Liên Thành run sợ, cô ngẩng đầu lên “Nếu như chó có trí thông minh thì nó cũng sẽ không nói ra loại lời này. Nếu có bản lĩnh thì tự mình giữ lấy, đừng có mà đổ lỗi hay oán trách người khác.”
“Liên Thành.” Từ trên cầu thang truyền đến một tiếng quát lớn.
Mẹ Lương đi xuống, “Mẹ nuôi dạy con lớn đến chừng này, nhưng con chỉ học được cách chửi mắng người khác thôi sao?”
Liên Thành nhìn về phía bà, trong mắt mờ mịt không rõ, “Mama, lần này mẹ cũng chính tai nghe thấy mà, là do Lương Văn Phỉ cố tình gây chuyện với con trước cho nên con mới phản kích lại.”
Mẹ Lương đi lướt qua cô, đến đứng bên cạnh Lương Văn Phỉ “Lễ phép của con đâu? Con nên gọi Phỉ Phỉ là chị.”
Trong chốc lát, Liên Thành trầm mặt.
Từ có lý biến thành vô lý, là cô sai, vòng qua vòng lại vẫn là do cô sai.
Cô hận lại không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân.
Trong bốn năm này, mỗi lần Lương Văn Phỉ gây chuyện với cô, mẹ Lương là chủ mẫu trong nhà, bà làm sao có thể không biết được chứ?”
Chẳng qua bà chỉ đơn giản là cảm thấy cô vốn nên chịu mà thôi.
Sau khi đàn áp cô xong, mẹ Lương quay đầu lại nắm tay Lương Văn Phỉ “Chúng ta đến nhà họ Thẩm thôi, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về quy trình của hôn lễ, nhẫn cưới của con và Lê Xuyên đã được giao tới rồi, đến lúc đó hai con có thể mang thử xem vừa không. Mẹ và Thẩm phu nhân sẽ cùng nhau lựa chọn váy cưới và trang sức luôn.”
Liên Thành đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng dần biến mất của mẹ Lương.
Liên Thành là người rất kiên cường, một khi nổi loạn lên thì không ai có thể làm khó dễ cô, nhưng chỉ có duy nhất mẹ Lương, bà chỉ cần nói vài lời đơn giản là đã có thể đánh cô tơi bời không còn mảnh giáp.
Lương Triều Túc thu tất cả vào trong mắt, vẻ mặt không nhìn rõ là vui vẻ hay tức giận “Tôi tin tưởng em một lần cuối cùng, xét nghiệm máu có thể không làm.”
Liên Thành quay đầu nhìn hắn.
Cô đã nhận thức được nghệ thuật sử dụng ngôn từ của hắn đã được luyện đến mức cao thâm cỡ nào, dù hôm nay cô không cần làm xét nghiệm máu, nhưng bốn ngày sau vẫn không tránh khỏi kiểm tra sức khỏe, chỉ đơn giản là chờ một ngày thì khác so với chờ thêm ba ngày thôi.
Nhưng khi hắn nói ra lời này, thì lại biến thành hắn tình sâu nghĩa nặng, tin vào lời cô nói lúc trên xe rằng cô và Thẩm Lê Xuyên không còn tình cũ.
“Thế thì...” Liên Thành nhếch mày, “Cảm ơn?”
...
Sau khi Liên Thành lên lầu, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Đối với dạng nhân viên nhỏ như cô thì dựa theo pháp luật, hai ngày cuối tuần chính là ngày nghỉ.
Lương Triều Túc là tổng tài, tất nhiên sẽ không giống với cô. Hắn tự mình bành trướng thế lực ở thị trường phương Bắc, tháng trước hắn mới trở về đây, hiện tại đang trong giai đoạn hòa nhập và thích ứng với trụ sở chính.
Hai ngày nghỉ cuối tuần, việc cần xử lý ở công ty cộng thêm với các tiệc rượu xã giao, chỉ khiến hắn càng bận hơn so với ngày thường.
Liên Thành trốn sau rèm cửa, nhìn nhìn thấy hắn đi đến gara, quản gia đi theo sau lưng hắn.
“Hai ngày này, khi Liên Thành ra khỏi nhà thì nhớ để tài xế đi theo saụ”
Quản gia xin chỉ thị “Tài xế chuyên dụng mới của tiểu thư Liên Thành tới thứ hai mới đến nhận chức, hay là cứ để Tiểu Lưu tiếp tục đi theo tiểu thư trong hai ngày này?”