"Đa tạ, nếu không đủ ăn ta sẽ không khách sáo với nhà các ngươi." Hoàng Liên cười không khách sáo nhận lấy những thứ này nói.
Bên trong một cái sọt chứa rau, trái cây, bột ngô có thể ăn vào mùa này, đây là nhà trưởng thôn đưa.
Bên trong cái sọt còn lại thì chứa gần hai cân thịt heo, một túi khoai lang lớn nhìn khoảng mười cân, các loại lương thực phụ như ngô, là Tống thúc kia cho nhà bọn họ.
"Thúc, hôm nay chúng ta còn đi săn không?" Sau khi Mạch Đông thấy Trang Tiểu Hà rời khỏi thì nhìn về phía Đại thúc của hắn ta hỏi.
"Đồ ăn cũng đã đưa tới của rồi, đi săn cái gì, muốn đi cháu tự đi đi. Tô Tô, chúng ta trở về để Nhị bá nương của cháu nấu cơm cho chúng ta ăn." Hoàng Liên vỗ đầu Nhị chất tử nhà mình, xách đồ lên đi về phía sương phòng bọn họ ở.
"Nhị bá, cháu san sẻ giúp ngài một chút."
"Việc này thì không cần, Nhị bá xách nổi." Sau khi Hoàng Liên nói xong lời này, hắn ta còn nhìn thoáng qua Nhị chất tử nhà mình.
Nhị chất tử này cũng quá ngu ngơ rồi, một chút ánh mắt cũng không có, cũng không biết cầm đồ đi giúp, vẫn là chất nữ tri kỷ, thương Nhị bá.
"Sao mấy đứa lại quay về rồi, cầm theo cái gì đấy?" Hoàng Dược Tử đang ngồi ở bên ngoài sương phòng, thấy ba người Nhị nhi tử vốn muốn ra ngoài tìm thức ăn cầm theo đồ trở về thì tò mò hỏi.
"Gia gia, một sọt là Trang trưởng thôn đưa cho chúng ta ăn.
Sọt còn lại là Tống gia gia đưa cho chúng ta một chút thức ăn, nói là thù lao chữa cho ông ấy hôm nay." Hoàng Tử Tô chỉ vào hai sọt đồ kia nói.
"Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Trang trưởng thôn và Tống huynh xem như có lòng rồi." Hoàng Dược Tử nghe vậy thì trong lòng hiểu rõ, gật đầu nói.
"Đồ đạc đã thu dọn xong rồi, bốn gian sương phòng, vừa khéo ta và cha con một gian, ba huynh đệ các con mỗi người ở một gian sương phòng.
Còn hơn một tháng nữa là sắp bắt đầu vào đông rồi, chúng ta nên thương lượng chuyện vượt qua mùa đông thế nào, cha con các con kiếm tiền nuôi gia đình thế nào." Hoàng Trương thị thấy sương phong đã thu dọn xong, đều quét sạch một lần, mỗi người bọn họ cũng nấu nước tắm rửa, chờ tất cả thu dọn sạch sẽ, Hoàng Trương thị thấy lão đầu tử và Tô Tô đang nói chuyện dưới mái hiên thì tập trung mọi người trong nhà lại, bắt đầu thương lượng nên sống thế nào.
"Ngày mai Lão Tam con theo Trang trưởng thôn lên trấn trên một chuyến, giải quyết xong chuyện đăng ký hộ tịch của nhà chúng ta. Lão bà tử, chúng ta còn bao nhiêu tiền?" Đầu tiên Hoàng Dược Tử căn dặn tiểu nhi tử, sau đó quay đầu hỏi lão bà tử của mình của cải còn bao nhiêu.
"Cũng chỉ còn lại có ba lượng bạc thôi." Hoàng Trương thị thở dài một hơi đáp.
"Lấy ra hai lượng bạc cho Lão Tam ngày mai đến trấn trên mua chút gạo bột mì các thứ về ăn.
Chúng ta không thể cứ dựa vào nhà trưởng thôn tiếp tế được. Trang trưởng thôn cho chúng ta ở lại, hôm nay còn đưa đồ ăn, ân tình này chúng ta phải nhớ kỹ, ngày sau phải trả lại."
"Cha, hiện tại chúng ta cứ ở hậu viện nhà trưởng thôn sao?" Giọng nói của Hoàng gia Đại bá vang lên không đúng lúc.
"Nếu không thì sao? Cho dù hàng xóm láng giềng xây nhà không lấy tiền công, xây nhà đất bồi mái lá cũng không cần tiền, vậy cũng phải bao ăn cho người tới xây nhà.
Hiện tại cả nhà chúng ta cái ăn cũng không có chỗ dựa, lấy đây ra cái ăn cho thôn dân tới xây nhà." Hoàng Trương thị cũng tức giận nói.
Ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ chó nhà mình, không tới mức cùng được, Hoàng Trương thị cũng không muốn ở nhờ nhà người khác, khiến nhà mình thấp hơn người khác một cái đầu.
"Về phần kiếm tiền, chờ nghỉ ngơi hai ngày, ta và Lão Đại sẽ lên trấn trên bày sạp xem bệnh cho người ta, từ từ tích góp từng chút tiền, sang năm chúng ta có thể xây nhà."