Một mỹ nhân mặc cung trang cũng sải bước vào trong điện, sau khi nhìn thấy tất cả mọi thứ, lập tức òa khóc trôi hết cả son phấn trên mặt.
“… Chúng ta từng lập lời thề ‘không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ cầu được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày’, Lăng Nhi, tỷ đã quên rồi sao? … Muội… hu…”
Kim Thuận la lên thảng thốt: “Tô lão tướng quốc! ~~~ “
Tô Mục Vũ lao người tới, ngay trước khi lão gia tử ngã xuống đất kịp thời đỡ lấy.
Tô Tử Chiêm quay đầu lại nhìn qua lão gia tử, rồi lặng lẽ rời khỏi Nghị Chính đại điện, đi về phía Lăng Vân Cung.
Về cơ bản, Tô Tử Chiêm hoàn toàn không biết đường, chỉ dựa vào trực giác hoặc cũng có thể là ký ức trước đây tìm đường đến Lăng Vân Cung, đi vào chính điện của tẩm cung Thượng Quan Lăng.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy ở đầu giường có một bình hoa bằng sứ men xanh cực đại. Thò tay vào tìm thử, hắn lôi ra một quyển sổ buộc chỉ mới tinh, trên bìa ghi 《Kế sách dụng binh của Ngọc Quốc》.
Tô Tử Chiêm cẩn thận lật trang bìa ra xem nội dung bên trong, ánh mắt dừng lại một lúc ở trang thứ nhất, lại cẩn thận lật sang trang thứ hai, tốc độ đọc nhanh như gió, tròng mắt đảo liên tục, tay lật sách không ngừng, hai mắt lấp lánh, như thể muốn ăn luôn cả trang sách, lật xem hết, rồi lật xem lại.
Tô Tử Chiêm như dân đói được bố thí ngấu nghiến điên cuồng. Gương mặt luôn lạnh lùng từ trước tới giờ, càng lúc càng hiện rõ sự kích động không thể kềm nén. Cuối cùng, vẻ mặt gần như là hưng phấn tột độ, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tô Tử Chiêm tin chắc, chưa có ai từng nhìn thấy một địa đồ quân sự được phân tích tỉ mỉ, chính xác và trình bày mạch lạc, rõ ràng như thế.
Chỉ có điều, Tô Tử Chiêm không biết, bộ sách này chính là thành quả mà Thượng Quan Lăng đã tranh thủ lúc rảnh rỗi vất vả cực nhọc chuẩn bị trong một tháng qua. Tô Tử Chiêm không biết, bộ sách này còn một vài chỗ có thể hoàn thiện thêm đôi chút, Thượng Quan Lăng vốn định tiếp tục nghiên cứu, nhưng nàng không nghĩ tới có một số việc lại ập đến nhanh như vậy, đột ngột như vậy.
Tô Tử Chiêm cũng không biết, Thượng Quan Lăng phải đập đầu khổ sở lục lọi trong trí nhớ bao nhiêu đêm, mới vẽ ra được bản đồ địa hình chi tiết như vậy.
Ngọc Quốc là một nước tương đối giàu có sung túc, dùng đa͙σ lý để trị quốc, bản chất không giỏi dụng binh, nhân tài quân sự không nhiều lắm, nhưng bộ kế sách dụng binh này lại được viết với sự nghiên cứu và giải thích kỹ càng như vậy. Còn liệt kê rất nhiều phương pháp tập luyện thích hợp với binh sĩ Ngọc Quốc, cùng với một vài bí quyết dễ nhớ dễ hiểu của《Binh Pháp Tôn Tẫn》, cũng như mô phỏng một vài kiểu dụng binh khác nhau của địch quốc.
Hai hàng lệ nóng chảy dài theo gò má Tô Tử Chiêm từ từ rơi xuống…
“Lăng nha đầu…” Một tiếng thở dài.
Mười ngày sau, Lương Quốc, Phượng Dương, Cửu Vương Phủ.
Bỗng nhiên, trong cổ họng Đông Phương Cửu quợn lên một luồng hơi nóng tanh tưởi, tiếp đến, có gì đó từ trong miệng trào ra. Hắn lảo đảo ngã phịch xuống giường.
“Phụttt! ——” thì ra là một ngụm máu tươi. Chất lỏng đó chót dưới ánh mặt trời, vỡ vụn, hóa thành những viên huyết châu nhỏ xíu, chậm rãi nhỏ giọt, nhỏ giọt xuống mặt đất ở trước mặt hắn, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả người hắn.
Nhìn cảnh tượng nhuốm đỏ kia, bốn người “Bạch Y Tương Khanh” sững sờ hóa đá, cũng nhờ Y Y phục hồi tinh thần lại trước tiên, hét lớn: “Khanh Trần! Mau đến xem Gia!”
Khanh Trần lập tức lao lên, tay vừa đưa ra còn chưa kịp đụng tới Đông Phương Cửu, đã bị quát: “Không cần!”
Khanh Trần sững sờ ngẩn ngơ chẳng biết làm thế nào cho phải, còn Y Y vì hoảng quá mà toát đầy mồ hôi trên trán, nhưng lại không dám cãi lệnh Đông Phương Cửu.
Đông Phương Cửu nhìn chằm chằm vào Bạch U, nhưng đôi mắt phượng lại trống rỗng vô thần, chỉ nghe thấy giọng hắn vô cùng run rẩy: “Ngươi nói lại lời vừa rồi cho Gia nghe một lần nữa.” Câu nói này nói rất chậm, rất khẽ, nhưng lại giống như phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể thốt ra trọn vẹn.
Bạch U lo lắng liếc nhìn mọi người một lượt, rồi cúi gằm mặt, nói: “Trưởng công chúa Ngọc Quốc lâm bệnh đột ngột qua đời, ba ngày trước đã hạ táng trong hoàng lăng Ngọc Quốc.”
Yên lặng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề kềm nén.
Một lúc lâu sau, Đông Phương Cửu bật cười ha hả, tiếng cười đó đau đớn thê lương.
“Gia! Xin Gia… hãy nén bi thương…” Y Y cất tiếng đầy khó nhọc, giọng nói của nàng cũng nức nở nghẹn ngào, “Lăng chủ tử nhất định sẽ không muốn nhìn thấy Gia như vậy…”
“Gia, xin nén bi thương!” Ba người còn lại cũng đồng thanh lên tiếng.
Đông Phương Cửu vẫn tiếp tục cười, không phải hắn không muốn nghe lời khuyên của người khác, mà là hiện tại, hắn hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, tâm đã không nghe, thì lỗ tai cũng trở nên vô dụng.
Nếu không có tiếng cười vang vọng đó, không ai có thể cho rằng Đông Phương Cửu trước mặt chính là đang cười. Gương mặt kia rõ ràng còn bi thương hơn cả khóc.
Qua một lúc lâu, Đông Phương Cửu thu lại tiếng cười, thản nhiên đảo mắt qua bốn người đang nhíu chặt đầu mày, ánh mắt lo lắng, bình tĩnh nói: “Gia không sao hết, các ngươi lui ra hết đi, lo chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình, kế hoạch ngày mai sẽ bắt đầu.”
“Gia!” Người lên tiếng là Tương Sở, nhận được ánh mắt lạnh như băng của Đông Phương Cửu, Tương Sở rùng mình, hạ thấp giọng nói: “Ngày mai bắt đầu, có phải hơi sớm hay không?”
Đông Phương Cửu không thèm nhìn Tương Sở, hung hăng đưa ngón tay trỏ quẹt mạnh bên khóe môi, nhìn chằm chằm màu đỏ sẫm trên ngón tay, hắn thì thầm: “Đã chậm rồi.” Chậm mất rồi…
Đông Phương Cửu phất nhẹ tay áo: “Lui hết đi.”
Bốn người nhìn nhau, không ai nói gì thêm, đồng loại lui ra ngoài.
…
“Mẫu thân, có lẽ nhi tử trời sinh vốn thích hợp ngồi lên chiếc Long ỷ kia, ha ha…”
“Mẫu thân, mẹ xem, chẳng còn thứ gì có thể ảnh hưởng đến nhi tử nữa rồi… con là người không có nhược điểm…”
“Mẫu thân… Con sẽ không rơi lệ… Tuyệt đối không bao giờ… từ lâu đã như thế…”
“Mẫu thân, mẹ chưa từng gặp Lăng Nhi… Con nhất định sẽ đưa nàng đến gặp mẹ, nhất định…”
…
“Lăng Nhi, ŧıểυ Lăng Nhi của ta, nàng thật xấu xa~ sao lại không ngoan như thế? …”
Không ai phát hiện, trong đêm khuya thanh vắng, giọng nói của Đông Phương Cửu lộn xộn rời rạc vỡ vụn, một gương mặt lãnh lẽo như hàn băng, một đôi mắt đen thẫm không hề tức giận.
“Lăng Nhi, sẽ không còn ai hỏi ta, thiên hạ và nàng, ai quan trọng hơn nữa rồi.”
“Lăng Nhi, sẽ không còn ai cùng ta ‘tranh sủng’ thiên hạ nữa rồi.”
“Lăng Nhi, nàng không tin ta là chính xác, nàng xem, nàng đi rồi, nhưng ta vẫn ở còn ở đây. Nàng xem, vì nàng ta chẳng qua cũng chỉ ói ra một ngụm máu mà thôi… Ha ha ha ha…”
“Lăng Nhi…” tiếng gọi này, nhẹ đến vô cùng, đau đớn đến vô cùng.
Hỏi thế gian tình là vật gì, mãi khiến người ta sinh tử không rời.
Chỉ có sinh tử không rời, mới là chân tình thế gian sao?
Không ai biết, trong một khoảnh khắc nào đó trên thế giới này, từng có một người nắm chặt lấy bàn tay của một người khác, cười nói: nàng muốn sống, ta cũng vậy, sinh tử không rời, không thích hợp với chúng ta.
…
Mấy ngày sau.
Mùa xuân tháng ba, gió thổi hiu hiu, mặt trời tỏa nắng, phong cảnh tuyệt đẹp.
Trên một mặt hồ xuôi về miền nam, những chiếc thuyền hoa xuôi ngược như con thoi. Phố xá ven theo bờ hồ người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Một tên ŧıểυ đồng tròn xoe đôi mắt ngân ngấn nước, cất tiếng nói nức nở: “Huhu… rốt cuộc cũng tỉnh rồi! ~~ “
Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đáng thương của Vô Cầu gần trong gang.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Vô Cầu dụi dụi mắt, nói: “Tròn hai mươi ngày.”
Ta kinh ngạc một lúc, rồi lại mỉm cười, hỏi: “Không phải ma y sư phụ của ngươi nói, chỉ cần ăn giải dược của hắn, bảy ngày sau là ta có thể tỉnh lại sao? Khi không tự nhiên mất nhiều này như vậy? Ta thấy biển hiệu Ma y của hắn có thể đem đập bỏ được rồi! ~~~” Vừa mới tỉnh lại, giọng nói của mình nghe cứ ồ ồ thế nào, có điều, vẫn muốn nhân cơ hội móc máy cái tên Yến Tứ Phương kia. Nếu không tại hắn ta cũng không đến nỗi chịu khổ thế này, không phải sao?