Lương Triều Túc không tin "Muốn tìm cô ấy thì sao lại xuất hiện một mình ở khoa sản?"
Bạch Anh kéo Liên Thành lại "Vì cậu ấy muốn đến tâm sự với tôi. Nói Lương Văn Phỉ ngày nào cũng bắt nạt cậu ấy, anh thì áp đặt Liên Thành, ép buộc cậu ấy chịu đựng. Uất ức trong lòng cậu ấy tích tựu thành núi, sau đó khóc ướt hết cả áo tôi. Vì vậy tôi phải thay áo nên xuống muộn một chút không được sao?"
Lương Triều Túc nhìn Liên Thành. Cô là người có tính cách mạnh mẽ, chưa bao giờ tâm sự hay khóc với ai. Hơn nữa, cô không giống với những người phụ nữ khác.
Người khác bị bắt nạt thì sẽ yếu đuối khóc lóc, còn cô lại giống như một con nhím, sẽ phản kích lại ngay lập tức chứ không bao giờ đè nén trong lòng.
Trong đầu hắn chợt nhớ đến đôi mắt ửng đỏ của cô lúc sáng. Lương Triều Túc im lặng vài giây rồi liếc nhìn Bạch Anh và Liên Thành “Là như vậy sao?"
Liên Thành hơi ngẩn người, không ngờ Lương Triều Túc dễ nói chuyện như vậy? Hắn cứ vậy mà tin rồi sao?
Bạch Anh siết chặt tay cô, Liên Thành lập tức phản ứng lại "Ừm."
"Vì sao lại ấm ức?" Vẻ mặt Lương Triều Túc bảy phần lạnh nhạt, ba phần khó hiểu, "Lần nào cãi nhau em đều chẳng đáp trả lại, Phỉ Phỉ còn bị chọc tức đến mức phải vào viện, vậy em còn cảm thấy ấm ức ở chỗ nào?"
Liên Thành tưởng rằng bản thân vốn đã quen rồi, nhưng lòng vẫn đau như dao cắt. Cảm xúc cuồn cuộn trỗi lên, khiến hai mắt cô ửng đỏ.
Cảm xúc không thể kìm nén được nữa, những giọt nước mắt lăn dài trên má rơi xuống đất, làm ướt cả mặt sàn.
Lương Triều Túc đột ngột kéo mạnh cô, ôm cô vào trong lòng. Bạch Anh định giơ tay ngăn cản nhưng bị hắn gạt phăng đi, sự kiên nhẫn của hắn đã dùng hết, giờ đây chỉ còn lại lạnh lẽo "Bạch Anh, cô không sợ tôi, vậy thì đi hỏi ba cô một chút, xem ông ta có sợ không?"
Đe dọa.
Một lời đe dọa trắng trợn...
Bạch Anh không hoạt động trong giới kinh doanh nên không bị ảnh hưởng từ hắn, tự nhiên sẽ vô cùng can đảm, không hề biết sợ.
Nhưng cha Bạch và Lương Triều Túc lại cùng làm ăn trên thương trường, xét về mặt bên ngoài thì cha Bạch thuộc thế hệ trước, nên về bối phận sẽ chiếm ưu thế hơn.
Nhưng trên thực tế, không biết đã có bao nhiêu lần cha Bạch về nhà kêu gào "Sói đến rồi, con sói đó lại đến rồi", ông sợ Lương Triều Túc như sợ cọp.
...
Lương Văn Phỉ có Thẩm Lê Xuyên chăm sóc, còn Liên Thành bị ép lên xe của Lương Triều Túc.
Cửa kính xe đóng kín mít, không khí trong xe ngột ngạt, Liên Thành càng cảm thấy khó chịu hơn, không nói một lời.
Chiếc xe vừa ra khỏi ngã tư thì bị kẹt lại do đang có công trình thay thế cây xanh trên đường phố. Tốc độ xe chậm hẳn đi.
Cô nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ xe để nhìn những loại cây mới được trồng. Từ phía sau, Lương Triều Túc đưa cho cô chiếc khăn tay và nói "Hôm nay em khóc ba lần rồi, nước mắt không còn giá trị nữa đâụ"
Không còn giá trị.
Liên Thành nắm chặt vạt áo, các khớp ngón tay trắng bệch.
Rốt cuộc hắn ta coi thường cô đến mức nào, ghét bỏ và khinh miệt cô đến mức nào mà lại dùng từ "không còn giá trị" để đánh giá một người phụ nữ?
Cô không nhận khăn, chỉ dùng tay áo lau nước mắt qua loa.