Chết, Sập Bẫy Rồi

Chương 4

Trước Sau

break
Hắn mỉm cười: “Tiễn bạn gái về nhà, lúc nào cũng phải có một nụ hôn tạm biệt chứ.”

Tôi méo miệng cười: “Th…thầy, thầy đừng có đùa mà.”

Tay hắn lướt qua môi tôi, thanh âm như được ướp thuốc mê: “Không phải em yêu tôi sao? Không phải em thích tôi tới phát điên sao? Thế nào? Tôi hôn em khiến em không vui sao?”

“Vui, vui chứ.” Tôi gật đầu trả lời vô thức, rồi vội vàng lắc đầu: “Không, không vui.”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm khó dò, không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi. Trong đôi mắt đó, tôi thấy được hình ảnh đang hoảng hốt của mình.

“Ha ha ha!” bỗng nhiên Tống Tử Ngôn cười to lên, vùi đầu vào cánh tay đang để trên vô-lăng, cười tới mức hai vai run run. Thấy tôi ngây người ra, hắn càng cười dữ hơn.

Một lát sau, hắn mới mở miệng, giọng nói đầy tiếu ý: “Tần Khanh, chiêu này là em coi TV học được hay tự mình nghĩ ra thế?”

“Dạ?” Tôi chớp mắt.

“Bỏ đi, bỏ đi.” Hắn xua tay, rồi rút ra một điếu thuốc, châm lửa, làn khói mỏng từ từ lan ra: “Thế em đã bỏ mấy tiết môn của tôi rồi? À không, phải hỏi là em đã đến học giờ của tôi được mấy tiết rồi mới đúng.”

Tôi chợt hiểu, nhất định hắn đã biết, không đúng, chắc chắn đã biết ngay từ lúc đầu. Friends là phim nước nào, là phim của đế quốc Mỹ! Tống Tử Ngôn là ai, là một con rùa biển vàng lóng lánh. Còn tôi là điển hình của việc múa rìu qua mắt thợ. Hắn cố ý làm ra mấy cái trò vừa sến súa vừa buồn nôn để chiếm tiện nghi của tôi, để làm cái gì chứ, chính là muốn thử coi tôi chịu đựng được tới bao giờ. Tôi chẳng khác nào con khỉ bị đùa giỡn, chẳng trách sao hắn lại cười vui vẻ đến như thế.

Hắn là người chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản quá sâu, hoàn toàn không có tí tinh thần giản dị chân thành vĩ đại của người dân Trung Hoa chúng ta!

Hắn lại hỏi: “Giờ tôi dạy em không muốn đi học thế cơ à? Trừ tiết đầu tiên tới điểm danh cho có, sau đó không hề thò mặt tới lớp đúng không?”

Tôi há hốc miệng: “Cả cái này thầy cũng biết sao?!” trước đôi mắt sắc bén của hắn, tôi hùng hồn: “Giờ học của thầy Tống tuyệt đối là thứ hiếm ai muốn bỏ lỡ, các sinh viên trong trường phải đấu đá dữ lắm với được học môn của thầy dạy. Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư [1] chính là để nói về thầy đó. Mỗi lần nghĩ sẽ bỏ lỡ giờ học của thầy là em lại thấy tiếc tới nghẹn lời, cơm nuốt không trôi.”

Miệng hắn hơi giật giật, nhãn thần vẫn sắc bén: “Lý do.”

Nói thế mà vẫn không thoát nổi, tôi cúi đầu đáp: “Môn tự chọn toàn là vào tiết đầu tiên của thứ bảy.”

“Cho nên?”

Tiếng đáp lại nhỏ như muỗi kêu: “Em không dậy được.”

Sáng ngày cuối tuần là thời gian vô cùng thoải mái, tối hôm trước ngồi coi tiểu thuyết tới tận khuya, sáng hôm sau ngủ tới chừng nào muốn dậy thì dậy. Muốn coi một người có hạnh phúc hay không thì chỉ cần xem người đó là tự nhiên tỉnh giấc hay phải dậy vì có áp lực.

Tôi vô cùng đồng ý.

“Trời trong xanh đợi cơn mưa bụi, còn anh vẫn đợi em ~~” [2] giọng hát ngọt ngào thấm tận tâm can của Châu Kiệt Luân cất lên, nhưng giọng ca đó vang lên lúc sáu giờ sáng thì chẳng khác nào tiếng lợn bị chọc tiết. Tôi ngờ rằng mình hãy còn nằm mơ, với tay ấn nút tắt di động rồi xoay người ngủ tiếp.

“Trời trong xanh chờ cơn mưa bụi, còn anh vẫn đợi em ~~” tiếng lợn bị chọc tiết lại vang lên, kèm đó là giọng hét đầy oán hận của Tiêu Tuyết : “Tần Khanh, mày chết đi cho tao!” Xem ra là có chuyện rồi, tôi ngáp dài, áp di động vào tai: “Ai đó?”

“Năm phút nữa, tôi cho em thêm năm phút nữa.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới tai khiến tôi tỉnh ngủ tắp lự, bật dậy ngay.

Vội vàng đánh răng, không thèm rửa mặt, tôi chạy vọt ra ngoài. Dưới ánh nắng sớm, Tống Tử Ngôn mặc bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, thoải mái, trông rất có phong độ, hắn nâng cổ tay lên nhìn rồi nhíu mày: “Muộn mười phút.”

Tôi nhăn nhó: “Em nghĩ hôm qua thầy nói đùa chứ.”

Hắn lơ đãng liếc mắt nhìn tôi, nói: “Tôi đùa với em lúc nào.”

Gió sớm thổi qua, tôi run run người, chân lạnh ơi là lạnh. Hắn chỉ vào con đường rộng trước trường: “Chạy hai vòng.”

Tôi lăn lên giường, ai oán kêu: “Mèng ơi! Mệnh ta sao mà khổ như vầy hè!”

Tiêu Tuyết xếp lại gối, nói với qua: “Thôi đi mày, sáng sớm nào cũng được hẹn hò với Tống đại soái để giao lưu tình cảm, còn kêu khổ cái gì hả?!”

Tôi hỏi lại: “Đổi lại là mày, sáng nào cũng phải dậy trước sáu giờ, chạy hùng hục như trâu hơn một ngàn mét, mày còn muốn giao lưu tình cảm nữa không?”

Quả nhiên ánh mắt nó chuyển sang đồng tình, an ủi: “Nén bi thương đi mày, nghĩ lại thì chỉ cần dậy sớm hơn một tháng là có thể đổi lại một năm học lại, rất có giá đó.”

Tôi ôm đầu: “Cái gì mà hơn một tháng chứ, từ đây tới lúc tốt nghiệp còn những bốn tháng, bốn tháng lận đó, lẽ nào ngày nào tao cũng phải chịu khổ như trâu bò thế này!! Mày coi đi, coi thử đi, ngay cả bụng dưới tao cũng chả còn, không có bụng dưới sao tao có thể làm Tần Khanh đích thực đây hả?!”

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Thế mày không biết à?”

“Biết cái gì?”

“Tống Tử Ngôn đã nghỉ dạy rồi, cả trường này đều biết, không lẽ lão ấy không nói cho mày biết?”

Một luồng khí nóng bốc lên trong ngực, tôi nắm chặt tay nó, hỏi lại thật cẩn thận: “Mày nói thật chứ?!”

Nó hạ giọng: “Tao còn tưởng lão ấy coi trọng mày chứ, sao cả chuyện này mà cũng không nói với mày?”

Tiêu Tuyết đã hạ giọng nói nhưng vào tai tôi thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai, tôi quay người, vội vàng chạy tới phòng làm việc của Tống Tử Ngôn. Trong ngực có thứ gì đó nóng nóng chảy tràn khắp cơ thể, thúc giục, hận không thể chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa, bay ngay tới trước mặt Tống Tử Ngôn.

Tôi thở hổn hển đẩy cửa ra, Tống Tử Ngôn đang thu dọn đồ trong phòng làm việc, thấy tôi tới thì ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Tôi không đáp, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tống Tử Ngôn, vô thức vươn tay ra nắm chặt lấy áo hắn: “Có phải không, có phải thầy định rời trường không?”

Hắn nhìn sâu vào mắt tôi: “Em tới là muốn hỏi tôi cái này hả?”

Tôi kiên quyết gật đầu: “Thầy trả lời em có phải hay không.”

Trong mắt hắn dường như phủ một lớp nước mỏng ôn nhu: “Hôm nay tôi tới đây từ chức.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, không tin được: “Thật sao?”

Hắn gật đầu.

Mắt tôi nóng lên, viền mắt chuyển sang màu đỏ: “Tại sao thầy không nói cho em nghe sớm hơn?”

Hắn nắm lấy vai tôi: “Tần Khanh, em nghe tôi nói này…”

Tôi lắc đầu, bước giật lại phía sau: “Không, thầy không phải nói gì cả.” Tôi gạt tay hắn ra rồi quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Mặt trời vẫn rót nắng xuống, nóng tới khó chịu, nóng tới muốn thiêu đốt tâm can con người, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống lấp lánh dưới ánh nắng.

Tôi biết, đó là những giọt nước mắt hân hoan, là nước mắt vui mừng, là niềm hạnh phúc như khi giai cấp nông dân được giải phóng cất cao bài hát mừng. Từ nay về sau, sẽ không còn tiếng chuông báo thức buổi sáng dã man, không còn một ngàn mét chết tiệt, không còn Tống Tử Ngôn..

Tống Tử Ngôn, không hiểu tại sao trong lòng tôi có chút hụt hẫng.

Thói quen của con người thực sự là một chuyện rất đáng sợ, rõ ràng hôm quá vì quá sướng mà thức rất khuya, thế mà sáng nay mới năm giờ tự nhiên lại thức dậy. Trong ký túc xá rất yên tĩnh, sinh viên năm thứ tư có rất ít tiết học, bên ngoài hành lang cũng không có tiếng động. Trường còn chưa tắt đèn hành lang, trong phòng vẫn còn tối, nhìn qua rèm cửa sổ trời hãy còn mờ mờ. Nhưng tôi có nhắm mắt lại cũng có thể biết được khung cảnh bên ngoài như thế nào, người làm ở căng-tin đang chuyển rau cải vào trong, còn có đôi vợ chồng người Nhật tóc đã bạc trắng hay vào trường cùng nhau chạy thể dục, mỗi lần thấy chúng tôi, họ sẽ vui vẻ chào bằng tiếng Nhật, nụ cười rất hiền. Tống Tử Ngôn nhìn theo bóng lưng bọn họ chạy dần xa, mỉm cười: “Được như thế thì tốt biết bao.” Ánh nắng mai phủ lên gương mặt hắn một loại khí tức nhàn nhạt vô cùng bình yên.

Nghĩ đến đó, bỗng nhiên tôi có cảm giác hụt hẫng, như đã đánh mất thứ gì đó thân thuộc lắm, tự nhiên thấy tiếc tiếc.

Căng-tin lúc hơn ba giờ chiều khá vắng, tôi với Tiêu Tuyết ngồi tán dóc: “Cái lão Tống Tử Ngôn này cũng tuyệt tình dữ, nói sao thì hai người chúng mày sáng nào cũng đi với nhau tới kiệt sức, sao lão đi rồi cũng không thèm gọi điện thoại tới hả?”

Sáng nào cũng đi với nhau tới kiệt sức? Đại tỷ của tôi ơi, dù rằng mày học khoa tiếng Anh, nhưng làm con dân Trung Quốc thì đừng nên nói cái câu đồng âm khác nghĩa này ra có được không? Tôi uể oải đáp: “Sao lão ấy phải gọi điện cho tao?”

Nó nói: “Ngoại trừ giờ lên lớp thì Tống Tử Ngôn có để ý tới ai nữa đâu, lúc đó lão ấy cứ tìm cách tiếp cận mày từ từ, tao còn tưởng lão ấy có ý gì với mày chứ.”

Tiếp cận từ từ? Tuy cũng đúng đấy, nhưng vẫn là câu đồng âm khác nghĩa, tôi nhìn nó chằm chằm: “Mày nhìn cái mặt tao đi, đẹp không?”

Nó lắc đầu.

“Ngây thơ không?”

Nó lắc đầu càng dữ hơn.

Tôi hoảng hồn trước độ ngu của nó: “Căn bản chuyện này chỉ cần đọc nhiều sách như tao là có thể hiểu được thôi, kiểu người như Tống Kim Quy mà nói, muốn lão nảy sinh ý nghĩ dâm tà với sinh viên nữ thì chỉ có hai loại thôi, một là loại đẹp ngất ngây thông minh ngất giời, vớ vớ vẩn vẩn cũng có thể mở một công ty quốc tế lớn, hoặc là làm sát thủ gì đó, còn một loại nữa là trẻ trung đáng yêu, nhảy được mấy bước là ngã, toàn bị giai nó đè lên giường, còn nói toàn những câu siêu ngu, siêu khờ khạo. Thế nào, hiểu chưa hả?”

Nó giơ ngón cái lên: “Hiểu rồi!”

Tôi mãn nguyện nhận ánh mắt tán thưởng, vờ khiêm tốn gật đầu rồi tổng kết lại: “Nói ngắn gọn thì hai người bọn tao chính là vầy, lão ấy không có ý với tao, mà tao cũng không có hứng với lão.”

Tiêu Tuyết nghiêng người nhìn ra sau tôi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tôi quay đầu lại nhìn theo ánh mắt nó, Tống Tử Ngôn đã đứng ở đó từ khi nào, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên.

————————

[1] Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư: nghe kẻ trí nói một câu còn hơn cả mười năm đọc sách. Ý chỉ giờ học của Tống Tử Ngôn rất đáng để tới học ^_^

[2] Lời bài hát trong bài Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân, các bạn có thể gõ “Sứ Thanh Hoa” youtube và nghe nó
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc