Diệp Tĩnh bất ngờ nhận được thông báo phải cùng Lý Khang Thanh đi công tác ở tỉnh.
Khi nhận được thông tin này, cô rất ngạc nhiên, còn tưởng rằng danh sách công tác bị ghi nhầm.
Dù sao, với tính chất công việc của cô, việc phải đi công tác gần như là điều không xảy ra.
Nhưng sau khi xác nhận đi xác nhận lại, đúng là tên cô được chỉ định đích danh để đi.
Không đoán được ý đồ của lãnh đạo, Diệp Tĩnh đành ngoan ngoãn chấp hành theo sắp xếp.
---
Khi đến tỉnh và nhìn thấy Thẩm Bác Khiêm, Diệp Tĩnh bỗng lo lắng không biết mình được cử đi công tác lần này có phải do anh ta sắp đặt không.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Thẩm Bác Khiêm không hề liếc nhìn cô lấy một cái, thái độ như thể hai người hoàn toàn xa lạ. Những gì không vui trước đây dường như chưa từng xảy ra, khiến Diệp Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Công việc của Diệp Tĩnh là phụ trách dự án thu hút đầu tư của khu vực nơi cô làm việc. Lần này, đơn vị của cô đi cùng Thẩm Bác Khiêm đến tỉnh chủ yếu để hỗ trợ anh trong việc báo cáo liên quan đến mảng thu hút đầu tư của thành phố Thanh.
Dĩ nhiên, mục tiêu chính của chuyến công tác này là giúp Thẩm Bác Khiêm tìm kiếm sự hỗ trợ chính sách từ tỉnh cho các dự án thu hút đầu tư của thành phố.
---
Ngồi dưới khán đài, khi nhìn Thẩm Bác Khiêm báo cáo công việc trước lãnh đạo tỉnh, thần thái tự tin, phong thái điềm tĩnh, ứng biến linh hoạt của anh khiến Diệp Tĩnh bỗng cảm thấy có những người dường như sinh ra đã là để làm lãnh đạo.
Đối mặt với một hội trường lớn như vậy, anh vẫn giữ được sự bình tĩnh, không hề có chút căng thẳng hay lúng túng nào.
---
Khi công việc kết thúc, buổi tối là tiệc chiêu đãi của cục.
Khách sạn mà đoàn công tác lưu trú là một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng trong vùng, vì thế, không có gì ngạc nhiên khi tiệc chiêu đãi được tổ chức ngay tại đây.
---
Dù Thẩm Bác Khiêm chỉ là Phó Thị trưởng của thành phố Q, nhưng cách các lãnh đạo cấp tỉnh trên bàn tiệc nịnh bợ và lấy lòng anh lại chẳng hề giống như đang đối xử với một vị thị trưởng thông thường.
---
Giữa bữa tiệc, Diệp Tĩnh đứng dậy đi vệ sinh. Khi quay lại, cô phát hiện ly của mình đã được rót đầy nước uống.
"Tôi vừa thấy ly của cô trống không, nên gọi phục vụ rót thêm."
Ngồi bên cạnh, Hứa Gia cười nhẹ, lên tiếng giải thích khi thấy ánh mắt Diệp Tĩnh dừng lại trên ly của mình.
Diệp Tĩnh ngồi xuống, cảm ơn cô ấy, rồi tiếp tục dùng bữa.
---
Nghe những chủ đề trò chuyện trên bàn tiệc, Diệp Tĩnh cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Vừa nhấm nháp đồ uống, vừa gắp thức ăn, cô chỉ mong nhanh chóng đến lúc tan tiệc để về phòng nghỉ ngơi.
---
Nhưng ngay sau khi uống hết ly nước, chưa được bao lâu, cô bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, mí mắt nặng trĩu. Rồi chẳng mấy chốc, cô mất đi ý thức.
---
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Diệp Tĩnh cảm nhận được cơn choáng váng bao trùm, cả người mềm nhũn, hoàn toàn không có chút sức lực.
Cô có cảm giác như bị một ngọn núi lớn đè nặng trên người, muốn cử động nhưng không thể nào làm được.
Diệp Tĩnh cảm giác như mình đang mơ.
Cô chậm rãi mở mắt, những hình ảnh mờ ảo trước mặt dần trở nên rõ ràng hơn.
Phong cách bài trí giản đơn, mang hơi hướng hiện đại của căn phòng khiến cô nhận ra mình đang ở trong một khách sạn.
Một cảm giác nhẹ nhàng nhưng kỳ lạ bất chợt truyền đến ở trước ngực, cô nhận ra nơi nhạy cảm trên cơ thể đang bị một chiếc miệng ấm áp quấn lấy. Chiếc lưỡi mềm mại không ngừng trêu đùa và càn quét vùng nhạy cảm ấy.
Ánh mắt Diệp Tĩnh hạ xuống, kinh hoàng nhận ra mình đang bị một người đàn ông hoàn toàn trần trụi đè lên giường khách sạn.
Lúc này, anh ta đang củi đầu chăm chú "thưởng thức" bộ ngực trắng nõn của cô.
Sự sợ hãi khiến đồng tử cô co lại. Cô muốn bât dậy để đẩy người đó ra, nhưng phát hiện cơ thể mình mềm nhũn, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
"Anh là ai? Buông tôi ra, không thì tôi báo cảnh sát đấy!"
Giọng nói của Diệp Tĩnh run rẩy, hoảng loạn vô cùng. Lúc này, cô chẳng khác nào một con cá nằm trên thớt, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể mặc kệ người khác ȶᏂασ túng.
Tình cảnh này càng làm cô kinh hãi, cơ thể nhỏ bé không kiềm được run lên từng hồi vì sợ hãi.
Người đàn ông dừng lại khi nghe thấy tiếng cô.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy, sâu thằm, du͙© vọиɠ khó che giấu thể hiện rõ qua ánh mắt.
"Tỉnh rồi à?"
Anh hoàn toàn phớt lờ lời đe dọa của cô, thậm chí còn tỏ vẻ thản nhiên, như thể mọi chuyện chẳng có gì to tát.