Trong tầm mắt Liên Thành xuất hiện một đôi giày da màu đen, thẳng lên trên là góc quần tây trang thẳng tắp, thể hiện phong thái lạnh lùng của đàn ông trưởng thành.
Cô vừa mới dời tầm mắt liền nghe thấy giọng nói không vui của người đàn ông. “Lên xe.”
Liên Thành không muốn lên xe.
Hai ngày nay đều không có một tin tức nào tốt, trong đầu cô còn hiện lên hình ảnh Lương Văn Phỉ đắc ý cười.
Trong lòng tích lũy không biết bao nhiêu buồn bực.
Liên Thành cằm túi xách, đi thẳng về phía cổng lớn.
Giọng nói của người đàn ông thể hiện sự không vui, “Em lại đi thêm một bước thử xem.”
Lửa đồng thiêu bất tận, gió xuân thổi lại sinh 野火烧不尽,春风吹又生 đây là câu thơ trong bài "Thảó của Bạch Cư Dị. Bản dịch Hán Việt là "Dã hỏa thiêu bất tận, Xuân phong xuy hựu sinh."
Liên Thành không nhúc nhích, không tiếp tục đi ra cổng, cũng không chịu quay người lại.
“Lên xe.” Lương Triều Túc bấm nút hạ cửa sổ xe, “Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Liên thành siết chặt nắm tay.
Nghĩ đến thẻ căn cước vẫn còn ở trong tay Lương Triều Túc. Nếu lần này cô không làm con rùa rụt cổ, một khi làm ầm ĩ quá mức khiến lộ ra chuyện có thai thì lúc đó đến rùa cũng không làm được.
Cô quay đầu bước lên xe.
Cửa xe bị đóng “Ầm” một tiếng vang lớn.
Tính khí khó chịu trỗi lên.
Lương Triều Túc nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cũng không so đo với cô, phân phó Trương An lái xe.
Trương An cũng là một người rất tinh ý, vừa mới khởi động xe liền lập tức ấn nút nâng tấm ngăn lên.
Ghế sau bị che kín, trong không gian tĩnh mịch, khí tràng của người đàn ông lạnh thấu xương, “Chỉ trong một lát của buổi sáng nay, em đã phạm mấy cái sai lầm?”
Liên Thành dựa vào cửa xe, lòng ngực dồn dập phập phồng lên xuống vài cái, mới miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, “Hai cái.”
“Nói.”
Liên Thành không phải là người không chết thì không chịu nhận sai, nếu như cô thật sự vi phạm đạo đức, cô sẽ tự mình kiểm điểm, tuyệt không đối không trốn tránh.
Nhưng cái sai mà Lương Triều Túc nhắc đến, là cái sai ở chỗ nào?
Sai ở chỗ cô không nghe lời, không muốn trèo lên người hắn.
Sai ở chỗ cô không có mắt, mở miệng phản bác Lương Văn Phỉ, làm cô ta phải khó xử.
Liên Thành tự nhận bản thân cô không phải là đồ chơi của bọn họ, càng không phải là một cái bánh bao mềm tùy ý nắn bóp.
Cô có chỗ nào sai cơ chứ.
Giọng nói Liên Thành nghẹn ngào, “Cái sai đầu tiên, đó là không nên ở trước mặt dì Vương làm tăng nguy cơ bị bại lộ. Cái sai thứ hai là không nên tranh chấp với Lương Văn Phỉ.”
“Chỉ có nhiêu đó?”
Người đàn ông nghiêng người qua, hắn cao 1 mét 88, vai rộng chân đại, nắng sớm từ ngoài cửa sổ xe chiếu lên người hắn, phác họa ra bóng đỗ của hắn lên người cô.
Bóng lớn đè lên bóng nhỏ.
Cướp đoạt lòng tự trọng của cô, còn muốn giẫm cô xuống bùn, ép buộc cô phải cúi đầụ
Đuôi mắt cô ửng đỏ “Tôi không nên biết khi anh rời giường sẽ có tính khí, còn dám đến quấy rầy anh nghỉ ngơi.”
“Tôi không có tính khí khi rời giường.” Lương Triều Túc nắm cằm cô, nâng cằm lên bức cô nhìn thẳng vào hắn. “Có phải vừa rồi cũng khóc đúng không?”
Bất kể là bao nhiêu lần, Liên Thành vẫn luôn bị sự nhạy bén của hắn làm sửng sốt. “Không có, vừa rồi chỉ là do cát thổi vào mắt thôi.”