"Không đúng." Lương Văn Phỉ chỉ vào Bạch Anh, "Nếu thực sự muốn thăm tôi, bọn họ nên cùng đi ra từ thang máy, nhưng sau đó Bạch Anh mới xuất hiện, cô ta còn đi ra từ phòng khám bên cạnh, điều này chứng tỏ cô ta và Liên Thành vốn dĩ đang ở khoa sản."
Lương Triều Túc khẽ nheo mắt, lại nhìn Liên Thành, "Em làm gì ở khoa sản?"
"Tôi tuyệt đối không thể có thai." Liên Thành không trả lời câu hỏi đó, chỉ nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ một nhắc nhở, "Tôi đang trong kỳ kinh nguyệt."
Vừa rồi cô hoảng loạn đến mức mất bình tĩnh, cứ bị logic của Lương Văn Phỉ dẫn dắt.
Quên mất rằng cô đang trong kỳ kinh nguyệt, tuy là giả nhưng tối qua Lương Triều Túc đã tự mình kiểm tra. Hắn ta là kẻ có cặp mắt tinh tường, tâm địa độc ác, còn rất thông minh, hắn sẽ không tin lời giải thích của cô nhưng hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ bản thân.
"Kỳ kinh nguyệt?" Lương Văn Phỉ nghi ngờ.
"Không tin à?" Liên Thành cười lạnh, rồi chỉ về phía nhà vệ sinh, "Tôi có thể cởi ra cho chị xem đấy."
Lương Văn Phỉ cũng coi như là hiểu Liên Thành, đã dám nói đến mức này, Liên Thành chắc chắn có chứng cứ xác thực, đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng biểu cảm vuốt ve bụng của cô ta vừa rồi thật sự rất khó bỏ qua.
Mà bản thân Lương Văn Phỉ cũng có kinh nghiệm, cô ta biết trong giai đoạn đầu mang thai vẫn sẽ có chút máu nhẹ, giống như lượng máu ở đầu hoặc cuối kỳ kinh nguyệt.
Nghĩ đến đây, trong đầu cô ta bỗng lóe lên một tia sáng, giống như vừa phá được án, một tay kéo tay áo Lương Triều Túc, một tay chỉ vào Liên Thành.
"Anh cả, cô ta không phải đang trong kỳ kinh nguyệt, cô ta đúng là đang mang thai, giống như em giai đoạn đầu có ra máu, vì vậy cô ta lén xin nghỉ đến bệnh viện, cô ta muốn giữ thai."
Ánh mắt của Lương Triều Túc bỗng chốc trở nên sắc bén, như một con dao phẫu thuật sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Liên Thành, mổ xẻ bí mật của cô ra.
Liên Thành đón nhận ánh mắt của hắn, nhất thời không biết phải làm sao.
Cô tưởng rằng khi nhắc đến kỳ kinh nguyệt, chuyện này sẽ là ván đã đóng thuyền, chắc chắn vượt qua ải này được, hoàn toàn không ngờ đến tình trạng thai kỳ của Lương Văn Phỉ không ổn định, giai đoạn đầu bị ra máụ
Cố tình là tối qua cô lấy cớ ăn đồ lạnh để đối phó với Lương Triều Túc, chỉ sợ hắn vốn đã có nghi ngờ cô cố tình không muốn thân mật với hắn.
Lúc này có logic của Lương Văn Phỉ làm mâu thuẫn, lại kết hợp với chuyện tối qua, e rằng ba phần nghi ngờ của Lương Triều Túc đã tăng lên bảy tám phần rồi.
"Cô ấy không có thai." Bỗng nhiên có một người đàn ông xuất hiện ở cửa thang máy, gương mặt thanh tú ôn hòa, vóc dáng cao ráo, giống như một công tử cao quý như lan như ngọc.
"Ngoại trừ lúc bị kẹt xe ngày hôm qua, trong nửa năm nay tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy một chữ nào, nếu mọi người không tin, có thể kiểm tra lịch trình của tôi."
Cả người Lương Văn Phỉ trở nên dịu dàng xuống, "Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Lê Xuyên chậm rãi đi tới, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, "Mẹ nói với anh rằng em không khỏe, bây giờ thế nào rồi?"
Sắc mặt của Lương Triều Túc lại càng lạnh hơn.