"Tuy rằng gia gia đã có tuổi, nhưng học y nhiều năm, vô cùng quen thuộc với huyệt vị trên cơ thể người, làm khó một hai người cũng không thành vấn đề."
Hoàng Triệu thị cũng ôm chặt lấy vai Hoàng Tử Tô, âm thầm tỏ thái độ ủng hộ.
Hoàng Tử Tô thấy người Hoàng gia một lòng nghĩ cho mình thì trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, ê ẩm căng căng, có chút muốn khóc. Bản thân mình có tài đức gì mà được mọi người bảo vệ như thế.
Người không phụ ta, ta chắc chắn sẽ không phụ người. Người thật lòng với ta, ta chắc chắn sẽ dùng thật lòng báo đáp.
Vào thời khắc này Hoàng Tử Tô tin chắc phải bảo vệ mọi người Hoàng gia, cẩn thận bảo vệ gia đình này.
"Gia gia, cha, mọi người đừng quên, con biết bắn cung, một mình con có thể chống đỡ cả nhà chúng ta rồi.
Đến lúc đó bọn họ đừng tới chọc con, nếu tới chọc con, một mũi tên của con là có thể giải quyết một người.
Đến lúc đó nữ nhi có thể bảo vệ gia gia, nãi nãi và cha mẹ, có thể bảo vệ cả nhà chúng ta." Hốc mắt Hoàng Tử Tô ửng đỏ, nàng quơ cung tên trên tay một cái nói.
"Nói lâu như vậy, có phải chúng ta nên ăn cơm rồi không?
Mẹ, để sau này chúng ta có thể bảo vệ Tô Tô thật tốt, bảo vệ mọi người thật tốt, có phải hôm nay chúng ta phải thêm món, chuẩn bị thêm chút thức ăn không?
Nếu không thì chưa ăn no, có thể không bảo vệ tốt chất nữ Tô Tô, không bảo vệ tốt mọi người." Vào lúc dạt dào tình cảm này, Nhị bá của nàng lên tiếng một cách không thích hợp, năn nỉ nãi nãi nàng thêm đồ ăn cho bọn họ.
Hoàng Tử Tô thấy dáng vẻ Nhị bá của nàng vì đồ ăn mà hèn mọn không biết xấu hổ, nàng "phì" một tiếng cười ra tiếng.
Cả Hoàng Trương thị thấy dáng vẻ hèn mọn đòi thêm món của Nhị nhi tử mình cũng cười khổ không ngừng, vươn ngón tay ra chọt mi tâm của Nhị nhi tử mình nói: "Theo ý của con đi, thêm đồ ăn, con mồi Tô Tô bắt được hôm nay luộc lên ăn hết.
Ăn no bụng rồi, nếu không bảo vệ tôn nữ của ta cẩn thận, che chở nữ quyến bọn ta cho tốt, mẹ sẽ cho con biết vì sao gừng càng già càng cay."
"Mẹ, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đã, chờ sau khi những người này đi xa một chút, chúng ta lại nhóm lửa làm đồ ăn.
Nếu không chúng ta nấu đồ ăn mùi quá thơm, khiến người ta nhìn chằm chằm hoặc thèm muốn, tuy rằng chúng ta không ngại nhưng cũng không cần rước phải rắc rối." Hoàng Bách thấy mẹ mình bắt đầu nhóm lửa tại chỗ, xử lý chim Tô Tô săn được hôm nay thì ngăn cản, nhắc nhở mẹ mình.
…
"Mỗi ngày ăn ốc hến, trai nhặt trong sông, trong miệng toàn là vị bùn tanh, cuộc sống như vậy chừng nào mới kết thúc đây?" Lưu Ải Tử nhìn về phía một nồi cá tôm tươi lớn đang nấu, tỏa ra một mùi đất tanh khó ngửi nói, Lưu Ải Tử đã ăn gần hai ba tháng nhíu chặt mày.
"Lưu ca, ta phát hiện một gia đình có thể ăn được thịt, hay là chúng ta giành của bọn họ đi." Nhị Lại Tử cũng ăn đống cá tôm tươi này tới chán, nhưng có một ngày gã ta gặp một gia đình nướng chim ăn, mùi thơm đó bay tới khiến gã ta thèm tới chảy nước miếng.
Nếu không phải nhìn thấy cả nhà kia nhiều nam đinh, gã ta đánh không lại, thậm chí gã ta muốn tiến lên cướp luôn.
Bây giờ thấy lão đại ăn cá tôm tươi đến chán, gã ta dứt khoát giật dây cho Lão Đại đi cướp đồ của gia đình kia, đến lúc đó gã ta cũng có thể cải thiện thức ăn một chút.
"Còn có người ăn được thịt à, chẳng lẽ thịt này là bọn họ tích trữ trước khi chạy nạn.
Sao tiểu tử thối ngươi không nói sớm. Lưu ca, chúng ta đi cướp đồ ăn của gia đình kia đi, cải thiện thức ăn một chút." Lưu Đại vỗ đầu Nhị Lại Tử nói.