Quỷ Thị làm việc đương nhiên quỷ quyệt không có điểm dừng, không phải Càn Thiên Tông không dám trêu chọc, chỉ là hơi kiêng dè mà thôi.
Trình Tuyết Ý đâu có trong sạch gì, lại còn phải làm việc quần quật ở ngoại môn Càn Thiên Tông, không có cơ hội vào Quỷ Thị thật sự, lần trước khó khăn lắm mới gặp được người của bọn họ, nắm được nhược điểm của một người trong số đó, đâu chỉ lấy được Đào Hoa Túy, còn lấy được không ít thứ thú vị hay ho.
Thẩm Nam Âm nói gì mà dừng lại kịp thời, là muốn nàng trả lại sao?
Quỷ mới nghe lời hắn.
Trình Tuyết Ý chậm rãi nắm chặt tấm phiếu vào cửa trong tay, tấm phiếu và trên tay nàng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn, nàng nhíu mày, chui vào trong chăn cùng với hơi ấm đó.
Tuy rằng không đau nhưng vẫn rất mệt, nàng phải ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể làm nên chuyện lớn.
Nhắm mắt chưa được bao lâu, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, chợt nhớ đến Thẩm Nam Âm nói một hồi nhưng dường như từ đầu đến cuối đều không trả lời trực tiếp câu hỏi đầu tiên của nàng.
Nàng đã hỏi gì nhỉ?
"Nếu hôm nay là người khác không đi lấy Bổ Khí Đan, đại sư huynh có đích thân đưa đến không?"
Không trả lời thì thôi.
Dù sao cũng không quan trọng.
Từ đạo tràng, Thẩm Nam Âm đi về phía tĩnh thất, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên ánh mắt của Trình Tuyết Ý.
Hắn rất ít khi nói vòng vo, những câu hỏi có thể trả lời đều sẽ trả lời, nếu không thể trả lời cũng sẽ nói thẳng.
Lần đầu tiên trong đời hắn né tránh một câu hỏi.
Kỳ thật câu hỏi này cũng không khó trả lời, chỉ là không biết vì sao hắn lại không mở miệng được.
Nếu hôm nay là người khác không đi lấy Bổ Khí Đan, hắn có đích thân đưa đến không?
Sẽ không.
Tìm ai đi đưa cũng được cả.
Tình huống của nàng không giống những người khác.
Thẩm Nam Âm đứng giữa đạo tràng, lần đầu tiên hắn gặp Trình Tuyết Ý là ở nơi này.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chất vấn hắn và Phó Tinh Hoa vì sao lại qua đêm cùng nhau, vì sao không đến gặp nàng, vì sao không giải thích.
Đôi mắt minh diễm rực rỡ ấy khiến người ta khó quên.
Những gì đã xảy ra trong hang động đêm hôm đó càng khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Giận nhiều thương thân.
Bình địa nổi sóng.
Còn chưa bước vào tĩnh thất, Thẩm Nam Âm đã nhận được truyền âm của sư tôn.
Tĩnh Từ Pháp Tông gọi hắn đến, nói rằng Ngọc Bất Nhiễm đã trở về.
Hàng linh lẽ ra phải kéo dài ba ngày, vậy mà chưa đến hai ngày sư đệ đã đột ngột trở về, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Nam Âm lập tức chạy đến Thanh Hư Các, Thanh Hư Các là nơi bế quan của Tĩnh Từ Pháp Tông, chỉ có mình Thẩm Nam Âm được tự do ra vào mà không cần qua kết giới phòng ngự. Vừa bước vào trong, hắn đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Liếc nhìn mọi người ở đây, ngoài sư tôn ra, còn có ba vị sư đệ đã cùng Ngọc Bất Nhiễm đến Phệ Tâm Cốc hàng linh.
Ba người đều bị thương nhưng linh tức ổn định, Thẩm Nam Âm không thấy Ngọc Bất Nhiễm trong Thanh Hư Các.
"Đại sư huynh."
Ba vị sư đệ nhìn thấy Thẩm Nam Âm liền cúi đầu hành lễ, tự động báo cáo tình hình của Ngọc Bất Nhiễm.
"Nhị sư huynh vì cứu chúng ta mà bị thương, hiện đang nằm ở Bích Thủy Cung không thể cử động."
"Đã xảy ra chuyện gì ở Phệ Tâm Cốc?" Thẩm Nam Âm trực tiếp hỏi.
Sắc mặt ba vị sư đệ hoảng sợ, môi mấp máy, không ai dám nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng, Tĩnh Từ Pháp Tông xuất hiện giải thích mọi chuyện.
"Phong ấn của Phệ Tâm Cốc đã xảy ra vấn đề, có dấu vết bị mạnh mẽ phá vỡ."
Tĩnh Từ Pháp Tông nhíu mày nói: "Đêm qua ta đã xem thiên tượng, thấy có một ngôi sao họa giáng xuống Tu chân giới, mấy ngày nay Trấn Yêu Tháp thất thủ, phong ấn Phệ Tâm Cốc bị phá, tất cả đều có liên quan đến ngôi sao họa này."
"Phong ấn của Phệ Tâm Cốc bị phá vỡ?" Thẩm Nam Âm lập tức nói: “Không thể nào, quý trước ta mới đến hàng linh, đã kiểm tra phong ấn cẩn thận, không có sơ hở nào cả."
Tĩnh Từ Pháp Tông chậm rãi nói: "Có lẽ sau khi ngươi rời đi mới xảy ra chuyện, từ khi Phệ Tâm Cốc được xây dựng đến nay, chưa từng có người trong tu chân giới đặt chân vào, không biết tình hình cụ thể bên trong ra sao, có lẽ thật sự có người chịu đựng được nỗi đau hàng linh phệ tâm, giữ lại được sức mạnh để phá vỡ phong ấn."