Đồng Húc Hòa hai tay càng không ngừng nắm chặt, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, vô cùng khẩn trương, giống chỉ tám chân bạch tuộc, dùng sức quặc trụ trái tim của cô, cơ hồ làm cô hít thở không thông. Sau khi phẫu thuật chỉnh hình, hai tháng mặt cô sưng đỏ, đau đớn, nóng rực, rất ngứa, nhiều lần đến bệnh viện, làm vô số lần điều dưỡng trị liệu, rốt cục hôm nay có thể dỡ xuống băng vải trên mặt. Bác sĩ cẩn thận đem băng vải trên mặt cô dỡ xuống, một vòng lại một vòng, thẳng đến khi toàn bộ mặt của cô đều lộ ra ngoài. “Ân, phẫu thuật chỉnh hình thực thành công. Đến, Đồng ŧıểυ thư, chính cô nhìn xem.” Bác sĩ nói xong hướng y tá vẫy tay. Y tá tay cầm một chiếc gương, chuyển qua trước mặt cô. Cô yên lặng nhìn chính mình trong gương, trong đầu có chút mờ mịt. Ai vậy? Là…… Cô sao? Cô…… Là bộ dạng này sao? Khuôn mặt thanh lệ tái nhợt, ngũ quan bình thường không có gì vặn vẹo, cô gái trong gương, tựa như nữ sinh trung học thanh thuần đi ở trên đường, không xấu, cũng không dọa người, chính là, một chút cũng không chân thật…… Vươn tay, cô sợ hãi lấy đầu ngón tay khinh vuốt lông mi của chính mình, ánh mắt, cái mũi, môi…… Cuối cùng, đặt trên má phải của chính mình. Nơi đó đã không còn lớp da nhăn cháy đen cùng màu đỏ của thịt nha, trừ bỏ ở bên phải tới gần chỗ lỗ tai còn có cái sẹo nhỏ, đã nhìn không ra dấu vết của vết bỏng lớn trước kia, nhưng lại trơn bóng như tượng giả. Đúng vậy! Giống như giả, giống như, đeo một cái mặt nạ. “Thế nào? Cô vừa lòng sao?” Thầy thuốc ôn hòa hỏi. “Này…… Thật là tôi?” Kỳ thật, cô đã muốn không nhớ rõ chính mình lớn lên trông thế nào, bảy tuổi hình ảnh mình trong đầu, đã sớm trở nên rất mơ hồ, hơn nữa mười năm đến nay, cô không dám soi gương, luôn dùng tóc của chính mình che khuất, không cho người xem, cũng không muốn chính mình xem, chỉ sợ thấy mặt mình, lại nhớ tới rất nhiều chuyện…… Cô không cần nhớ lại, cho nên cô trốn, chẳng những trốn tránh người dân trong thôn, cũng trốn tránh chính mình, cô không thoải mái nhớ lại thời gian trốn tránh, trốn tránh người dân trong thôn, đồng tình, hoặc là ánh mắt chán ghét. Kia tai nạn xe cộ, thiêu hủy không chỉ là thế giới cuả cô, còn có tự tôn của cô, cô ở trong mắt mọi người trở nên hèn mọn nôn nóng, trở nên khiếp nhược u buồn, đến cuối cùng, ngay cả cô cũng cảm thấy chính mình là cái quỷ! Khả hiện tại, mặt quỷ không còn, khuôn mặt của cô tốt lắm, cô lại giống cái tránh ở nơi âm u lâu lắm mà không thể gặp ánh sáng, không thể nhận ra khuôn mặt này, rất sợ này căn bản không phải là chính mình, chính là bác sĩ chỉnh hình chỉnh ra một gương mặt mới. “Đương nhiên a, tôi không có thay đổi khuôn mặt của cô, chính là làm cấy da cùng áp dụng khoa học kỹ thuật trị liệu da mới nhất. Yên tâm, nếu cô trước đây không có bị bỏng, hiện tại cô không sai biệt lắm chính là như vậy.” Bác sĩ mỉm cười vỗ vỗ bả vai cô. Lời nói nếu trước đây không có bị bỏng…… Lòng của cô rút một chút, sắc mặt có chút tái nhợt, theo bản năng lại muốn tựa đầu kéo tóc đến trên mặt che đậy. “Nga, không thể! Cô còn muốn che cái gì?” Bác sĩ rất nhanh ngăn cô lại, cũng đem mái tóc của cô thả ra phía sau, nói tiếp:“Đừng nghĩ lại dùng tóc che khuất chính mình, phải có tự tin. Đồng ŧıểυ thư, cô nguyên bản chính là một cô gái xinh đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực, đem chính mình trước đây bỏ đi, phải học được đối mặt với người khác nhìn chăm chú, hiểu không? Tuy rằng trước mắt chỗ cấy da màu da còn có chút khác biệt cùng vết sẹo nhỏ, bất quá này chính là tạm thời, trở về chỉ cần làm theo lời tôi dùng vài lần đưỡng trị liệu, không bao lâu nữa, mặt của cô sẽ thanh lệ như nét vốn có, ai nhìn thấy đều đã nhịn không được khen ngợi…… Cậu nói có phải hay không a, Đường tiên sinh?” Bác sĩ nói xong quay đầu hỏi hướng Đường Tắc An chăm chú vẫn lặng im đứng thẳng ở phía sau. Đồng Húc Hòa tâm đột nhiên nhảy dựng, trộm liếc mắt nhìn anh một cái, đối với việc anh sẽ có cái gì phản ứng mà lo sợ bất an. Hai tháng này, cô biết Đường Tắc An vì cô mất không ít tâm lực, hơn nữa lúc vừa làm xong giải phẫu kia trong giai đoạn thống khổ lại không khoẻ, anh luôn luôn ở tại bên người cô, giúp cô vượt qua thời kì khoa khăn, nếu so về vất vả, anh tuyệt không ít hơn cô, bởi vậy, tại đây một khắc, nàng sợ kết quả giải phẫu làm anh thất vọng. “Ân, xác thực xinh đẹp, tốt lắm……” Đường Tắc An định nhìn thẳng của nàng mặt, nhìn như bình tĩnh, lại khó nén kinh ngạc. Mặt quỷ…… Không thấy…… Thay là hé ra da mặt trắng nõn trơn, hé ra dung nhan trắng nõn thanh lệ. Lông mi tinh tế, đôi mắt trong trẻo, cái mũi khéo léo, bờ môi phấn hồng, ngũ quan như là bỏ đi một tầng xác, trọng sinh. Là chỉnh hình cấy da tô điểm cho đẹp sao? Vẫn là bởi vì không có nhiều lắm chờ mong? Đồng Húc Hòa nhưng lại so với tưởng tượng của anh nhìn thật hoàn hảo. Nghe thấy Đường Tắc An ca ngợi, cô kinh hỉ, lại có chút không biết làm sao, bởi vì suốt thời gian qua, từ “đẹp” này căn bản không tồn tại trong hình dung cuộc sống của cô. “Xem, ngay cả Đường tiên sinh cũng đã nói, cô phải có tin tưởng thế nào!” Bác sĩ cười nói. “Là……” Cô cúi đầu lại soi chiếc gương trong tay, chậm rãi hình thành thói quen người bên trong gương chính là mình. Một bàn tay to thon dài đột nhiên tiến vào trong gương, cô sửng sốt một chút, tóc dài trên trán bị bàn tay kia kéo sang bên, cô hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nghe Đường Tắc An lời nói giống như đề nghị:“Nếu mặt đã tốt, tóc nên cắt đi một chút, để quá dài.” Cô kinh ngạc thất thần, hai má ửng đỏ. Tóc lại không liên quan đến thần kinh, vì sao bị người này lay động lại mẫn cảm như vậy? “Đúng vậy, Đồng ŧıểυ thư nên thay đổi kiểu tóc, nhất định sẽ càng xinh đẹp.” Bác sĩ cười gật gật đầu. “Nhưng là……” Cắt tóc, cô thực không cảm giác an toàn. “Tóc quá dài, có vẻ ổn lắm, hơn nữa đến trường cũng không tiện.” Anh nhìn cô, ngữ khí không bỏ qua, không tha cô kháng cự. “Nga……” Đến trường…… Nếu có thể, cô thực không nghĩ đi……“Chờ một chút tôi liền mang em đến trường học.” Anh lại nói. Cô cũng chỉ có thể gật đầu; chuyện Đường Tắc An quyết định, cô giống như không có quyền lợi nói không. “Kia có liên quan một ít điều dưỡng sau khi phẫu thuật……” Đường Tắc An hỏi bác sĩ. “Tôi sẽ kêu y tá giả thích cho cậu cách làm.” “Tốt, chúng ta đi thôi. Húc Hòa, em đi ra ngoài trước chờ tôi.” Đường Tắc An nhìn cô nói. “Được.” Cô thích anh gọi tên cô, mỗi lần anh kêu tên cô như vậy, một loại ấm áp không hiểu nổi liền tự nhiên sinh ra, vì thế, một ít phản nghịch nho nhỏ trong lòng cô sẽ tự động vuốt lên. Nghe lời đi ra phòng khám bệnh, bên ngoài có mấy nữ nhân trên mặt cũng che băng gạc đang chờ đợi, cô nhìn những người đó liếc mắt một cái, nghĩ rằng: Mọi người chỉnh hình nguyên nhân có lẽ cũng không giống nhau, nhưng là mục đích lại đều là vì làm cho chính mình hoàn mĩ hơn. Cô đâu? Thành hoàn mĩ hơn sao? Phòng chờ khám bệnh cao cấp trang hoàng như nhà hàng năm sao có một chiếc gương trên tường, có nhười nói đó là “Kính chiếu yêu”, bởi vì rất thanh rất lượng, có thể chiếu ra nữ nhân trên mặt sở hữu tỳ vết nào, chiếu quá người chỉ biết càng kiên định ý chí chỉnh hình. Cô chần chờ một chút, chậm rãi đi qua. Nhìn xuống chiếc gương, cô gái tinh tế tái nhợt, một thân đơn giản chiếc váy màu xám dài, dưới chân là một đôi giày màu đen giống trẻ con, thoạt nhìn, thực không giống với…… Đây là cô sao? Nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, để ra phia sau, chỉnh trương khuôn mặt nhỏ nhắn liền hoàn toàn hiện ra. Nhìn ngây ngốc, cô không khỏi tìm hiểu đầu ngón tay vuốt khuôn mặt xa lạ của người trong gương, tự hỏi : Bên trong này không quá giống con người của chính mình…… Là ai? Đang lúc xuất thần, Đường Tắc An đi đến phía sau cô, nhìn chằm chằm hình ảnh cô trong gương, hỏi:“Suy nghĩ cái gì?” Tầm mắt của cô cùng anh ở trong gương giao nhau, nhưng chỉ có ngắn ngủn một cái chớp mắt, cô liền theo thói quen đem ánh mắt tránh đi. “Cảm giác…… Giống như con vịt nhỏ xấu xí biến thành thiên nga……” Mang theo một tia tự giễu nói nhỏ. “Đừng quên, con vịt nhỏ xấu xí vốn chính là một thiên nga, chính là chính em không biết mà thôi.” Anh nhìn cô, ý vị thâm trường. Cô khẽ run, nâng lên mắt, chỉnh lại trái tim vì anh trả lời mà chấn động. Đường Tắc An không phải người nói dễ nghe, thậm chí còn có điểm khắc nghiệt, nhưng là anh có khi nói một chút như vậy, lại tự tiện tiến thẳng vào lòng của cô khắc sâu ở đó. Này, đại khái là cô rốt cục có thể đối với anh dỡ xuống nguyên nhân lớn nhất đề phòng đi! Đương nhiên, gần ba tháng chung sống, cô cũng hiểu được anh là thật sự muốn giúp cô, tạm thời không đề cập tới quá trình hay không quá mức cấp tiến, nhưng chỉ là tâm ý này, liền đủ làm cô cảm kích. “Đi thôi.” Yên lặng theo phía sau anh, đi ra trung tâm chỉnh hình, mặt trời vẫn là ở những ngày mùa hè nóng nắng gay gắt, cô không hề phòng bị, anh cởi áo khoác, đặt vào trên đầu cô. “Phải chú ý không được phơi nắng, phải nhớ kỹ.” Anh nhắc nhở. Cô lăng lăng giữ chặt lấy áo khoác của anh, nhưng lại đã quên phải về nói một tiếng, bởi vì áo khoác này đều là mùi vị trên người anh, liền như vậy khóa trụ hô hấp của cô…… Tim đập với tốc độ bão táp cô vội xoay mình, cuộc đời cô lần đầu tiên, vì một nam nhân, thở không nổi…… Mà nguyên nhân, không rõ…… Đồng Húc Hòa thay đổi, trở nên thực không giống với trước đây. Phẫu thuật chỉnh hình làm cô hé ra gương mặt tươi mới, hơn nữa đã đổi kiểu tóc mới, mái tóc dài xinh đẹp, nhẹ nhàng thả lên trên vai, sợi dài sợi ngắn (là tóc tỉa), làm cho cả người cô quả thực giống Audrey Hepburn từ trong phim đi ra, tinh tế lại thanh lịch, nhẹ nhàng uyển chuyển ấn tượng xinh đẹp. Có đôi khi, Đường Tắc An nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Ngắn ngủn chỉ có nhiều tháng, cô giống như trưởng thành không ít, trước đây rõ ràng còn giống cái ŧıểυ cô nương, bây giờ đột nhiên biến thành thục nữ, duyên dáng yêu kiều hệt như một đóa hoa. Quả nhiên nữ nhân mười tám tuổi có khác, anh bỗng nhiên có loại cảm giác nhà có con gái mới lớn. (Mit: anh gian thật, coi là con gái thì cấm có ý đồ *cười đểu* … ĐTA: *lườm lườm* … Mit: *im re, vuốt vuốt mồ hôi*) Nhưng là, vẫn là có một chút làm anh không vừa lòng, anh hy vọng cô ăn sao để béo lên một chút, cho dù so với lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng đã có da thịt hơn, nhưng còn chưa đủ, trong mắt anh, cô vẫn là gầy quá mức, mỗi lần nhìn cô tế giống nhau gập lại liền đoạn cổ tay, anh đều một trận kinh hãi. “Em ăn nhiều một chút, tốt nhất phải tăng thêm năm cân nữa mới được.” Khi ăn bữa sáng, anh lại nhắc một lần. Năm cân, cô phải ăn bao nhiêu này nọ mới có thể béo những năm cân? Đồng Húc Hòa ở trong lòng lẩm bẩm. “Vì sao không nói lời nào?” Anh quết mứt hoa quả vào bánh mì và hỏi. “Đã biết……” Cô thấp giọng nói, đang muốn vươn tay lấy bánh mì trong rổ, anh lại sớm hơn một bước cầm bánh mì quết mứt hoa quả trong tay đưa cho cô. Nàng ngoan ngoãn tiếp nhận bánh mì, một ngụm một ngụm cắn. Cô thích vị mứt hoa quả nồng đượm trong bánh mì. “Còn có, bác sĩ đưa thuốc phải nhớ uống.” Anh nói xong cầm lấy bình cà phê, ở chén của chính mình rót xuống một ly cà phê, lúc này, cô đã xem hai khỏa bơ hình tròn nhỏ đặt lên trước mặt anh. Anh tự nhiên khuấy cà phê. Anh uống cà phê chỉ thêm hai khỏa bơ tròn nhỏ, không thêm đường. Này đó động tác, hai người bọn họ đều là bất giác như thế nào, nhưng xem ở trong mắt Trần tẩu, lại cảm thấy kinh ngạc. Khi nào thì, bọn họ đã muốn đem thói quen của nhau hiểu rõ ràng như vậy? Xem ra tình trạng hiện tại của bọn họ, nếu không phải biết bọn họ là biểu huynh muội, bà thật sự sẽ nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân yêu nhau đi.Trần tẩu ngắm bọn họ liếc mắt một cái, cười cười, giúp Đồng Húc Hòa đưa lên một ly sữa đậu nành nóng cùng salad.“Đến, ŧıểυ thư, uống chút sữa đậu nành, cẩn thận nóng.” “Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên em đến trường, tốt nhất nên đi sớm một chút, đừng đến muộn.” Đường Tắc An vừa ăn vừa nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói. Nói chuyện phải đến trường, Đồng Húc Hòa mặt cứng lại rồi. Mới hoàn thành phẫu thuật chỉnh hình mới chỉ là nhiệm vụ thứ nhất, Đường Tắc An không cho cô có cơ hội thở dốc, ngay sau đó liền an bài cô đi học tại một trường trung học tư nhân. Bởi vì học lực cùng trình độ trắc nghiệm của cô đạt thành tích phi thường nổi trội xuất sắc, giáo viên rất nhanh liền làm thủ tục nhập học cho cô, hơn nữa còn cho phép cô trực tiếp học luôn lớp cao nhị, về phần chương trình học của cao nhất các giáoa viên khác sẽ dạy cô khóa phụ bổ trợ. Nhưng…… Cô kỳ thật không nghĩ đi đến lớp học, lần trước khi đi xin nhập học, cô liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không thể thích ứng cái loại hoàn cảnh nơi nơi đều là người này. “Tôi không thể đi được……” Cô thà rằng ở lại trong nhà tự học. “Không thể.” Anh không đợi cô nói xong, liền trực tiếp cự tuyệt. Cô khinh nhíu mi, ngậm lại miệng. “Đó là một thế giới của con người, em không có khả năng vĩnh viễn sống một mình, em phải học cách tự chạy đi trong đám người, ngày sau mới có thể ở trong xã hội mà sinh tồn.” Anh muốn cô vượt qua nỗi sợ hãi gặp đông người, mới có thể bắt buộc cô đến trường, nếu không nên vì cô mời giáo viên đến nhà còn không dễ dàng. Là, anh nói đều đúng, nhưng là anh không thể cho cô một chút thời gian, từ từ sẽ đến sao? Thế nào cứ phải giống không trâu bắt chó đi cày, cứng rắn bắt buộc cô? T__T (không trâu bắt chó đi cày là một câu tục ngữ, ý nói dù thế nào cũng phải thực hiên cho bằng được) Lòng tràn đầy oán giận, cô chỉ có thể liều mình ăn bánh mì, đem kháng nghị trong lời nói cùng nhau nuốt vào trong bụng. Đường Tắc An không để ý tới cô, lúc này mà mềm lòng, cô liền vĩnh viễn không đi ra ngoài được. Một trận im lặng buộc chặt, đem không khí hài hòa vừa rồi kia toàn bộ phá hủy, Trần tẩu đang muốn nói chút gì để không khí dịu đi, di động của Đường Tắc An liền vang. “Uy? Tôi là Đường Tắc An……” Anh cầm lấy di động nghe. “Tắc An, em đã trở về!” “Thụy Vân? Em…… Không phải muốn du học nửa năm……” Anh sắc mặt khẽ biến. Đồng Húc Hòa lẳng lặng nhìn anh. Là ai gọi tới? Vì sao biểu tình của anh trở nên cổ cổ quái quái? “Em nghĩ đến anh a, cho nên về nước trước thời gian! Vui vẻ sao?” “Em hiện tại ở nơi nào?” Anh hỏi. “Em ở sân bay, anh tới đón em đi!” “Anh hiện tại muốn đến sân bay em phải chờ một giờ, không bằng kêu tắc xi……” Anh nhíu mày. “Không cần, ở trên mấy bay một mình bay hơn mười mấy giờ, em không nghĩ lại một mình gọi xe.” Anh nhanh chóng liếc liếc mắt nhìn một cái Đồng Húc Hòa, trầm tư một chút, mới nói:“Được rồi, anh đi đón em, em chờ anh.” Trò chuyện xong, anh thu hồi di động, đối với Đồng Húc Hòa nói:“Tôi phải đến sân bay có chút việc riêng, chờ một chút tôi sẽ kêu Giang thư ký đưa em tới trường……” “Anh muốn đi tiếp ai?” Cô nhịn không được hỏi, hỏi xong lại thấy, hối hận chính mình làm sao hiếu kì như vậy. (bắt đầu có mùi dấm *cười toe toét*) Anh tạm dừng một chút, trả lời:“Bạn gái tôi.” Bạn gái? Đồng Húc Hòa ngây ngẩn cả người, Đường Tắc An…… Bạn gái…… Kỳ quái, đáp án này không nằm ngoài dự đoán của cô, một nam tử giống như vậy anh, không có bạn gái mới khác thường, không phải sao? Nhưng…… Vì sao cô vẫn là cảm thấy kinh ngạc? Vì sao…… Lại cảm thấy ngực có một trận trát buồn? “Nguyên lai…… Đường tiên sinh có bạn gái a!” Trần tẩu cũng thực giật mình. “Tốt lắm, nhanh chút ăn đi.” Đường Tắc An không nghĩ nói chuyện nhiều, mở mồm to uống hết cà phê. Đồng Húc Hòa đột nhiên ăn không có khẩu vị, buông một nửa bánh mì, nhưng tay không cẩn thận đụng vào cái chén, sữa đậu nành nóng bị đổ, sữa nóng đầy tay. Cô thu khuôn mặt nhỏ nhắn, không hé răng, ngược lại là Trần tẩu kinh hô hô to:“Ai nha! ŧıểυ thư a……” Đường Tắc An đứng dậy một bước dài hướng lại gần, nắm lên tay cô, dùng một bên khăn mặt lạnh giữ lại chà lau, mắng chửi :“Em đang làm cái gì? Ăn một bữa sáng cũng sẽ làm đổ này nọ, em rốt cuộc mấy tuổi?” Cô lăng lăng lần lượt bị mắng, nhất thời không biết phải như thế nào đáp lời, bởi vì, anh hung ác trách cứ dọa nạt cô, bởi vì, khi anh nắm tay cô, so với sữa nóng hiện tại còn nóng hơn…… “Trần tẩu, đi lấy cuộn khối băng đến đây.” Anh ninh mi nói. “Là.” Trần tẩu lấy ra cuộn băng và thuốc bôi, sau đó nhanh chóng sửa sang lại mặt bàn. Anh chuyên tâm giúp cô hạ nhiệt độ chỗ bị phỏng, kiểm tra vết sưng đỏ, không phát hiện trên mặt chính mình có bao nhiêu lo lắng cùng đau lòng. Mà cô, vội vàng muốn ổn định hô hấp hỗn độn của chính mình, nên cũng không phát hiện. “Tốt lắm, đến đây bôi chút thuốc, miễn cho không bị phỏng nước.” Anh tiếp nhận thuốc mỡ nôi phỏng từ Trần tẩu, giúp cô bôi thuốc lên tay. Cô không dám thở, cũng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn im lặng tùy ý anh bôi thuốc mỡ, thẳng đến khi anh xử lý xong, buông cô ra, cô mới lùi tay về, đặt trong ngực, có điểm không phân rõ được chỗ bị phỏng là tay, hay là tâm. “Về sau khi ăn cái gì không cần nghĩ lung tung……” Anh còn muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng vừa thấy cô phẫn nộ im lặng cúi đầu không nói, trong lòng tự dưng trừu nhanh, lập tức dừng lại không nói. “Đường tiên sinh, cậu đừng mắng ŧıểυ thư, cô ấy cũng không phải cố ý, hơn nữa bị phỏng đã muốn rất đau……” Trần tẩu vội vàng thay Húc Hòa nói chuyện. Anh ninh mi, không hề nhiều lời, xoay người đi hướng phòng khách, cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe cái.“Cậu muốn ra ngoài sao?” Trần tẩu hỏi. “Ân, tôi phải đến sân bay……” Nói xong, anh nhìn Đồng Húc Hòa, dặn dò:“Ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị một chút, chờ Giang thư ký tới đón em đến trường học, biết không?” Đồng Húc Hòa thấp đầu nhẹ nhàng gật một chút. Anh hướng cửa lớn đi từng bước, dừng lại, quay đầu lại nói:“Còn có, buổi chiều sau khi tan học ở cổng trường chờ Giang thư ký, đừng đi lung tung.” Cô lại gật đầu một cái. Anh lại từng bước đi tới phía trước, lại dừng lại, lại nói:“Mang theo di động mang theo, có việc gì gấp cần nói, liền gọi điện thoại cho tôi.” Lúc này cô không hề động đậy gì, chính là lẳng lặng ngồi tại chỗ, không nhìn anh. “Có nghe hay không?” Anh giương giọng. Trần tẩu nhìn anh luôn mãi dặn dò, làm như lo lắng, vì thế nói:“Cậu đi công việc đi, ŧıểυ thư cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, không có việc gì đâu.” Không phải đứa trẻ ba tuổi? Có khi anh lại cảm thấy cô mới ba tuổi, luôn cần người quan tâm. Anh ở trong lòng nói thầm, mở cửa rời đi. Cửa lớn mở ra, Đồng Húc Hòa mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phòng khách trống rỗng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một chút cô đơn. “Ai, ŧıểυ thư, tiên sinh là rất quan tâm cô mới có thể trách nhiệm như vậy, cô đừng hướng trong lòng phóng a!” Trần tẩu vừa thu thập bàn ăn vừa nói. “Tôi biết.” Đường Tắc An là quan tâm cô, nhưng…… Hẳn chính là một loại nghĩa vụ đi? Tựa như anh nói, anh là bởi vì thiếu nợ cô, mới có thể đối với cô tốt, loại quan tâm này, sẽ không là phát ra từ trong nội tâm, mà là bất đắc dĩ…… Nghĩ như vậy, cảm xúc cuả cô liền càng hạ, có người là vì bất đắc dĩ mới đúng đối tốt, ân tình này, nghĩ đến liền đặc biệt trầm trọng mà tàn nhẫn. Anh rốt cuộc thiếu cô cái gì? Là cái gì…… “Nhưng thật ra, tôi không nghĩ tới Đường tiên sinh có bạn gái đâu! Cũng không thấy báo chí hay tạp chí nào nói quá, sẽ là cái dạng gì nữ nhân đâu? Làm cho Đường tiên sinh như vậy vội vàng còn đặc biệt đi một chuyến đến sân bay……” Trần tẩu bỗng nhiên lẩm bẩm. Lòng của cô giống bị cái gì chích một chút, không muốn nghe, thấp giọng nói:“Tôi đi sửa soạn lại túi sách.” “Nga, tốt tốt, nhanh đi chuẩn bị, Giang thư ký hẳn là nhanh đến.” Trần tẩu cười nói. Kéo thân mình chậm chạp hướng phòng đi, cô không quá lý giải được chính mình lúc này buồn bực, là vì không muốn đến trường học, hay là bởi vì Đường Tắc An, vẫn là bởi vì…… Anh cái kia bạn gái…… “Tôi thực không hiểu tổng giám đốc suy nghĩ cái gì……” “Anh ấy làm sao có thể nghĩ đến đi thu dưỡng cô đâu? Thậm chí còn đem cô cùng anh ấy ở cùng một chỗ, thật sự là rất khoa trương.” “Chuyện này nếu truyền ra ngoài? Anh ấy tốt xấu cũng là nhân vật của công chúng, tôi mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ bị một số phóng viên nhàm chán đến chụm trộm, nếu sự tình bị lộ ra, anh ấy hướng chủ tịch giải thích như thế nào, lại như thế nào hướng Lí Thụy Vân ŧıểυ thư giải thích?” “Ba tháng này là bởi vì cô đều trốn ở trong phòng, rất ít khi ra ngoài, hơn nữa ra vào nơi này quản chế rất nghiêm khắc, mới có thể bình yên vô sự, khả hiện tại anh ấy lại muốn cô đi đến trường…… Thật sự là điên rồi, anh ấy rốt cuộc có biết hay không chính anh ấy đang làm cái gì?” “Cho dù là làm việc thiện, cũng không tất yếu làm được loại tình trạng này đi? Nhiều lắm là quyên tiền không phải tốt lắm? Làm sao đem chính mình thành mệt mỏi như vậy? Cô nhất định không biết anh vì cô đã bỏ qua bao nhiêu sự kiện?[ý nói bỏ qua công việc] Cô đi phẫu thuật anh ấy còn xin phép riêng đi chiếu cố cô, ngay cả một số hội nghị quan trọng cũng hoãn lại hoặc hủy bỏ…… Thật sự là đủ, cô rốt cuộc là loại người nào thế nào? Anh ấy vì sao như thế coi trọng cô?” [thắc mắc đúng vấn đề ] “Về sau cô cũng nên cẩn thận, tổng giám đốc vì cô trả giá nhiều như vậy, cô không thể báo đáp còn chưa tính, nhưng đừng làm ra cái gì ảnh hưởng anh ấy, biết không? Đừng tưởng rằng anh ấy đối với cô tốt là tiến thêm một thước,[ý là được một bước lại tiến một thước a] cũng đừng hiểu sai, anh ấy nhưng là đã có bạn gái, hơn nữa cùng Lí Thụy Vân ŧıểυ thư tình cảm rất thâm hậu, nếu không phải Lí ŧıểυ thư đi Canada du học, anh ấy làm sao có nhiều thời gian như vậy để ý tới cô?” [đáng ghét thế hok biết, có ai nhờ đi khóc thuê đâu chứ >_.