Sáng sớm, ánh nắng đầu ngày dịu nhẹ phủ khắp mặt đất. Có lẽ vì hôm nay là thứ Bảy, xe cộ trên đường giảm đi phần nào, còn trên vỉa hè, những người qua lại đều mang vẻ vội vã.
Hôm nay, Diệp Tĩnh đã hẹn Lý Tuyết Lệ đi chăm sóc da. Một tay cô cầm điện thoại nói chuyện với Tuyết Lệ, một tay đứng bên đường đợi bắt xe. Ánh nắng nhẹ nhàng rọi lên người cô, tựa như phủ lên cơ thể một lớp ánh vàng dịu dàng.
Thẩm Bác Khiêm đang lái xe thì từ xa đã nhìn thấy Diệp Tĩnh.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, chất liệu voan nhẹ nhàng buông xuống tận mắt cá chân. Mái tóc xoăn nhẹ xõa ngang vai, làn da trắng như tuyết, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng tôn lên ngũ quan xinh đẹp thanh thoát. Khí chất của cô tao nhã đến mức đứng giữa đám đông vẫn vô cùng nổi bật, khiến người ta muốn làm ngơ cũng khó.
Người phụ nữ này, từ sợi tóc đến bàn chân, tất cả dường như đều hợp với thẩm mỹ của anh. Không có gì lạ khi những ngày qua, hình ảnh của cô cứ quẩn quanh trong tâm trí anh.
Diệp Tĩnh vừa kết thúc cuộc gọi với Lý Tuyết Lệ thì một chiếc Maybach đen bóng với logo nổi bật dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của Thẩm Bác Khiêm.
“Em đi đâu? Để tôi đưa em đi.”
“Không cần đâu, cảm ơn thị trưởng Thẩm.”
Anh vừa dứt lời, Diệp Tĩnh chẳng cần suy nghĩ đã từ chối ngay.
“Lên xe đi. Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, giọng nói mang ý áp đặt không thể chối từ. Lúc này, trên môi anh mang nụ cười nhạt, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
Chiếc xe sang trọng của anh quá gây chú ý, ánh mắt tò mò của những người xung quanh đều dồn về phía họ, khiến Diệp Tĩnh cảm thấy như có gai nhọn đâm vào lưng.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng cô vẫn là người nhượng bộ.
Ngồi vào ghế phụ, cô báo địa điểm gặp Lý Tuyết Lệ rồi im lặng, chờ anh lên tiếng.
“Chắc em cũng đoán được rồi, tôi rất thích em.”
Thẩm Bác Khiêm vừa lái xe vừa lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Giọng anh trầm thấp, nghe vô cùng dễ chịu.
“Cảm ơn thị trưởng Thẩm đã ưu ái, nhưng rất tiếc, tôi đã kết hôn.”
“Tôi biết, nhưng tôi không để tâm.”
Khoảnh khắc biết Diệp Tĩnh đã có chồng, anh thực sự cảm thấy tiếc nuối. Cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ.
Dù gì thì, với thân phận của Thẩm Bác Khiêm, anh muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Chỉ cần anh khẽ vẫy tay, vô số người sẵn sàng lao đến.
Nhưng anh trước giờ chưa bao giờ động đến phụ nữ đã có gia đình, đặc biệt trong tình hình hiện tại, thân phận của anh rất nhạy cảm. Nếu chẳng may xảy ra chuyện, hậu quả kéo theo sẽ chẳng nhỏ, mất nhiều hơn được.
Lý trí thì nghĩ vậy, nhưng tâm trí anh không thể ngừng nghĩ về Diệp Tĩnh. Những ngày qua, sự giằng xé trong lòng anh chẳng khác gì minh chứng cho câu nói: “Thứ không có được luôn là thứ khiến người ta khát khao nhất.”
Hôm nay khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đột nhiên hạ quyết tâm.
Nếu đã muốn như vậy, đã có chồng thì rồi thì sao? Có lẽ cuộc gặp gỡ hôm nay là số phận sắp đặt để giúp anh đưa ra quyết định.
“Nhưng tôi để tâm. Tôi sẽ không phản bội chồng mình. Mong thị trưởng Thẩm đừng làm phiền tôi nữa.”
“Diệp Tĩnh, chỉ cần theo tôi, tôi đảm bảo em sẽ không hối hận.”
“Xin lỗi thị trưởng Thẩm, tôi thực sự không có ý định đó. Vẫn là câu nói đó: tôi sẽ không phản bội gia chồng mình.”
Diệp Tĩnh lặp lại lời từ chối một cách kiên quyết.
Thẩm Bác Khiêm bật cười, nụ cười có chút giận dữ. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ từ chối mình, lại còn từ chối thẳng thừng như vậy.
“Em đúng là khác biệt.”
Đó là câu nói cuối cùng của Thẩm Bác Khiêm trước khi Diệp Tĩnh xuống xe. Anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt đầy ý vị.
Sự từ chối dứt khoát của cô càng khơi dậy khát vọng chinh phục trong anh, khiến anh có thêm hứng thú với cô thay vì từ bỏ.
Diệp Tĩnh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, lịch sự cảm ơn rồi rời đi.
Vừa bước khỏi xe, cô lấy điện thoại ra, chặn số của anh. Nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Một người đàn ông như Thẩm Bác Khiêm, bị từ chối một cách tuyệt tình như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt. Có lẽ chút hứng thú còn sót lại cũng tan biến ngay khoảnh khắc đó rồi.