái mà ta thật sự quan tâm là bao giờ ta mới có thể đi khỏi đây, nhưng mà ngài cũng đâu thể làm chủ thay cho con mình được? Huống chi ngài và con mình không phải là cùng một phe với nhau sao?”
“Đừng có dùng chút mánh khóe giả vờ chơi kém mà lừa gạt ai gia, mắt ai gia tuy không còn tốt, nhưng lòng ta vẫn rất tinh tường!”
Ta cảm thấy lạnh người.
“Nếu thắng được ai gia, ai gia sẽ nói cho con biết tin tức về Đông Phương Cửu.”
Lão thái hậu nói giọng thờ ơ, ánh mắt vẫn đặt trên bàn cờ, nhưng ta lại bị một câu này của bà làm cho giật mình xém chút máu huyết chảy ngược.”
Tin tức của Đông Phương Cửu? !……
Hắn còn sống, nhất định còn sống!
Ta phải thắng, ta tự nhủ với bản thân mình như vậy.
Cuối cùng, ta đã thắng, chiến thắng cảm giác xúc động, chiến thắng cảm giác chết lặng, ngay cả bản thân thắng như thế nào ta cũng không rõ, ta lúc này mới thực sự là chú ý phía trên thì sơ hở phía dưới, chụp giựt chỗ này vá víu chỗ kia, rõ ràng biết là bẫy ta cũng không chút do dự mà nhảy vào.
Song ta chỉ có một niềm tin, chính là ta phải thắng, và cuối cùng, ta cũng chỉ may mắn thắng nhờ hơn ba quân cờ mà thôi.
Ta đoán, có lẽ lão thái hậu đã nhường ta.
Ta hạ quân cờ cuối cùng xuống, cả cánh tay run rẩy, ta chậm rãi ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt lão thái hậu, miễn cưỡng nở nụ cười, mở miệng nói: “Tin tức của Đông Phương Cửu.”
Lão thái hậu nhìn ta, bỗng nhướng mày mỉm cười, điềm nhiên nói: “Đông Phương Cửu đã trở về, cả Lương Quốc đều đang chúc mừng.”
Đột nhiên, ta bật cười, cười cho đến khi cảm thấy hốc mắt cay cay, cười lâu thật lâu, ta mới thốt ra một chữ…. “Tốt”.