"Ngày mai ngươi không được lên trấn, Tam tỷ dẫn ngươi lên núi săn thú đi chơi cũng được chứ." Hoàng Tử Tô thấy nha đầu Bạch Thược kia đang ấm ức kìm nước mắt và bĩu môi, trông rất đáng thương, nàng có chút buồn cười xoa đầu Bạch Thược nói.
Nãi nãi lo lắng cũng không phải thừa, nếu thật sự bị mẹ mìn bắt cóc thì trong thời đại giao thông và thông tin liên lạc kém phát triển này, mười phần mười là không tìm về được.
Hôm sau, đến hơn nửa giờ mão, Hoàng Tử Tô và bốn huynh đệ Hoàng Thiên Đông rời giường rửa mặt, sau đó từng người cầm cung tên đi đến sau núi Vân Hà thôn.
Điều đáng nói là, từ khi Hoàng Tử Tô có thể dùng cung tên bắn trúng con mồi lấp đầy được dạ thì mấy người Hoàng Thiên Đông, Hoàng Bạch Truật, Hoàng Thương Truật cũng đi theo Hoàng Tử Tô luyện cung tiễn.
Hoàng Mạch Đông học sớm nhất đã có thể bắn gần chuẩn, mười lần có thể trúng ba bốn lần, nếu may mắn thì mười lần có thể trúng năm sáu lần.
"Bốn huynh đệ các cháu để ý Tô Tô chút, đừng để nó bị thương, cùng đừng vào sâu trong rừng, tùy tiện săn mấy con rìa ngoài là được, không bắn được cũng đừng sốt ruột.
Còn nữa, đừng quên giờ về ăn sáng, các cháu ăn sáng nhanh còn lên trấn sớm một chút, tuyệt đối đừng lỡ thời gian." Hoàng Dược Tử thấy năm người Tô Tô ra ngoài thì không yên tâm căn dặn năm người họ.
Còn nha đầu Bạch Thược kia thì không dậy nổi, cái này cũng không trách nàng ấy được.
"Chúng ta đến rừng tre kia đi! Lần trước ta nhìn thấy một con dúi rất mập chạy trốn vào cái hang ở rừng tre.
Chắc chắn trong rừng tre kia có mấy hang dúi, ta đi bắt con dúi đi!" Mạch Đông nghĩ vậy thì vội nói với mọi người.
"Được đó, ta đi bắt dúi đi." Thương Truật tất nhiên không có ý kiến.
"Đi thôi, đến rừng tre bắt dúi nào." Hoàng Tử Tô cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu luôn.
Thời gian lên núi săn thú của bọn họ không có nhiều, cho dù sau núi Vân Hà thôn có nhiều con mồi, dù xui xẻo thì bọn họ cũng bắt được mấy con thỏ hoang, gà rừng, nhưng không bán được nhiều tiền.
Trừ phi là có thể săn được con mồi to.
Dúi không giống vậy, bọn chúng sinh trưởng trong một cái hang.
Chỉ cần đào được một cái hang, ít thì hai mà nhiều thì bảy tám, nếu bắt được mấy con thì hôm nay bội thu.
Mạch Đông dẫn đường, bọn họ vòng trái quẹo phải trong núi phải mất hơn một khắc mới đến một vùng rừng tre có góc nghiêng ba mươi độ.
Không biết là bọn họ gặp may hay ba con gà rừng kia xui xẻo mà mới sáng sớm đã gặp phải năm huynh muội Hoàng Tử Tô.
Hoàng Tử Tô đặt ngón trỏ trên môi, ra hiệu im lặng với bốn người Mạch Đông.
Sau đó ngón tay nàng chỉ vào với bản thân mình rồi lại ra dấu với Mạch Đông, cuối cùng là khoa tay múa chân với ba người Thiên Đông, Bạch Truật, Thương Truật.
Ngay sau đó, năm huynh muội bọn họ từng người một giương cung lắp tên.
Theo tiếng "bắn" trong miệng Hoàng Tử Tô.
Nàng tiên phong bắn trúng một con gà rừng.
Nhị ca nàng cũng bắn trúng con gà rừng thứ hai.
Còn con gà rừng thứ ba thì Hoàng Tử Tô giao cho ba người Đại ca, Tam ca và Tứ ca của nàng.
Đại ca và Tam ca của nàng bắn vào khoảng không, Tứ ca may mắn bắn trúng cánh của con gà rừng kia.
Hoàng Tử Tô phản ứng cực nhanh, nàng bắn thêm một mũi nữa xử lý gà rừng.
"Vận may tốt thật, mới lên núi không lâu đã săn được ba con gà rừng." Hoàng Mạch Đông nhặt ba con gà rừng bỏ vào trong sọt nói.
"Mạch Đông, ngươi nói hang dúi ở đâu đấy? Ta mau mau bắt dúi thôi." Thiên Đông hỏi Mạch Đông.
"Đại ca, ta thấy đến rồi, ở đây này." Hoàng Thương Truật thấy cái đầu lông vừa ló lên lại tụt xuống, nhìn kỹ mới biết là con dúi, hắn ta vội chỉ vào cái cửa hang kia nói.