Ngày hôm sau, Hoàng Bách dậy thật sớm, đeo một cái gùi trên lưng đi theo trưởng thôn đến trấn giải quyết chuyện đăng ký hộ tịch cho nhà mình.
Những người còn lại trong Hoàng gia đã ăn uống no đủ, chuẩn bị đồ đạc để lên núi hái thuốc.
Trước khi bắt đầu đi làm việc, Nhị bá hết ăn lại nằm của Hoàng gia lại gây rối, không muốn đi làm nữa.
"Cha, ngoại trừ mẹ ra thì cả nhà chúng ta đều lên núi hái thuốc sao?" Hoàng Liên thấy phải làm việc thì bệnh lười lại tái phát, con ngươi xoay tròn, trong lòng đang nghĩ cách làm thế nào để trốn việc lần này.
"Thì sao? Có phải không muốn làm việc không, cơ thể không khỏe hay là đau ở chỗ nào?
Nếu con cảm thấy khó chịu ở đâu thì nói cho ta biết, ta sẽ châm cho con mấy mũi kim, đảm bảo con sẽ khỏe lại ngay lập tức." Hoàng Dược Tử biết Nhị nhi tử của mình tính tình như thế nào, mỗi khi sắp phải làm việc đều tìm đủ lý do để trốn tránh công việc. Hoàng Dược Tử tức giận trừng mắt nhìn Nhị nhi tử, chỉ rèn sắt không thành được thép.
"Cha, cơ thể con không khó chịu, vẫn khỏe!
Không phải Tam đệ đi theo Trang trưởng thôn đến trấn để giải quyết việc đăng ký hộ tịch của nhà chúng ta sao?
Sau khi xong xuôi chuyện định cư, buổi chiều các thôn dân cũng đến xây nhà cho chúng ta rồi.
Chúng ta vẫn chưa chọn được nền móng tốt, hay là sáng nay con và Tô Tô sẽ đi chọn đất nền tốt, buổi chiều cũng thuận tiện để các thôn dân xây nhà cho chúng ta rồi." Hoàng Liên suy nghĩ một chốc, nghĩ đến việc bọn họ vẫn chưa chọn được nền móng tốt để xây nhà, hắn ta lập tức dùng chiêu uốn ba tấc lưỡi của mình, còn kéo theo Tô Tô. Theo như trước kia thì hôm nay có thể né được việc lên núi hái thuốc.
"Đại thúc tử, ngay cả Bạch Thược nhà ngươi mới tám tuổi mà còn phải lên núi hái thuốc làm việc, ngươi thì ngược lại, chỉ nghĩ cách trốn tránh làm việc, còn không dẫn khuê nữ của mình theo cùng nữa.
Cứ xem như là muốn chọn đất đi thì cũng là công công và bà bà dẫn Tô Tô đi, không cần Đại thúc đâu. Trái lại thì Đại thúc còn trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, có thể vác đồ lên xuống núi, làm việc dễ dàng hơn so với đám phụ nữ và trẻ em bọn ta nhỉ?" Trước giờ Hoàng Lý thị đều không hòa hợp với Nhị phòng. Thấy Đại thúc lại muốn lười biếng không làm việc, nàng ấy tức giận thêm mắm thêm muối đâm chọc Đại thúc.
Ngày xưa, cả nhà Đại phòng bọn họ cùng công công ngồi ở nhà xem bệnh kiếm tiền cho người ta, Đại nhi tử và Nhị nhi tử cũng đều có thể chịu đựng gian khổ, có thể làm việc được.
Tam phòng phụ trách quản lý tiệm bán thuốc, những chuyện như chọn mua dược liệu, thu tiền các kiểu, còn có cả Tô Tô rất có năng lực.
Nhị phòng thì chỉ có Nhị điệt nữ có ích một chút, những người còn lại đều không làm được chuyện gì, Đại thúc thì hay ăn lười làm, từ lâu Hoàng Lý thị đã chán ghét Nhị phòng bọn họ rồi. Nếu không phải nể tình cơ thể công công vẫn còn khỏe mạnh, mặt mũi của Lão Tam và Tô Tô của Tam phòng thì nàng ấy đã tách ra ở riêng từ lâu rồi.
Đương gia nhà mình bị Đại tẩu mắng cho một trận, lại còn rất có lý, Hoàng Phùng thị tức giận trừng mắt nhìn về phía đương gia nhà mình, nhưng vẫn cứ không thể nói ra được lời nào phản bác, Hoàng Phùng thị tức đến mức mặt đỏ bừng, hơi thở trở nên nặng nề.
Ngay cả hai tỷ muội Xích Thược và Bạch Thược ở bên cạnh cũng thấy cha mình lấy cớ lười biếng vừa trắng trợn vừa vô sỉ, hai tỷ muội họ nhìn về phía cha mình, ngửa mặt lên trời không còn gì để nói.
Người cha này không cứu được rồi.
"Lão Nhị, hôm nay con ngoan ngoãn lên núi hái thuốc đi, việc xem nền đất cứ để mẹ con và Tô Tô đảm nhiệm là được." Hoàng Dược Tử nhìn ra Đại tức phụ của mình đã có ý kiến với Lão Nhị rồi. Nếu hôm nay vẫn còn bao che cho Lão Nhị, mâu thuẫn tích tụ thì sau này không chừng sẽ dẫn đến những vấn đề và xung đột lớn hơn.