"Lão Đại, ba huynh đệ các con có ý kiến gì với thôn này hoặc là đi lên trấn không?" Chờ mọi người Hoàng gia đi tới hang động kia điều chỉnh, ăn uống no đủ xong, cả nhà ngồi vây quanh lại với nhau, Hoàng Dược Tử hỏi ba huynh đệ Hoàng Cầm.
"Cha, ý của ngài là định cư ở trên trấn hay ở thôn này sao?" Hoàng Cầm hiểu cha hắn ta khá rõ, nghe cha hắn ta hỏi vậy thì đã biết cha hắn ta có ý nghĩ định cư ở thôn này hoặc trên trấn.
"Đúng là có suy nghĩ này, địa giới chỗ này không gặp tai họa, có núi có nước.
Chỉ cần có tiền, ăn mặc gì cũng có thể mua được, chúng ta cũng có một số tay nghề trên người, định cư hoặc là kiếm tiền nuôi gia đình cũng dễ hơn những thôn dân khác nhiều.
An cư lạc nghiệp sớm một chút, tiện cho mấy hài tử một chỗ ở ổn định, an toàn, không cần nay đây mai đó, trôi dạt khắp nơi, mỗi ngày lo lắng mà sống.
Bây giờ ta đang nghĩ là nên định cư trên trấn, hay là định cư ở thôn này." Hoàng Dược Tử liếc nhìn ba người nhi tử, bấy giờ ông mới chậm rãi nói.
Trong số ba người nhi tử, Lão Đại kế thừa y bát của ông, học được một thân y thuật không tệ, nhưng Lão Đại quá thành thật chất phác, tâm địa lại lương thiện, trong chuyện lớn thế này nó không dám ra quyết định, quá mức không quả quyết.
Nhị nhi tử thì hết ăn lại nằm, tính tình thích ứng trong mọi hoàn cảnh, kêu nó quyết định, vậy thì đừng hi vọng, một câu cha ngài làm chủ là được.
Tam nhi tử, khôn khéo tài giỏi, nhiều ý tưởng, miệng lại ngọt, xem ra chỉ có thể trông chờ Tam nhi tử nghĩ kế cho mình rồi.
Về phần hàng cháu, cả đám đều không mọc lệch, đứa nào cũng rất tốt, đời này mạnh hơn đời trước so với lão Hoàng gia bọn họ.
Đại tôn tử giống Lão Đại, kế thừa tổ nghiệp Hoàng gia học y.
Nhị tôn tử chất phác trung thực, thích tập luyện võ công, cơ thể cường tráng, luyện một chút công phu quyền cước cũng tốt, ít nhất có thể bảo vệ người nhà.
Tam tôn tử ôn hòa khiêm tốn, biết đọc sách.
Tiểu tôn tử giống Lão Tam, lanh lợi thông minh, cũng nhiều ý tưởng, miệng lại ngọt.
Đại tôn nữ dịu dàng động lòng người, am hiểu dược lý, chỉnh dược liệu và bào chế dược liệu.
Nhị tôn nữ hiếu thắng, nhưng có thiên phú học y, học y với mình.
Tam tôn nữ là thông minh nhất trong nhà, có thiên phú nhất, cực kỳ có ý tưởng, cũng được mọi người trong nhà thương yêu nhất.
Tiểu tôn nữ ngoài lanh lợi hoạt bát, hiện tại cũng đang học xử lý dược liệu, học các kiến thức y lý, những điều khác vẫn chưa nhìn ra được gì.
"Cha, theo con thấy, trước tiên hãy hỏi thăm những thôn dân này một chút bây giờ chỗ này là chỗ nào, cách huyện, phủ thành có xa hay không, rồi nghe ngóng xem giá cả hàng hóa thế nào.
Sau đó chúng ta hẵng suy nghĩ là an cư lạc nghiệp ở thôn này, hay là lên trấn an cư lạc nghiệp, hay là đi nơi khác an cư lạc nghiệp." Hoàng Bách trầm ngâm chốc lát rồi nói.
"Gia gia, cha, theo ý của con, con thấy cả nhà chúng ta định cư ở thôn này đi.
Vừa rồi con thấy thôn này có nuôi chó, còn nuôi mấy con. Thôn có thể nuôi chó thì chắc hẳn đều là thôn giàu có, là thôn xóm tốt nhất để định cư lại.
Hơn nữa nhà chúng ta cũng không có tiền bạc gì, cho dù còn chút tiền dư cũng là dùng để ứng phó nhu cầu cấp thiết.
Định cư ở thôn này, ăn thì chúng ta có thể lên núi hái, đi săn, củi thì lên núi nhặt, những thứ này đều không cần dùng tiền để mua. Tóm lại một câu, nếu định cư trên trấn, cái gì cũng phải dùng tiền, mua củi mua thức ăn mua mua mua.”