Đến lúc này, hiềm nghi của gia đình đó đã được rửa sạch, nhưng bọn họ cũng không cần Liên Thành.
Liên Thành vốn chuẩn bị tự mình rời đi, nhưng mẹ Lương hiếm khi khóc lại rơi nước mắt để giữ cô lại, sau đồ lại cộng thêm sự kiện kia với Lương Triều Túc, cô cứ như vậy mà được giữ lại.
Trong 4 năm này, Liên Thành cảm giác bản thân và mẹ Lương ngày càng xa cách, tình cảm không biết từ lúc nào đã ngày càng ít, tan thành mây khói
Cô muốn giãy giụa, “Mama, con không có ghen tức, sự việc là do chị khơi màu, lúc ở bệnh viện chị còn động thủ, tóc của con...”
“Chuyện ở bệnh viện, Triều Túc đã kể từ đầu đến cuối cho mẹ.” Mẹ Lương ngắt lời cô, “Liên Thành, Phỉ Phỉ đang mang thai, sức lực có thể lớn được bao nhiêu? Hơn nữa con còn có Bạch Anh giúp đỡ, lỡ như Phỉ Phỉ xảy ra chuyện gì, con có nghĩ đến hậu quả chưa?”
Cô có nghĩ tới, cho nên cô để cô ta đánh.
Bạch Anh cũng có chừng mực, khi kéo Lương Văn Phỉ còn giơ tay che chở cho cô ta.
Nhưng lời này Liên Thành nói không nên lời, cô chỉ cảm thấy dường như trong không khí có dao, một chữ là một dao, đâm xẻo người cô, khiến cô chảy máu đầm đìa.
Cô không biết bản thân làm thế nào đi ra khỏi phòng ngủ của mẹ Lương.
Khi cô bước lên bậc thang thì Lương Văn Phỉ đuổi theo từ phía sau, “Cô tốt nhất là không có mang thai, cũng không có dính líu gì với Lê Xuyên, nếu không thì không cần chờ đến lúc kiểm tra sức khỏe đâu, bởi vì cô sẽ lập tức chết rất thảm.’
Cô ta ngoại trừ cáo trạng với mẹ Lương, vậy mà còn có sự chuẩn bị khác.
Liên Thành sợ đến mất hồn, “Chị có ý gì?”
Lương Văn Phỉ tới gần cô “Anh cả là người làm việc rất cẩn thận, anh ấy đã cho người đến bệnh viện để kiểm tra camera giám sát, cô là đi gặp Bạch Anh, hay là làm cái gì khác, ngày mai chân tướng sẽ rõ ràng.”
Liên Thành hồn bay phách lạc, như cái xác không hồn đi về phòng.
Đèn ngủ ở đầu giường cô đang được bậc lên, ánh sáng từ đèn bao trùm lên một bóng người.
Lương Triều Túc ngồi dựa vào đầu giường, áo ngủ màu xanh đậm nửa đóng nửa mở, lộ ra cơ bắp rắn chắc, huyết khí cương phương.
Người càng đa nghi, thủ đoạn càng cay độc.
Buồn cười cô còn tự mình đa tình, vậy mà lại cảm thấy lúc ở bệnh viện hắn dễ dàng tha cho cô là bởi vì hắn mềm lòng.
Liên Thành không đi tới gần.
Lương Triều Túc cầm lấy điện thoại của cô để trên đầu giường, “Đổi mật khẩu khi nào?”
“Mấy ngày trước.”
“Tôi đồng ý rồi sao?”
Trong lòng Liên Thành cảm thấy rối bời, không nhịn được hỏi “Anh phái người đến bệnh viện điều tra camera giám sát đúng không?”
Vẻ mặt Lương Triều Túc không thay đổi, “Em có ý kiến?”
Cô không nên có ý kiến sao?
Liên Thành nhìn chằm chằm hắn, “Anh nói với mama rằng tôi và Bạch Anh xảy ra tranh chấp với Lương Văn Phỉ, hai đấu một, cô ta ăn thiệt, tôi thì hưởng lợi đúng không?”
“Em không hưởng lợi sao?”
Liên Thành cười lạnh, cô được hưởng là loại ‘lợi’ gì đây? Là bị kéo tóc, đánh đập giữa bệnh viện, hay là được coi như là một kẻ phản quốc, được cả nhà bọn họ thay nhau thẩm vấn sao?
Hay là, chỉ cần Lương Văn Phỉ chưa xé nát mặt cô, chưa đủ sỉ nhục cô, cô chưa biến thành bùn bị Lương Văn Phỉ dẫm dưới giày thì vẫn là cô ta bị thiệt sao?