Tiểu Húc Húc dục cầu bất mãn đang đối diện với xuân cung đồ, chợt nghe ngoài cửa có người rón ra rón rén tới gần. Tiểu Húc Húc vội vàng cuộn tròn bức hoạ giấu đi, hướng tới người vừa đến giận dữ hét: “Tên vương bát cao tử (con dê =]]]) nào ở ngoài cửa?”
Tiểu Li Li đẩy cửa đi tới ủy ủy khuất khuất nhìn hắn: “Tiểu Húc Húc, người ta ngủ không được a! Chạy đến tìm ngươi, ngươi cư nhiên mắng chửi người gia là vương bát cao tử! Ô ô ~~~~~~~”
Tiểu Húc Húc vội vàng đi qua ôm lấy cái eo nhỏ của hắn, móng vuốt luồn đến phía sau lưng xoa xoa an ủi: “Là ta không tốt, tiểu bảo bối đừng khóc!”
“Ô ô ~~~~~~~”
“Được rồi, bảo bối nhi muốn như thế nào mới bằng lòng nguôi giận?”
“Ô ô, người ta muốn phạt ngươi!”
“Hảo hảo, bảo bối cứ tùy tiện phạt!”
“Thật sự? Người ta cùng với ngươi làm một chuyện thoải mái nga!”
Tiểu Húc Húc vừa nghe lập tức tâm hoa nộ phóng, “Hảo hảo, vậy chúng ta lên trên giường rồi nói sau!”
“Nằm xuống!” Gương mặt Tiểu Li Li ửng hồng hàm xuân lướt qua hắn nhẹ giọng nói.
Tiểu Húc Húc tâm thần rung động vội vàng nghe theo.
“Nằm xoay người lại!”
“Ách? Xoay người? Xoay người lại ta làm như thế nào a?”
“Ô ô ~~~~~”
“A, hảo hảo hảo, ta xoay. Di, bảo bối nhi lấy dây làm gì?”
“Buộc ngươi nha!”
“Da? Vì cái gì phải buộc ta nha?”
“Nếu không buộc để cho ngươi phản kháng ta như thế nào ngăn cản a!” Tiểu Li Li hắc hắc âm hiểm cười vội vàng buộc chặt.
“Bảo, bảo bối a, ngươi không phải nói chúng ta đến làm một chuyện thoải mái sao?” Tiểu Húc Húc nơm nớp lo sợ hỏi han.
“Phải nha, là thực thoải mái, giúp ngươi giãn giãn gân cốt không phải là chuyện thực thoải mái sao?” Tiểu Li Li tháo giầy nhảy lên trên giường, nắm tay xoa xoa nhìn miếng thảm thịt phía dưới nói.
“Bảo bối nhi muốn làm.. A ——”
“Mẹ ôi, người ta chịu cung hình còn chưa có kêu thảm như ngươi!” Tiểu Li Li dẫm trên lưng của hắn ngoan độc nghiền động.
“A —— gãy rồi gãy rồi gãy rồi muốn gãy rồi ——”
“Hắc hắc, thoải mái đi! Ta giẫm, ta giẫm, ta giẫm giẫm giẫm!”
Lúc lâu sau, tiểu Li Li thần thanh khí sảng từ trong phòng đi ra, “Hắc hắc, cho ngươi nửa đêm phát xuân, muốn phát xuân cũng đừng làm ra tiếng vang lớn làm ồn đến giấc ngủ của lão tử!
Như bỗng nhiên nhớ lại cái gì lập tức hướng vào bên trong hô: “Cái kia, ngày cá tháng tư khoái hoạt a!”
Tiểu Húc Húc miệng đang sùi bọt mép vô lực run rẩy.