Ngón tay mát lạnh vô tình lướt qua cổ, Liễu Trì không nhịn được phải lăn lộn hầu kết. Hắn cau mày, rõ ràng trước kia Văn Ngọc Thư cũng giúp hắn thắt cả vạt, thậm chí hắn có thể cười đùa người ta thơm quá, nhưng hôm nay hắn cười không nổi, có điều gì đó không ổn với toàn thân hắn, như thể một luồng nhiệt đột ngột dâng lên trong tim, không đầu chẳng đuôi chạy toán loạn làm hắn muộn phiền.
Hắn khẽ cụp mắt xuống, quan sát người vệ sĩ đứng trước mặt đang thắt cà vạt cho mình.
Văn Ngọc Thư mặc một bộ âu phục màu đen bình thường, nhưng ngay cả trang phục quy củ cũng làm nổi lên ưu điểm eo thon cùng đôi chân dài của cậu. Cậu cụp mắt thắt chặt cà vạt, vẻ mặt lãnh đạm không còn sinh động làm người da đầu tê dại như ngày hôm qua.
Liễu Trì nhấp nhô hầu kết nhìn đi chỗ khác, lại ngửi thấy mùi thơm lạnh mát từ phía bên kia, tâm tình dường như thay đổi.
Văn Ngọc Thư có chiều cao tương đương với Liễu Trì, mặc một bộ âu phục màu đen, cung kính đứng trước mặt hắn, rũ mắt xuống thắt cà vạt cho nam chính mặc áo sơ mi quần âu, thảnh thơi nghĩ thầm.
Ai nói không phải ứng, thế này không phải quá rõ sao.
Đặt nền móng lâu như vậy, nam chính càng không quan tâm, đến khi cháy lên thì chẳng khác gì dầu nóng bị giội nước, nổ lốp bốp tưng bừng.
…
Liễu Trì cảm thấy mấy ngày nay có gì đó không ổn, hắn đang chơi bóng thì thấy có xe bán kem bên cạnh, liền mua kem cho mình và mấy vệ sĩ, rồi nhìn thấy Văn Ngọc Thư trong bộ vest đen đồng phục hơi híp mắt liếʍ kem.
Hắn suýt chút nữa thì bóp nát ốc quế, gắt gỏng bảo ăn kem không đàng hoàng, khiến vệ sĩ ngẩn ra, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy nghi ngờ, ngồi bệt trên bậc thang liếʍ kem, tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì sai.
Nhưng tất cả điều này đã bị phá vỡ trong một bữa tiệc.
Việc nghiên cứu và phát triển chip của nhà họ Liễu đã đến thời kỳ quan trọng, mọi con mắt đều đổ dồn vào mảnh ghép này, ai cũng đua nhau mời tiệc kết thân. Liễu Trì không muốn đếm xỉa, tất cả thư mời đều đáp thẳng vào sọt rác không chút nuối tiếc,chỉ có một hai cái, vì 7749 nguyên nhân mà không thể nào từ chối, tỉ như sinh nhật lần thứ 70 của ông cụ nhà Trần.
Ông Trần và Liễu Thính Lam là bạn bè thân. Liễu Trì thân là ŧıểυ bối, phải mang quà đến dự tiệc mừng thọ của ông cụ Trần cha của ông ấy, và chỉ vì sợ gián điệp ám sát mà người thừa kế tiếp theo của gia tộc họ Liễu sợ hãi không dám ra khỏi nhà, ru rú làm rùa rút đầu sẽ khiến người ngoài cười nhạo.
Liễu Trì đã thông báo vụ ám sát của chính trị gia kia cách đây vài ngày, nghe nói Bộ Ngoại giao hiện đang chiếm thế thượng phong trong đàm phán và yêu cầu nước này đưa ra lời giải thích, trong lúc đó cũng phải tăng cường đề phòng.
Vì vậy, lần này hắn không mang theo thư ký, mà cần một bạn gái có thể chiến đấu. Lúc đầu định để Vũ Oanh đi, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy Văn Ngọc Thư lạnh nhạt đứng một bên, liền không biết trúng ngải gì bảo cậu giả làm phụ nữ đi tiệc với hắn.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn trêu chọc khối nước đá lớn này, nhưng không ngờ vệ sĩ trung thành lại cau mày suy nghĩ, tuy rằng không muốn nhưng cũng đồng ý. …
Trong phòng chỉ có ba màu đen, trắng và xám, giường hơi lộn xộn, trên bàn có một khẩu súng lục, dù là âu phục treo trên giá hay bao cát, tất cả đều tượng trưng rằng đây là phòng của đàn ông, nhưng trước tấm gương soi toàn thân bên cạnh tủ quần áo, có một người đẹp tóc dài cao lớn mặc váy đỏ khoét hông đang đứng.
Người phụ nữ trong gương rất cao, đôi chân trắng nõn và thẳng tắp, mái tóc dài được vén lên. Một chiếc váy xẻ tà bên hông màu đỏ hồng đẹp đến nỗi không thể rời mắt. Cô trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ mọng như một đóa hồng dại ấm áp, nhưng trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, trông càng lạnh lùng kiêu ngạo.
Âm thanh điện tử của hệ thống kéo dài: “Oa, kí chủ thật xinh đẹp.”
Giọng của Văn Ngọc Thư cũng dài ra: “Oa, mình thật xinh đẹp.”