Nhờ phúc của bánh ngọt matcha và nước ép việt quất dâu tằm, mọi người trong phòng họp ngoài Tạ Uyên và Tưởng Cách thì đều có hàm răng đen và cái lưỡi xanh. Vì vậy trong một tiếng rưỡi tiếp theo của cuộc họp, Tạ Uyên và Tưởng Cách cảm nhận được sự yên tĩnh trước nay chưa từng có, cho đến khi hội nghị kết thúc, Tưởng Cách vẫn có chút không thể tin được.
“Cực hình mỗi tháng một lần, cứ như vậy mà kết thúc rồi sao?” Anh ấy vẫn còn đang hồi tưởng lại sự yên tĩnh vừa rồi.
Tạ Uyên liếc mắt nhìn anh ấy: “Nếu như cậu thích, có thể làm lại lần nữa.”
“Sếp Tạ có muốn làm cùng không?” Tưởng Cách hỏi ngược lại.
Sếp và thư ký nhìn nhau với vẻ mặt chán ghét.
“Chú nhỏ!”
Mí mắt Tạ Uyên giật giật, Kỷ Thụy cũng nhảy ra nói: “Chú nhỏ, bây giờ chúng ta về nhà chưa?”
“Cô có việc khác muốn làm sao?” Vì sự thông minh của cô đã giúp anh tránh được một tiếng rưỡi tra tấn, nên hiếm khi Tạ Uyên có thể nói chuyện dễ dàng.
Kỷ Thụy gật đầu: “Cháu muốn đi ăn khuya cùng với các chị trợ lý.”
Mấy người trợ lý đều đang lấp ló bên kia, Tạ Uyên liếc mắt nhìn qua, những người đó lập tức đứng thẳng người ngay ngắn, “Sếp Tạ.”
Kỷ Thụy lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Chú lo lắng cho cháu sao?”
“Tôi không muốn chờ cô.” Tạ Uyên trả lời.
Kỷ Thụy bĩu môi: “Không muộn không muộn, chú về trước đi, cháu ăn xong sẽ bắt xe về.”
Tạ Uyên nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía cô.
Hai tay Kỷ Thụy ôm mặt, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía anh,
Ba giây sau, Tạ Uyên chống gậy rời đi.
Kỷ Thụy nhìn bóng lưng anh đi xa dần, đang tự hỏi có nên gọi anh lại hay không, Tưởng Cách đột nhiên mở miệng: “Sếp Tạ đồng ý rồi.”
“Cảm ơn chú nhỏ!” Kỷ Thụy cứ vui vẻ vẫy tay, mặc dù Tạ Uyên không quay đầu lại nhìn.
Tưởng Cách cười một tiếng, cảm thấy cô rất thú vị: “Nhưng đừng về muộn quá, con gái một mình ở bên ngoài đêm khuya, không an toàn lắm đâu.”
“Đã biết rồi anh Tưởng.” Kỷ Thụy đáp lại qua loa.
Tưởng Cách dặn dò xong đuổi theo Tạ Uyên, bước hai bước lại nghĩ đến cái gì đó, vì vậy đột nhiên quay lại, lấy từ trong ví ra một xấp tiền mặt đưa cho cô: “Không có tiền làm sao mà bắt xe?”
“Cái này không tốt cho lắm…” Kỷ Thụy chần chờ, nhưng tay lại không chút do dự nhận lấy: “Vậy anh tìm chú nhỏ của em để thanh toán lại nha.”
“Không cần đâu, coi như cái này khen thưởng cô ngày hôm nay đi.” Tưởng Cách nói xong giơ tay xoa đầu cô rồi rời đi.
Kỷ Thụy mân mê xấp tiền dày, quay đầu lại nói với các chị trợ lý: “Hôm nay em bao!”
Các chị trợ lý lập tức vỗ tay.
Hiếm khi cô được ra ngoài một lần, lại kết bạn mới, lẽ ra nên chơi lâu hơn chút nhưng rốt cuộc vẫn về đến nhà lúc hơn mười giờ.
Tạ Uyên vẫn chưa ngủ, thấy cô từ bên ngoài trở về, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Về sớm vậy?”
“Dạ, cháu ăn tối xong là về luôn.” Kỷ Thụy nói xong kéo tay anh đến sô pha ngồi xuống: “Những thứ này đều là cháu ăn cảm thấy ngon nên mới mua thêm một phần về cho chú, chú yên tâm đều là đồ mới làm không phải đồ ăn thừa đâu.”
Vừa nói cô vừa để đống đồ nướng đóng gói đó lên bàn.
Tạ Uyên liếc nhìn một cái, kiêu ngạo mở miệng: “Tôi không có hứng thú với những thực phẩm bẩn này.”
“Đừng giả vờ nữa chú nhỏ, ngay cả người giàu nhất thế giới cũng không từ chối được món thịt nướng, huống chi chúng ta chỉ là Top 3 Chu Thành mà thôi.” Kỷ Thụy đưa mực nướng lên.
Tạ Uyên lại kiêu căng ba giây sau đó miễn cưỡng nhận lấy.
“Mùi vị bình thường.” Anh bình luận.
Kỷ Thụy chờ anh ăn xong một xiên, lại đưa thêm cho anh xiên nữa: “Không thể nào, cháu cảm thấy ăn rất ngon mà, vào thời đại của cháu quán này đã mở một chuỗi toàn quốc tất cả đều dựa vào hương vị đó.”
“Tại cô chưa từng ăn cái ngon hơn.” Tạ Uyên lại nhận thêm một xiên.
Kỷ Thụy tỏ vẻ đồng ý: “Vậy hôm nào chú dẫn cháu đi ăn món ngon đi, để cháu mở mang kiến thức.”
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy” Tạ Uyên nói xong lại hỏi: “Ai trả tiền xe cho cô?”
“Tự cháu… Nghiêm túc mà nói là anh Tưởng, chú ấy cho cháu rất nhiều tiền, hóa đơn hôm nay cũng là cháu trả.” Kỷ Thụy trả lời.
Tạ Uyên chậc một tiếng: “Cô nhận tiền của người khác cũng tự tin quá nhỉ.”
“Anh Tưởng là người của chú, cũng không phải ai khác, người bên cạnh ba cháu cũng thường xuyên cho cháu tiền tiêu vặt, sau đó ba cháu lại trợ cấp tiền cho người đó, không cần phải tính toán quá rõ ràng.” Kỷ Thụy vừa dứt lời, còn không quên nhắc nhở anh: “Anh Tưởng tốt như vậy, chú cũng đừng trừ tiền thưởng của anh ấy.”
Cô còn nhớ hôm qua Tưởng Cách vì một bát mì ramen mà bị phạt ba tháng tiền thưởng.
Tạ Uyên lười nhắc tới chuyện hôm nay Tưởng Cách lấy tiền thưởng gấp mấy lần ba tháng từ chỗ mình, chống gậy đi lên tầng.
Kỷ Thụy: “Chú không ăn nữa sao?”
“Mùi vị bình thường, tại sao phải ăn?” Tạ Uyên để lại một câu, kiêu ngạo rời đi.
Kỷ Thụy tỏ vẻ tiếc nuối vì không thể thưởng thức món ngon, đang muốn quét sạch phần còn lại,nhưng phát hiện chỉ còn lại hai miếng khoai tây và một quả ớt xanh.
Cô: “…” Miệng chú còn cứng hơn cả tim chú.
Cảm giác trò chuyện ăn uống với các chị xinh đẹp thực sự rất tuyệt. Vào sáng sớm hôm sau Kỷ Thụy đã thay xong quần áo ngồi chờ ở trước bàn ăn.
Tạ Uyên liếc mắt nhìn cô một cái, làm như không nhìn thấy.
Kỷ Thụy không nhịn được nữa, vẫy vẫy tay với anh: “Chú nhỏ à, chú không phát hiện hôm nay cháu có thay đổi gì sao?”
“Tôi không mù.” Cô có mặc áo ngủ hay không vẫn có thể nhìn ra được.
Kỷ Thụy vui vẻ nói: “Hôm nay cháu cũng muốn cùng đi làm cùng chú.”
“Không được.” Tạ Uyên từ chối.
Kỷ Thụy mở to hai mắt: “Tại sao?”
“Hôm nay tôi phải đi cắt băng khánh thành cho Lý Diệc Sính, không rảnh trông trẻ con.” Tạ Uyên lại nhìn cô một cái, cảm thấy dùng từ ‘trẻ con’ để hình dung một cô gái lớn như vậy thì hơi quá, nhưng cũng lười sửa lại.
Kỷ Thụy cười lấy lòng: “Cháu sẽ ở trong phòng làm việc của chú, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho chú.”
Tạ Uyên uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, vừa muốn vươn tay lấy gậy, Kỷ Thụy đã giành trước một bước cầm lên, nịnh bợ đưa tới trên tay anh.
“Biểu hiện không tệ.” Tạ Uyên ỷ vào ưu thế chiều cao từ trên cao nhìn xuống cô.
Kỷ Thụy ánh mắt sáng lên: “Vậy…”
“Không được.”
Kỷ Thụy: “…”
Tám giờ rưỡi sáng, Kỷ Thụy cuối cùng cũng đã được ngồi trên xe của Tạ Uyên sau hơn hai mươi phút kiên trì chiến đấu. Đáng tiếc ngồi lên xe cũng không yên phận, lúc thì móc dây an toàn, lúc thì sờ sờ tấm chắn ánh sáng, cuối cùng quay đầu hỏi Tạ Uyên: “Chú nhỏ, bây giờ chú cũng coi như người có tiền nhất Chu Thành rồi, sao không mua cho mình một chiếc xe sang trọng.”
Cặp mắt của Tưởng Cách ngồi ghế phó lái khẽ động.
“Xe sang trọng cỡ nào?” Đối mặt với vấn đề thiểu năng của cô, Tạ Uyên lười nâng mí mắt.
Kỷ Thụy nghĩ nghĩ: “Ít nhất cũng giống chiếc Koenigsegg kia của ba cháu, toàn thế giới cũng chỉ có năm mươi chiếc.”
Thật ra xe hai trăm vạn đã xem như là tốt nhất, nhưng so sánh với sự nhiều tiền của anh lại có chút quá mức khiêm tốn, cho nên cô mới hỏi như vậy.
Cổ họng Tạ Uyên khẽ hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của cô, Kỷ Thụy không hiểu, ngoan ngoãn rụt cổ lại.
Cả đoạn đường im lặng không nói chuyện cho tới khi đến công ty, vệ sĩ vòng ra phía sau mở cửa xe. Tạ Uyên xuống xe trước. Tưởng Cách quay đầu nhìn Kỷ Thụy: “Chiếc xe này của sếp Tạ đã được cải tiến, đảm bảo an toàn cho người trong xe ở mức tối đa, phí cải tiến cũng có thể mua được mười chiếc cùng loại.”
Kỷ Thụy ngẩn người, lại thấy Tạ Uyên đã đi xa, cô không kịp đáp lại Tưởng Cách, nhanh chóng đuổi theo.
Kỷ Thụy chạy hết tốc lực đuổi theo Tạ Uyên, còn chưa kịp thở đã nói một câu: “Thật ra chiếc xe của ba cháu rất xấu, khí chất nhà giàu mới nổi, cháu vẫn thích xe của chú nhỏ, vừa khiêm tốn vừa sang trọng, vừa nhìn đã biết chủ xe có phong cách cao quý.”
Tạ Uyên nghe vậy, vẻ mặt thản nhiên liếc Tưởng Cách một cái, Tưởng Cách vẻ mặt vô tội nhìn trời.
Chín giờ sáng, trong tòa nhà văn phòng sáng sủa, người đến người đi, mùi cà phê thoang thoảng trong không khí. Cô gái lễ tân đang soạn lại danh sách khách đến hôm nay, một bàn tay đột nhiên vươn tới, từ trên bàn cầm mấy mấy viên kẹo bạc hà miễn phí do công ty chuẩn bị.
Cô ấy ngẩng đầu theo bản năng, một giây sau đối diện với khuôn mặt cười tủm tỉm của Kỷ Thụy.
Nhân viên lễ tân đầu đầy vạch đen, đang muốn hỏi sao cô lại tới nữa, thư ký Tưởng đi tới hỏi: “Sao đột nhiên lại rẽ qua đây?”
“Lấy cho chú nhỏ mấy viên kẹo.” Kỷ Thụy vừa nói vừa đưa cho anh ấy một viên: “Nâng cao tinh thần.”
Tưởng Cách bật cười: “Đi nhanh lên, đừng tụt lại phía sau.”
“Được.” Kỷ Thụy đáp một tiếng, nhanh chóng đi theo anh ấy vào thang máy chuyên dụng của sếp tổng. Tạ Uyên bị cô đẩy sang một bên, lập tức nhíu mày, nhưng cũng không đẩy người ra.
Cô gái lễ tân trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần, đồng nghiệp thân thiết với cô ấy tò mò lại gần: “Cô làm sao vậy?”
“… Gặp ma rồi.”
Đồng nghiệp giật mình, cảnh giác nhìn xung quanh: “Ở đâu, ở đâu!”
Kỷ Thụy đến văn phòng của Tạ Uyên như cô mong muốn, kết quả là những người bạn mới quen rảnh rỗi tối qua của cô đột nhiên trở nên bận rộn vào sáng nay. Không lâu sau khi Tạ Uyên và Tưởng Cách đến văn phòng, họ trực tiếp rời đi, để lại cô một mình ngồi trên ghế sô pha và xem chương trình truyền hình.
Cô xem hết hai tập phim truyền hình, điện thoại di động cũng hết pin, Kỷ Thụy đột nhiên có chút nhàm chán, chỉ có thể dựa vào cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh.
Hôm nay trung tâm thương mại của Lý Diệc Sính khai trương, dưới tầng có thể nhìn thấy trải đầy thảm đỏ, khắp nơi đều là tranh chữ và lẵng hoa chúc mừng, Kỷ Thụy cố gắng tìm Tạ Uyên từ trong đám người nhốn nháo, cô nhìn vô cùng nghiêm túc.
Chị Chu, một trong những trợ lý từ bên ngoài đi vào, thấy cả người cô sắp dán lên cửa kính, lập tức dở khóc dở cười: “Nếu em muốn đi góp vui, cứ đi đi.”
“Nhưng chú nhỏ không nói cho em đi cùng.” Kỷ Thụy quay đầu lại, ánh mắt long lanh nhìn cô ấy.
Chị Chu: “Nhưng sếp cũng không nói là không cho em đi.”
Cô ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, là trợ lý lớn tuổi nhất trong số các trợ lý bên cạnh sếp tổng, khá có năng lực nói chuyện ở trụ sở. Khi Kỷ Thụy nghe thấy điều này, cô lập tức đứng dậy và vui vẻ chạy ra ngoài.
“Chậm một chút, để chị giúp em quẹt thẻ thang máy.” Chị Chu bất đắc dĩ, vội vàng đuổi theo.
Sếp Lý rất giàu có, trung tâm thương mại mới còn chưa cắt băng khánh thành, bên ngoài đã có chừng mười cô gái xinh đẹp đứng, mỗi người một rổ gặp ai đi ngang là phát đồ ăn vặt nhập khẩu. Kỷ Thụy đi được vài bước, nhận được một đống đồ ăn vặt, quần áo của cô không có túi, cũng không muốn ôm mãi, đành phải chen vào trung tâm thương mại tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, từng miếng từng miếng giải quyết đồ ăn vặt.
Lý Diệc Sính đang chuẩn bị lên sân khấu, đi được một nửa đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ngồi xổm trong góc ăn như quỷ đói. Vẻ mặt anh ta giật giật, dành chút thời gian để đi qua bên kia xem.
Kỷ Thụy đang cố gắng giải quyết đồ ăn vặt, đột nhiên một bóng người phủ xuống, cô từ từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Lý Diệc Sính.
“Hôm nay thứ ba, sao em không đi học?” Anh ta trầm giọng hỏi.
Kỷ Thụy há miệng, đột nhiên bị sặc, lập tức ho sặc sụa, nước mắt lưng tròng.
Lý Diệc Sính vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ lưng cho cô: “Đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói, có phải chú của em lại ngược đãi em không?”
“Chú… cháu…” Kỷ Thụy lau nước mắt, kết quả con mắt đều đỏ lên.
Giờ lành đã đến, trợ lý lại thúc giục ba lần, Lý Diệc Sính đành phải đứng dậy, bảo trợ lý đưa cô đến văn phòng, còn mình thì vội vàng chạy lên sân khấu nói chuyện.
Nói xong, bắt đầu cắt băng khánh thành, các nhân vật có máu mặt nối đuôi nhau lên sân khấu, Tạ Uyên được sắp xếp ở vị trí bên cạnh anh ta.
“Sếp Lý vừa rồi bận rộn cái gì thế, trợ lý mời năm lần bảy lượt mới tới, không sợ mình chậm trễ giờ lành, phải đợi thêm một tháng nữa mới khai trương à?” Tạ Uyên người chưa bao giờ tổ chức lễ cắt băng khánh thành khi chi nhánh của mình khai trương, rất không hài lòng với việc lần này bị buộc phải xuất hiện trước công chúng và đã chế nhạo anh ta ngay khi bước lên sân khấu.
Lý Diệc Sính lãnh đạm nhìn anh một cái: “Không bằng cầm thú.”