Thấy Tô Tô bình tĩnh xem bệnh cho người ta, không có chút bối rối nào, điều này khiến cho hai huynh muội Hoàng Thiên Đông và Hoàng Xích Thược bội phục Tô Tô không bị bất kỳ người nào ảnh hưởng, tỉnh táo bình tĩnh xem bệnh cho người khác.
Nếu lúc bọn họ xem bệnh cho người khác bị người ta nói y thuật của mình có được hay không, nhất định hai người bọn họ sẽ không được tự nhiên, dưới ánh mắt của người khác, sợ là sẽ căng thẳng tới mức không biết đặt tay chân ở đâu.
"Tiểu, Hoàng cô nương, tay trái của ta không duỗi ra được, duỗi ra một chút là có một cơn đau truyền tới, chỉ có cong lại như vậy mới dễ chịu một chút." Tống thúc kia lắc đầu nói.
"Ở đây đau không? Ở đây thì sao? Có thể giơ lên không?" Hoàng Tử Tô đỡ tay trái của Tống thúc, tay kia dọc theo cánh tay của Tống thúc chậm rãi xẹt qua, lúc ngón tay đụng vào cánh tay của Tống thúc, cảm giác được chỗ bị thương trên cánh tay của ông ấy thì không nặng không nhẹ bóp một chút, thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Dưới cảm giác và hỏi thăm, Hoàng Tử Tô nhanh chóng biết cánh tay này của Tống thúc bị làm sao.
"Khớp xương ở khủy tay bị trật khớp, dẫn đến cánh tay không thể duỗi thẳng, xương khuỷu tay nứt lệch vị trí.
Khớp xương ở khủy tay thì ta có thể phục hồi lại như cũ luôn được, còn xương khuỷu tay sau khi bị nứt phải băng ván gỗ cố định hai tháng mới có thể khỏi hẳn." Ngay khi Hoàng Tử Tô đưa ra kết luận cho Tống thúc kia, nói nàng có thể phục hồi khớp xương ở khủy tay lại như cũ luôn, một tay Hoàng Tử Tô kéo xương cánh tay, một tay giơ khớp xương ở khủy tay lên kéo về phía trước một cái, sau đó lại ấn sang bên trái một cái.
Theo một tiếng "rắc" vang lên, trong nháy mắt Hoàng Tử Tô đã đưa khớp xương ở khủy tay bị trật khớp kia của Tống thúc về vị trí cũ.
Tốc độ nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến cho Tống thúc kia còn chưa kịp phản ứng chứ nói gì là đau.
"Tống gia gia, ta đã đưa khớp xương ở khủy tay ngươi về vị trí cũ rồi, ngươi cử động tay thử xem, có lẽ bây giờ có thể duỗi thẳng cánh tay rồi." Hoàng Tử Tô ra hiệu cho Tống thúc kia nhúc nhích cánh tay, chứng minh bản lĩnh của mình.
"Ôi chao! Tay ta thật sự có thể duỗi thẳng, có thể cử động được rồi.
Hoàng cô nương, ngươi thật lợi hại, khiến cho khớp xương ở khủy tay bị trật khớp của ta trở lại vị trí cũ, nhanh đến mức khiến ta còn không cảm thấy đau đớn nữa." Tống thúc kia thử giật giật tay của mình, thấy không đau như lúc trước không nói, còn có thể nâng lên, ông ấy tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Tử Tô.
Không ngờ rằng Hoàng gia tiểu cô nương còn trẻ đã có y thuật lợi hại như vậy, thật sự là đừng trông mặt mà bắt hình dong mà!
"Hoàng gia cô nương thật lợi hại, lúc trước ta không cẩn thận đụng vào tay của Tống thúc một cái thì ông ấy đã đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, nói thẳng là đau.
Không ngờ rằng Hoàng gia cô nương chỉ sờ lên cánh tay của tống thúc vài cái, ấn vài cái là đã chữa khỏi cho tay của Tống thúc rồi."
"Lúc trước ta cũng thấy tay trái của Tống thúc không thể nhúc nhích được, mới đó mà Hoàng gia cô nương đã chữa khỏi cho tay của Tống thúc, có thể thấy được bản lĩnh xem bệnh của Hoàng gia thật sự rất lợi hại."
"Trưởng thôn, Hoàng gia xem bệnh chữa bệnh lợi hại như vậy, mau để cho bọn họ ở lại trong thôn của chúng ta đi, sau này người trong thôn của chúng ta bị bệnh cũng tiện để cho mấy người Hoàng đại phu xem bệnh."
Thôn dân ở đây thấy Hoàng Tử Tô chỉ dùng vài thao tác đơn giản đã chữa được tay của Tống thúc này thì giật mình, đồng thời bọn họ còn có người muốn trưởng thôn lập tức giải quyết thủ tục cho Hoàng gia định cư ở thôn bọn họ.