Tiếng hét này của ta nɠɵạı trừ trêu chọc một đám cường đa͙σ đang bị dục hỏa thiêu đốt, còn hân hạnh chiếm được sự ưu ái của một vị mỹ nữ tuyệt sắc nào đó. Ánh mắt quay lại mê người kia, một ánh mắt kinh hãi trong lơ đãng kia, nếu như ta là một người đàn ông tuyệt đối sẽ bổ nhào lao tới… khụ khụ…
Kỳ thực, điều ta muốn nói rõ chính là, cô gái kia thật đúng là một người đẹp tuyệt sắc! Người đẹp có thể có rất nhiều, nhưng có thể được xưng là tuyệt sắc từ cổ chí kim chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà nàng kia chính là một trong số đó.
Thảm rồi! ~~~ nếu như ŧıểυ mỹ nhân này rơi vào tay của một tên cường đa͙σ nào đó thì thảm hết sức? Ta nhất định phải cứu nàng! Nhất định!
“Tỷ nhìn cái gì vậy?” Vô Cầu len lén giật tay áo ta, ta không để ý tới nó, vội vàng bước nhanh tới dang rộng hai tay chắn trước người hai cô gái, đảo mắt nhìn chung quanh đám cường đa͙σ đang vây vòng tròn, ung dung nói: “Các huynh đệ chớ vội!”
Người vẫn đang vững vàng ngồi trên ghế lúc này cũng chỉ có Trầm lão đại và nhóc Vô Cầu mà thôi.
“Có phải quân sư để ý người nào rồi không?” Trầm lão đại mặt mang ý cười nhìn ta chằm chằm, khuôn mặt nín cười của hắn thật sự khiến ta muốn lao tới nhổ sạch chòm râu dê của hắn.
Ta cũng không khách khí, vội đáp: “Kẻ hèn bất tài để ý cả hai người!”
“Phụttt ——” là âm thanh phát ra từ miệng nhóc Vô Cầu, ngoài ra còn có những âm thanh bất mãn khác trong nháy mắt át đi tiếng động do Vô Cầu tạo ra.
Trầm lão đại nhìn ta hơi chút khó xử, một lúc lâu hắn mở miệng nói: “Quân sư a, các huynh đệ trong sơn trại đều đã theo Trầm mỗ ta nhiều năm, đều là những huynh đệ cùng Trầm mỗ đồng sinh cộng tử, Trầm mỗ chưa bao giờ vì bất kỳ một ai trong số họ mà phá hủy quy củ của sơn trại, đương nhiên cũng không thể vì quân sư mà phá hỏng quy củ này. Quy củ xưa nay… ai thắng mỹ nhân thuộc về người đó!”
“Quân sư nói rất phải, chẳng biết quân sư có cao kiến gì?” Trầm lão đại đã lên tiếng, còn đám lục lâm cường đa͙σ kia mặc dù không hiểu việc đám hán tử sơn dã bọn họ dựa vào sức mạnh tay chân đấu võ tỷ thí với nhau thì có gì không thích hợp, nhưng cũng không nói gì, đều nhìn vào ta, chờ đợi ta mau chóng nói ra một cách thức tỷ thí, để bọn họ tốc chiến tốc thắng, ôm ŧıểυ mỹ nhân vào phòng.
Ta nở một nụ cười, nói: “Thi văn tuy rằng an toàn, nhưng không thích hợp với hào khí của chư vị huynh đệ.”
Một loạt những cái đầu đồng ý gật gật.
Ta ngước lên trời cầu xin cho mưu kế nho nhỏ của ta có thể thành công, A di đà phật!
“Ở đây có hai mỹ nữ, vậy huynh đệ chúng ta sẽ thi hai đề mục là được rồi, người nào thắng người đó được chọn một mỹ nhân, thế nào?” Ta khoái chí nhìn quanh mọi người, tất cả đều tán thành gật đầu, ta tiếp tục nói, “Đầu tiên, chúng ta thi sức mạnh! Huynh đệ chúng ta đều là những nam nhân hán tử hiếm có trong vòng trăm dặm quanh đây! Cuộc tỷ thí sức mạnh này nhất định không thể thiếu được, các vị nói có đúng hay không?”
“Đúng vậy!”
“Không sai —— “
“Phải đó phải đó!”
Ta cười nhìn về phía Trầm lão đại, điềm tĩnh nói: “Đề thứ hai—— thi can đảm! Ai dám cho tay vào chảo dầu sôi sùng sục mà không bị rán chín thì sẽ thắng!” Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “rán chín”! Không dọa chết đám cường đa͙σ háo sắc kia mới là lạ!
Quả nhiên, toàn bộ cường đa͙σ khóe miệng giật giật, những tiếng suýt xoa thay nhau nổi lên liên tục.
“Cái đó…” Có lẽ Trầm lão đại cảm thấy lời ta nói còn đẫm máu hơn, nên chần chừ chưa trả lời, ta chỉ có thể tự quyết định, tự biên tự diễn một mình.
Ta lách qua đám người, đi tới cạnh nhóc Vô Cầu, dặn nó: “Vô Cầu đi tìm cho vi sư một rổ trứng gà mới mẻ lại đây, sau đó dựng một cái giá treo chảo nhóm lửa, trong chảo đổ đầy dầu vào!”
Vô Cầu đơ mặt nhìn ta, khó khăn lắm mới “dạ” một tiếng, co giò bước đi, trong khoảnh khắc lúc nhóc Vô Cầu bước ngang qua vai ta, ta nhanh chóng bỏ nhỏ vào tai nó một câu, thằng nhóc này cũng rất thông minh, vẻ mặt tỉnh bơ như không có gì bước qua người ta, không hề liếc nhìn ta một cái, chỉ là kéo dài thời gian hai bọn ta lướt qua nhau thêm một hai giây. Ta biết nó đã nghe được.
Chỉ trong chốc lát, Vô Cầu đã ôm một rổ trứng quay lại, phía sau còn có ba người đang vác theo một chảo dầu.
Giá treo dựng chắc chắn, chảo dầu trên đống lửa được tiếp tục đun nóng, dầu sôi trào cuồn cuộn.
Ta lớn tiếng ho khan vài cái, thu hút lại sự chú ý của đám cường đa͙σ, đồng thời cũng đưa ánh mắt đang dán vào chảo dầu của bọn chúng quay lại phía mình, khách khí nói với mọi người: “Các huynh đệ, chúng ta thi đề mục thứ nhất trước, dầu này cứ để nó tiếp tục sôi đi, đừng để ý!” Ta nhắc tới chảo dầu, liền nghe thấy những âm thanh hít vào khá rõ.
Ta cũng nhặt lấy một quả trứng gà trong rổ, chậm rãi đi tới chỗ Trầm lão đại, cười hỏi hắn: “Trầm lão đại có muốn tham gia cùng hay không?”
Hắn híp đôi mắt vốn đã không được lớn lắm, cười lắc đầu, trả lời: “Ta trước giờ không tham dự, quân sư cùng bọn chúng chơi là được rồi.”
Ta thấy vậy liền quay sang đám cường đa͙σ, nói: “Bắt đầu —— “
Mười mấy giây trôi qua, đám cường đa͙σ không còn giữ được vẻ khí định thần nhàn như trước, đầu mày nhíu chặt, mặt mũi nhăn nhúm, mồm miệng méo mó, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, nhưng không kẻ nào bóp nát được quả trứng gà nhỏ xíu trong lòng bàn tay. Ta thấy thời cơ đã đến, để ngừa xảy ra biến cố, cũng vội vàng bóp quả trứng gà trong tay lại…
Trứng gà hoàn toàn bị ta bóp nát.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ta, bộ mặt ai nấy đều không thể tin nổi, có kẻ còn đưa quả trứng trong tay hắn cho ta, bảo rằng vỏ quả trứng gà của hắn không giống với những quả trứng gà khác, rằng ta chắc chắn không thể bóp nát, ta cười đón lấy, nhẹ nhàng dùng sức, trứng gà vẫn vỡ nát.
Trong tay Lăng mẹ kế ta không có quả trứng nào là bóp không vỡ! Ha ha ~~~
“Điều này sao có thể? Quân sư vóc người thế này mà cũng có thể bóp nát?”
“Ta không tin! Đây rõ ràng có dối trá! Quả trứng của quân sư và của ta không giống nhau!”
“Cái này không thể tính, lão đại! ~~ “
Ta buồn cười nhìn đám cường đa͙σ bắt đầu giở trò, dùng dư quang liếc nhìn Trầm lão đại người duy nhất còn biết suy nghĩ ở đây, để xem hắn nói như thế nào.
“Lúc đặt ra quy củ đâu có ai phản đối, bây giờ quân sư thắng rồi các ngươi sao có thể đổi ý? Đây không phải là việc mà những huynh đệ theo Trầm mỗ ta có thể làm!”
Mọi người ngậm miệng nín thinh.
“Mục thứ nhất so sức mạnh, quân sư thắng. Mời quân sư chọn một trong hai mỹ nhân kia!” Trầm lão đại giải quyết dứt khoát, nhìn ta đầy tán thưởng.
Ta hít sâu một hơi, nhìn về phía hai vị mỹ nữ tay chân bị trói chặt, miệng bị buộc giẻ kín mít. Một người trừng mắt tròn như quả chuông oán hận nhìn ta, có lẽ nàng hận không thể sử dụng ánh mắt xé toạc ta ra, còn người kia, một vị siêu cấp mỹ nữ sắc đẹp kinh người đang nhìn ta hình như thấp thoáng ý cười. Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ? Mỹ nữ đang cười với ta? Cười với một tên sắc ma sắp sửa “khinh bạc” nàng, có ý đồ xấu xa với nàng ư?
Trong lúc nhất thời ta có chút hoang mang.
“Quân sư đã chọn được rồi chứ?” Trầm lão đại hỏi ta.
Ta vội hoàn hồn, gật đầu nói: “Phải, kẻ hèn đã sớm chọn được rồi, kẻ hèn muốn cả hai người.”
Trầm lão đại sửng sốt một chút, lại cười phá lên nói: “Vậy quân sư cũng phải thắng cuộc tỷ thí thứ hai mới được! Ha ha ha…”
Ta gật đầu nhẹ với hắn, tiếp theo quay sang đám người bị thua không tâm phục kia nói: “Mục thứ hai, so dũng khí. Bây giờ dầu cũng đã sôi, vị huynh đệ nào có can đảm nhúng hai tay vào chảo dầu mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chính là người thắng.”
Nửa nén hương trôi qua, chỉ có ba tên bị mỹ sắc mê hoặc không muốn sống đến đứng trước chảo dầu, nhưng cũng chỉ đứng đó thôi chứ ngay cả tay cũng chưa dám thò ra thụt vào.
Có người bắt đầu chờ không nổi nữa, muốn tìm cách khác, la lớn: “Lão đại! Ai mà dám thò tay vào chảo dầu chứ? Đây rõ ràng là quân sư đang làm khó chúng ta! Chúng ta cứ việc nhường cho quân sư chọn một ŧıểυ mỹ nhân, còn lại một người chúng ta vẫn theo quy củ trước giờ so tài thắng thua đi?”
“Lão đại ta tán thành!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng tán thành! —— “
Ngay lúc môi Trầm lão đại vừa hé ra định nói, ta đã lên tiếng trước.
“Khoan đã ——” nói xong, ta chậm rãi đi tới đứng trước chảo dầu sôi đang sùng sục, chậm rãi xắn tay áo lên, chậm rãi đưa tay trên phía trên chảo dầu tiếp theo nhanh chóng nhúng tay xuống phía dưới…
“Ahhhhhhh —— “
“Trời! —— “
“Con mẹ nó không muốn sống hả!”
“ŧıểυ tử này thật đúng là liều mạng chỉ vì một nữ nhân a!”
Kẻ thì nhắm mắt, kẻ thì thét chói tai, còn có một thằng nhóc tì khó ưa chạy tới ôm lấy thắt lưng ta lôi ta ra ngoài…
Hầu như cùng thời khắc đó, một người cười vang lên tuyên bố: “Mục thứ hai, so can đảm, quân sư thắng!”
Nhìn lại, người nào đó đang nhàn nhã dùng tay áo của Vô Cầu chùi dầu mỡ dính trên tay. Ha ha.