Ngọc Quốc, Du Thiên năm thứ ba, ngày Mười Lăm tháng Hai. Trời tờ mờ sáng.
Ngọc Đế Thượng Quan Thiên đăng cơ tự mình chấp chính.
Thượng Quan Thiên đứng nghiêm trang trên quảng trường lớn bên ngoài Nghị Chính Điện, nhận lễ bái của bá quan.
Tất cả bá quan văn võ cùng quỳ trên mặt đất dập đầu, hô ba lần Vạn Tuế.
Ta cầm hộp gấm đựng con dấu “Giám quốc”, từng bước từng bước tiến về phía Thượng Quan Thiên. Hễ ta tiến một bước liền thấy ŧıểυ Thiên Thiên chớp mắt một cái. Có lẽ hắn cũng đang hồi hộp. Tự mình chấp chính mới là một quân vương thực sự.
Ta trao “Giám quốc chi ấn” vào tay Thượng Quan Thiên, cười nhìn hắn, tiếp theo, ta quỳ xuống. Rõ ràng cảm thấy bàn tay đang nắm lấy ta trở nên cứng đờ, muốn kéo ta lên, ta ngẩng đầu cười với hắn, cất cao giọng, nói “Ngô hoàng Vạn tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!” (ngô = ta, chúng ta; “ngô hoàng” = hoàng đế của ta)
ŧıểυ Thiên Thiên à, chị của mi là một đại cô nương ngồi kiệu hoa lần đầu tiên quỳ trước mặt người ta, lại còn là tên ŧıểυ quỷ nhà mi! Nếu sau này mi làm gì có lỗi với chị, xem chị có đánh cho mi bán thân bất toại hay không!
“Ngô hoàng Vạn tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế! ~~~” bá quan lại dập đầu hô to lần nữa.
Buổi lễ bận rộn một mạch tới quá giờ Thìn, nghỉ ngơi một lúc, lại bắt đầu chuẩn bị công việc cho đại hôn buổi chiều.
Thừa lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi, ta kéo tay lão gia tử nhà ta, tình cảm nói: “nɠɵạı công a, nɠɵạı khỏe rồi, chỉ còn chờ bế chắt trai thôi!”
Lão gia tử nhoẻn miệng cười với ta, cặp mắt hồ ly tỏa tinh quang, trả lời bằng giọng nói đầy ý xấu: “Sao nɠɵạı công cứ cảm thấy, Lăng nha đầu nhà ta nên sinh trước một chắt trai cho nɠɵạı công bế vậy ta?”
Khóe miệng ta xuôi xị, định lặng lẽ chuồn đi, kết quả bị anh họ ác miệng chặn lại. Hắn hiện tại đang cùng lão gia tử đứng trên một chiến tuyến, hai người không giống như trước đây vừa thấy mặt nhau liền gây sự, giờ hắn lại còn giúp vui cho lão gia tử nữa chứ! Hừ!
“Đúng vậy biểu muội, muội cũng lỡ thì rồi đó, sao còn chưa chịu gả đi?”
“Ta. . . Ta! . . .” nuốt xuống cơn giận này. Liếc cho Tô Tử Chiêm một cái, ta co giò chạy đi. Hắn ở sau lưng ôm lão gia cười sung sướиɠ run rẩy hết cả người.
Xí ~~ Xí ~~ nhìn cánh tay gầy nhom của ngươi đi! Trước tiên hãy nghĩ xem có cô nương nhà nào nguyện ý gả cho ngươi không rồi hãy nói ta!
Người của Khâm Thiên Giám chọn xong giờ lành là giờ Mùi ba khắc, cử hành đại lễ sắc phong.
Ngọc Quốc Dực Châu, Yên quận chúa, Tư Đồ Vũ Yên, tấn phong Đức Ý hoàng quý phi.
Hôm qua, Dực Quốc dâng thọ lễ tặng ŧıểυ Thiên Thiên chính là “một bức thư hàng”, từ nay về sau sẽ không còn Dực Quốc, chỉ có Ngọc Quốc Dực Châu, phong Tư Đồ Kính là Thuận Vương, quản lý Dực Châu.
Bởi vì không phải cưới hoàng hậu, cho nên không thể gọi là đại hôn, có điều nghi thức phô trương cũng giống y như đội hình nghênh đón hoàng hậu. Đã thế, ta còn cố ý sai người chuẩn bị một cái ấn “Hoàng quý phi”. Mặc dù ŧıểυ Thiên Thiên nhà ta sau này cũng không cưới hoàng hậu nữa, nhưng ấn giám của hoàng hậu thì không thể tùy tiện sử dụng, cho nên lấy cái ấn ta đã chuẩn bị ban cho Đức Ý hoàng quý phi, ŧıểυ Vũ Yên, cho có hình thức.
Nhìn ŧıểυ Thiên Thiên nắm dải lụa đỏ cùng Tư Đồ Vũ Yên di giá Ngọc Trữ Cung, một nụ cười bất giác xuất hiện trên mặt ta. Lẽ nào cha mẹ nhìn con cái kết hôn, chính là cái cảm giác này?
“Sao ta cảm thấy Hoàng Thượng không hề thích Đức Ý hoàng quý phi này chút nào.”
Tô Tử Chiêm đứng bên cạnh ta, thì thầm.
Ta vừa nghe, trong lòng thấy khó chịu. Cái gì gọi là không thích? Có biết câu ‘lâu ngày sinh tình’ không vậy? Hắn nói như vậy chỉ khiến ta cảm thấy mình đã làm sai, khiến con nhà người ta phải chịu thiệt thòi.
“Ta cảm thấy ŧıểυ Vũ Yên rất xứng với ŧıểυ Thiên Thiên nhà ta!”
“Ha ha, công chúa, Hoàng Thượng không còn là ŧıểυ Thiên Thiên trong mắt muội nữa rồi! Hoàng Thượng tự mình chấp chính rồi.” Tô Tử Chiêm bí hiểm nhìn ta, “Chẳng phải muội đã quỳ xuống tung hô Vạn Tuế rồi sao? Mới mấy canh giờ đã quên mất?”
“Xí! ~” tự mình chấp chính thì thế nào? Tự mình chấp chính thì là đại nhân chắc? ! Vậy cũng là ŧıểυ đại nhân!
Ta cũng không thèm tranh cãi với anh họ ác miệng như mọi khi, thở dài, ta nhìn hắn, nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh lục của hắn, trịnh trọng nói: “Mong huynh hãy cố gắng phụ tá Hoàng Thượng giúp hắn có thể trở thành một thiên cổ minh quân. Cũng mong huynh trở thành một đế sư nổi danh trong sử sách!”
Tô Tử Chiêm cau chặt đầu mày, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào ta, một lúc lâu, hắn khổ sở đổi lại bản sắc phong lưu, cười nói với ta: “Tử Chiêm xin ghi khắc lời giáo huấn của công chúa.”
Mặc dù là đối đáp như vậy, nhưng ta biết hắn hiểu.
Anh họ ác miệng, huynh sẽ trở thành một đế sư tốt, hoặc có thể, sau này huynh sẽ tiếp nối lão gia tử trở thành một Tướng Quốc tốt, vì ŧıểυ Thiên Thiên, vì Tô gia, vì bách tính, càng vì chính bản thân huynh.
Aizzz, ta còn phải suy nghĩ chờ ta “trở về” sẽ góp thêm trò vui cho ngươi!
Ông trời ơi, sao lại hành hạ con người ta như thế? !
“Ahhhhhh! ~~~~ lão thiên gia ~~~ rốt cuộc là ai trúng cổ đực đây! ~~~”
Một bộ trường sam đen tuyền, vạt áo ôm sát người hiện rõ cơ bụng rắn chắc, một đôi mắt tím tà mị nhìn ta chằm chằm gần trong gang tấc, trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người ta.
“Yến Tứ Phương, ngươi bị bệnh hả? ! Sao vào mà không gõ cửa?”
“Ha ha, hiện tại Yến mỗ là hộ vệ của công chúa, Giáp trước giờ đều như thế.”
“Ngươi! ——” còn dám tranh luận, cái đồ điêu nô! “Ta từ lâu đã không cần hộ vệ nữa rồi. Ngươi đi bảo vệ Thiên Thiên đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Ta xoay một vòng trên ghế, quay lưng về phía Yến Tứ Phương.
“Thuộc hạ bây giờ đến chỗ Hoàng Thượng, sợ rằng không thích hợp.” Yến Tứ Phương nheo mắt, cười nhìn ta.
“. . . Ừm.” Lúc động phòng hoa chúc, ai mà thích có người núp trong bóng tối dòm lén chứ? Khụ khụ. . . Quên đi. “Vậy ngươi đi ra ngoài đi, chỗ ta thật sự không cần ai hết.”
“Công chúa đang lo lắng cho đêm nay sao?” Vừa nói, Yến Tứ Phương còn cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, góc độ ngẩng đầu lên trông sao mà giống đang “ngắm trăng” vậy không biết?
“Lời vô ích!” Nếu không tại tên ma y vô dụng nhà ngươi, ta còn phải lo lắng cái chuyện chết tiệt này nhiều như vậy sao? !
“Thuộc hạ muốn biết, nếu như công chúa tìm ra được kẻ trúng cổ đực, sẽ xử trí như thế nào?”
Ack. . . Ta xoay người lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương. Đúng đó, ta vẫn chưa nghĩ đến. Suy cho cùng ta không thể giết kẻ kia được, giết hắn chẳng khác nào ta tự sát! Lẽ nào ta phải giam hắn vào nơi bí mật? Vậy cũng không ổn, nếu như lúc nào cũng bị giam cầm, người nọ mắc chứng trầm uất, sau đó không lâu sẽ toi đời thì làm sao bây giờ? Chẳng phải ta tự sát từ từ hay sao!
Hắc hắc ~ “Ha, nếu là mỹ nam ta sẽ thu nhận, nếu là xấu nam. . . thì. . . thì ban cho hắn một chỗ ở phái người trông nom hắn, nhất quyết giữ cho hắn sống lâu trăm tuổi.”
Hình như Yến Tứ Phương không ngờ tới ta sẽ nói như vậy, vẻ mặt có hơi ngẩn ra, sau đó liền thoải mái nở nụ cười: “Công chúa thực đúng là nữ trung hào kiệt! ~ “
Xí, ta biết ngươi đang mỉa mai ta. Đồ thuộc hạ nhà người xem ta là chủ tử khi nào chứ?
“Nếu kẻ trúng cổ độc là một người giống thuộc hạ, không biết công chúa sẽ ban cho thuộc hạ một chỗ ở, hay là —— thu nhận?”
Đôi mắt tìm hàm chứa ý cười nhìn ta, rõ ràng không thấy gì cả, nhưng lại khiến ta cảm thấy sâu không thể dò.
Ta hoàn hồn, suy ngẫm câu hỏi của Yến Tứ Phương, cảm thấy rất buồn cười, quyết định trêu ghẹo hắn. Vì vậy, cười tà nói với hắn: “Một đại mỹ nhân giống như Yến, mấy trăm năm mới có một người, bổn cung tất nhiên là muốn thu về thương yêu cả đời chứ còn sao nữa~! ~~~” dứt lời, ta còn đá lông nheo với hắn một cái, biểu hiện thô tục.
Yến Tứ Phương bỗng nhiên nghiêm mặt, nhìn chòng chọc ta hồi lâu, rồi nói: “Công chúa nghỉ ngơi đi, Giáp xin lui xuống trước.”
“Hả? !” Vậy là sao? Bị dọa sợ chết khiếp rồi hả? Đâu phải ta lập tức lôi hắn ra lột quần áo “hành quyết ngay tại chỗ” đâu chớ, hắn chuồn nhanh như vậy làm cái gì? ! Xí~ não có khối u à!
Giờ Thân ba khắc, trong “Phượng lai khách sạn”chỉ cách Tô phủ một con phố.
Trong một gian phòng hảo hạng bình thường.
“Sư phụ ~!” Vô Cầu mừng rỡ nhảy cẫng lên, nhảy đến trước mặt Yến Tứ Phương.
Yến Tứ Phương vỗ đầu Vô Cầu gần như cưng chìu, ôn nhu nói: “Đói bụng chưa, vi sư dẫn ngươi đi ăn.”
Yến Tứ Phương lúc này đã thay một bộ bạch sam trên có thêu một đóa hồng mai lớn, mặt đeo sa mỏng, chỉ để lộ ra một nửa đóa Mạn Châu Sa Hoa yêu mị đỏ chót ở đuôi trái mắt.
“Dạ! ~~” Vô Cầu vui mừng không thôi. “Không phải sư phụ nói đến hoàng cung Ngọc Quốc thăm Lăng công chúa sao? Gặp Lăng công chúa chưa? Nàng thế nào rồi? Có nhắc tới Vô Cầu hay không?”
Đối với Vô Cầu mồm miệng tíu tít, Yến Tứ Phương chỉ lắc đầu cười, nhưng không trả lời.
“Sư phụ ~~~ rốt cuộc sư phụ có gặp được Lăng. . .”
“Vô Cầu, im miệng.” Yến Tứ Phương lại tỏ thái độ lạnh lùng như trước, hại Vô Cầu sợ quá vội vàng ngậm miệng.
Yến Tứ Phương bị Vô Cầu chọc cho đầu muốn vỡ ra làm hai, bất đắc dĩ đưa tay gõ lên đầu nó một cái, quát to: “Nguyên ngày hôm nay đừng để vi sư nghe được giọng ngươi nữa! Nếu không vi sư sẽ cắt lưỡi ngươi ra!”
Vô Cầu lập tức sinh tròn xoe hai mắt, hai tay bịt miệng, không dám lên tiếng.