Cô trừng mắt nhìn anh, thì anh càng tỏ ra mãnh liệt hơn.
Cô càng dùng sức, Mạnh Cổ càng khắc chế. Trần Nhược Vũ sống hai mươi sáu năm nay, đây là lần đầu tiên biết được sức chênh lệch giữa nam và nữ là như nào. Nếu thực sự gặp gỡ phải lưu manh, thổ phỉ thì . không đúng, cô đang gặp phải lưu manh và thổ phỉ!
Cô nghĩ, chờ anh buông cô ra, cô phải dùng ánh mắt chém chết anh, đá vào chỗ hiểm của anh, chặt tay anh, sau đó tuyệt giao luôn!
Cũng không biết có phải oán hận của cô ngút trời hay không, Mạnh Cổ dường như cảm nhận được, anh trừng mắt với cô.
Anh cắn môi của cô.
Cô rất tức giận, cô muốn cắn lại thế nhưng vừa định cắn thì đã bị anh dùng sức cắn lại.
Cô thở dốc, tình thế này đối với cô rất bất lợi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô không nên liều mạng. Nhưng anh được một bước lại muốn bước nữa, không chịu dừng lại, cắn môi rồi chuyển sang cắn lưỡi của cô, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Trần Nhược Vũ không chịu nổi đành phải ‘ ưm ‘ một tiếng, muốn vùng khỏi anh.
Thấy cô quằn quại như vậy anh lại trở nên dịu dàng. Tuy rằng cô vẫn bị vây hãm trong vòng tay của anh, nhưng môi lưỡi trong lúc dây dưa này lại trở nên dịu dàng mê hoặc.
Trần Nhược Vũ đơ cứng cả người, anh cứ như vậy ngược lại cô không biết nên làm sao. Cô bỗng mềm cả người đi, đổi lại nhận được sự dịu dàng của anh, cô bắt đầu to gan hơn, rốt cục đã cắn được anh một cái.
Cô dùng sức không mạnh, Mạnh Cổ ‘ ừm ‘ một tiếng rồi cắn lại.
Trần Nhược Vũ nhíu mày, muốn cắn lại.
Mạnh Cổ cũng nhíu mày, dùng sức hôn cô sâu hơn, sau đó mới chịu dừng.
Trần Nhược Vũ nhất thời được giải phóng, há mồm thở dốc, dù có thở gấp cô cũng không quên trừng mắt với anh.
Mạnh Cổ vẫn đè lên người cô, trợn mắt nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng, anh nhăn mặt, hung bạo nói: “ Về sau, gặp em một lần, sẽ hôn em một lần!.”
Cái gì, cái gì? Trần Nhược Vũ trợn mắt, há mồm, câu nói như này sao anh có thể nói ra miệng được chứ?
Đồ lưu manh!
Trần Nhược Vũ hét lên: “ Khốn nạn, buông ra!.”
“ Không buông.” Toàn bộ tổng kết lại là đúng một tên vô lại.
Khốn nạn!
“ Buông ra!.” Trần Nhược Vũ hét lên, cô thực sự tức đến không nhịn được rồi, rốt cuộc anh ta đang điên tiết chuyện gì chứ!
“ Em xin lỗi đi. Dỗ tôi vui tôi mới thả.”
Cô phải xin lỗi? Vì sao cô phải xin lỗi? Con mẹ nó, cô thực sự muốn cắn chết anh.
Trần Nhược Vũ chuẩn bị lấy giọng hét vào mặt anh, chợt nghe thấy hai người hét lớn tiếng: “ Ê, buông cô ấy ra!.”
Mạnh Cổ và Trần Nhược Vũ đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn hai người bọn họ.
Hai người kia nhìn Mạnh Cổ, lại nói: “ Ê, nói anh đó! Anh đang làm gì? Buông cô ấy ra.”
Trần Nhược Vũ hơi hốt hoảng, cô nhìn thấy Mạnh Cổ đang híp mắt lại, sắc mặt không được tốt cho lắm, cơ thể bỗng cứng lại. Anh buông Trần Nhược Vũ ra, ấn cô ra đằng sau.
Trần Nhược Vũ luống cuống chân tay. Tuy rằng hai người đàn ông kia cao lớn vạm vỡ, nhìn cũng chẳng phải lương thiện gì nhưng nghe những lời nói kia, rõ ràng là thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ. Loại chuyện như này giải thích là được rồi, nhưng ác bá tiên sinh tỏ ra hung hăng như định đánh nhau, ý gì đây?
Loại thời điểm như này, rất dễ gây ra kích động rồi dẫn đến đánh nhau.
Thế nhưng hai người đã đi tới chỗ Mạnh Cổ như muốn đánh nhau, nghe thấy Trần Nhược Vũ nói vậy, tỏ ra ngạc nhiên.
Trần Nhược Vũ đẩy Mạnh Cổ sang chỗ khác nhưng anh lại bất động. Cô tức giận liền vỗ vào lưng anh, Mạnh Cổ đau, thở hắt ra một hơi rồi liếc nhìn cô một cái.
Cô trừng mắt với anh, lại đẩy anh, lần này anh tránh sang chỗ khác, cô đứng ra trước, cùng hai người kia giải thích: “ Ngại quá, tôi không sao cả, là hiểu lầm thôi.”
Hai người kia nhìn Trần Nhược Vũ, rồi lại nhìn Mạnh Cổ, hơi mất hứng: “ Chú ý một chút, đây là đường cái, là nơi công cộng.”
Trần Nhược Vũ nghe xong mặt đỏ bừng, Mạnh Cổ ở phía sau cất giọng lạnh lùng: “ Tôi với bạn gái thân mật, liên quan cái rắm đến hai người.”
Hai người kia đã sớm mất hứng, bây giờ nghe Mạnh Cổ khiêu khích như vậy, liền nổi giận, hùng hùng hổ hổ xông tới chuẩn bị động tay.
Tên còn lại chạy tới lôi kéo anh, Trần Nhược Vũ sợ quá, chạy nhanh tới ôm lấy Mạnh Cổ, sau đó đẩy người nọ ra.
“ Anh đừng làm loạn.” Cô dùng sức đánh một người.
Mạnh Cổ cúi đầu nhìn cô, thấy ánh mắt mơ màng của anh, cũng biêt anh say đến cỡ nào, trong lòng bực không thể tả, cũng đánh mạnh anh một cái.
Người nọ lại kéo lại người đang muốn đánh nhau, vẻ mặt Trần Nhược Vũ thoáng xấu hổ, nhìn hai người đó xin lỗi: “ Xin lỗi, anh ấy say, ngại quá, ngại quá.”
Mạnh Cổ tỏ vẻ không hài lòng, bản thân mình bị quấy rầy cớ gì phải xin lỗi chứ. Trần Nhược Vũ chụp lấy cánh tay của anh, trong lòng cũng biết không nên ở đây quá lâu, sợ lại gặp chuyện không may, cô lại xin lỗi, sau đó lôi kéo Mạnh Cổ đi: “ Về nhà thôi, anh đừng làm loạn.”
Ven đường có taxi đỗ, lái xe đang ở đó hớn hở xem kịch hay. Trần Nhược Vũ kéo Mạnh Cổ tới, lái xe chạy chạy tới nhanh mở cửa.
Trần Nhược Vũ nhét Mạnh Cổ vào xe, sau đó ngồi vào, đọc địa chỉ nhà của Mạnh Cổ.
Suốt dọc đường không ai nói chuyện, Mạnh Cổ ngồi xiêu vẹo, dựa vào người Trần Nhược Vũ. Cô nổi giận đùng đùng, nhưng trước mặt lái xe, cô không dám mắng anh.
Lái xe vừa lái vừa nhịn trộm hai người, còn cố nhịn lại nụ cười. Trần Nhược Vũ thấy vậy, càng khó chịu với Mạnh Cổ hơn.
Đến nhà Mạnh Cổ, cô hung hăng mắng anh: “ Lấy ví tiền ra đây.” Cô sẽ không trả tiền xe cho anh!
Mạnh Cổ chậm chạp lấy ví tiền ra, đưa vào trong tay Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ nhanh nhẹn móc tiền trả cho lái xe, hận không thể đá bay tên say rượu này một cước lên nhà.
Lái xe nhận được tiền boa, rốt cục kiềm chế không được, trêu chọc lại: “ Cô gái à, chồng của cô cũng không tệ, biết ăn biết nói, còn biết bảo vệ cho cô, đừng hung dữ với cậu ấy như vậy, dỗ dành mới đúng chứ.”
Trần Nhược Vũ cắn răng không nói lời nào, rất muốn nói thằng nhãi này không phải chồng của cô. Nhưng Mạnh Cổ ở bên cạnh, hừ một cái rồi nói: “ Đúng thế.”
Trần Nhược Vũ quay phắt đầu lại, trừng mắt với anh: “ Đúng cái đầu anh!”
Lái xe tìm tiền trả lại, cười haha, nói: “ Hai người rất hợp nhau.”
Mạnh Cổ ‘ uhm’ một tiếng, còn muốn phát biểu ý kiến nhưng đã bị Trần Nhược Vũ kéo xuống xe.
Trần Nhược Vũ kéo Mạnh Cổ thẳng vào thang máy, ở đây không có ai, cô hung hăng đánh vào người anh. Mạnh Cổ dáng vẻ lười biếng dựa vào thang máy, bỗng nhiên nói: “ Đói quá.”
“ Đáng đời.” Trần Nhược Vũ không quay đầu lại.
“ Dạ dày đau quá.” Mạnh Cổ tiếp tục nói.
“ Đáng đời.” Cô tức giận đến mức không biết nên mắng anh cái gì nữa.
Mạnh Cổ bị mắng cũng không đáp lời.
Hai người yên lặng đi tới nhà Mạnh Cổ. Anh đứng bất động, Trần Nhược Vũ đợi mãi rồi không nhịn được, lại quát anh: “ Mở cửa.”
Mạnh Cổ chậm chạp lấy chìa khóa, Trần Nhược Vũ liền giằng lấy, mở cửa đẩy anh vào trong.
Mạnh Cổ vào tới cửa, đụng phải sofa kê ở phòng khách, ngã vật xuống. Trần Nhược Vũ đuổi theo phía sau, kéo anh lại: “ Anh đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm.”
“Dạ dày đau còn chẳng sợ, bị cảm có gì phải sợ.”
Cái miệng vô lại này khiến cho Trần Nhược Vũ muốn nện anh một trận: “ Dạ dày đau còn dám uống rượu!” Cô nghĩ một lúc, lại quát: “ Gần đây anh có hút thuốc không?.”
Mạnh Cổ quay đầu nhìn cô, ra vẻ ân cần nhẫn nại, giảng đạo: “ Hút thuốc là liên quan đến phổi và hô hấp, không liên quan đến dạ dày.”
Trần Nhược Vũ nghẹn họng: “ Tôi có nói là có liên quan sao? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“ Sao em không hỏi đến trọng điểm của chuyện khác?”
Trần Nhược Vũ rất tức giận, dù sao anh muốn khiêu khích cô thôi mà. Cô lớn tiếng: “ Cái này mà không quan trọng sao? Quan trọng nhất!.”
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, sau đó bỗng nhiên quay đi chỗ khác, không để ý tới cô.
Trần Nhược Vũ đứng ở trước sofa một lúc, tức giận đến hoa mày chóng mặt, muốn mặc kệ anh đi về nhà nhưng lại thấy anh nằm trên sofa bất động thế kia. Cô cắn môi, do dự một lúc lâu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp. Mở tủ lạnh của anh ra xem, sau đó nhìn đến ngăn tủ trong bếp, lấy ra một chiếc nồi, mì, trứng gà cùng với thịt, vặn bếp đun nước.
Cô vừa nấu mì vừa tức giận, lồng ngực như bị đá đè. Người gây chuyện tày trời kia loạng choạng đi vào bếp nhìn cô.
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, Mạnh Cổ phát biểu ý kiến: “ Anh thích ăn nhiều hành.”
Trần Nhược Vũ không thèm nhìn anh đến một cái.
Qua một lúc lâu, mì chín. Trần Nhược Vũ thổi cho nguội. Cô đúng là, quá hèn mà, cô phải đem báy mì này úp vào đầu anh chứ không phải đi lo lắng cho cái dạ dày của anh.
Mạnh Cổ lại còn nói tiếp: “ Trần Nhược Vũ, trong mắt em, điều quan trọng nhất chính là anh có uống rượu hay không, có ăn cơm hay không, dạ dày có đau hay không, có hút thuốc hay không sao?.”
“ Đúng!” Giọng nói của cô rất lớn, sau đó bưng bát mì tới, đặt thật mạnh lên trên bàn. Anh còn muốn xỏ xiên như nào đây? Trọng điểm chính là cô và anh khác nhau, không cùng một dạng, còn muốn thế nào nữa?!
Mạnh Cổ không lên tiếng, cúi đầu nhìn bát mì.
Đương nhiên là hai bát. Không có cọng hành nào.
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, cầm đũa chuẩn bị ăn mì.
Mạnh Cổ đợi một lúc, đành đi vào bếp lấy đôi đũa, ngồi xuống quan sát sắc mặt của cô.
Trần Nhược Vũ nhịn không được, quát lớn: “ Nhìn cái gì? Tôi tự nấu chẳng lẽ cũng không được ăn sao?.” Vì hôm nay chờ anh, cho nên cơm chiều cô chỉ ăn có một cái bánh, còn gặp loại chuyện như này nữa, vừa tức vừa đói.
“ Trần Nhược Vũ, anh muốn làm bạn trai của em.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà đưa ra đề nghị của mình.
Cái đồ lưu manh này, lợi dụng cô, cô càng điên hơn.
“ Ai thèm để ý tới anh!” Cô bắt đầu gào rú, trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên giằng lấy bát mì, đem thịt và cơm trong bát đổ hết vào bát của mình.
Tên đàn ông mặt trắng xấu xa này, cho hắn ta ăn mì chay!
“ Uhm.” Mạnh Cổ nhíu mày, tỏ vẻ mất hứng.
“ Anh có ăn hay không!” Cô càng mất hứng hơn.
Anh há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không dám lên tiếng, cúi đầu ăn mì.
Trần Nhược Vũ buồn rầu ăn mỳ, cũng không nhìn anh, ăn xong, cầm chén vứt vào bồn rửa bát.
“ Tự anh đi mà rửa!” Sau đó cô lau miệng, cầm lấy túi xách chuẩn bị ra về.
“ Trần Nhược Vũ.”
Mới đi ra tới cửa, cô nghe thấy giọng nói khó chịu của Mạnh Cổ cất lên.
“ Làm sao!” Cô quay đầu, hung dữ nhìn anh. Mới phát hiện, lúc vào nhà không có cải giày, tên đàn ông đáng ghét kia cũng không cởi, cho nên hai người chắc chắn đã làm bẩn sàn nhà bằng gỗ rồi, hanh vừa ngồi trên sofa cũng không biết mình đã làm bẩn sofa.
Cô lại tức giận, cô phát hiện đầu óc mình vĩnh viễn chỉ toàn suy nghĩ những việc bé nhỏ mà không đáng để nghĩ tới. Giày dép, sàn nhà không phải là trọng điểm, vậy rốt cuộc cái gì mới là trọng điểm?