Từ trong bóng đêm hỗn độn thần trí dần dần tỉnh lại nhưng ngay lập tức cảm nhận được một nỗi đau đớn tột cùng xâm nhập vào cơ thể, Tô Tử Ly chịu không thấy bật ra tiếng rên rỉ. Cậu chậm rãi mở mắt, trong tầm mắt bóng người mờ mờ ảo ảo nhạt nhòa hiện hữu.
“Điện hạ, ngài cuối cùng đã tỉnh!” Một âm thanh vui sướng đập vào tai. “Xuân Lam, mau mời thái y đến kiểm tra”
“Rõ”
Tử Ly mở trừng hai mắt, hình ảnh trở nên rõ ràng. Trước mắt cậu là gương mặt thanh lệ của một cô gái lạ lẫm. Tử Ly há hốc mồm nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh nào. Cô gái kia thấy thế liền bưng tới một ly nước hầu cậu uống.
“Cô là ai? Đây là đâu?” Tử Ly chật vật mới có thể nói được. Không phải bệnh viện, không có bác sĩ lại thêm một cô gái thanh tú mặc đồ cổ trang, chưa kể nơi này hoàn toàn xa lạ. Thật là kỳ quái ! Mình tột cùng là đang ở đâu?
Đồng lúc với sự kinh hoàng nghi hoặc của Tử Ly, Minh Nguyệt cũng đầy nghi hoặc khó hiểu ‘Điện hạ tại sao lại không nhận ra ta? Còn hỏi đây là nơi nào?’
Sống ở đây mười hai năm, nàng tin chắc rằng hắn đối với nơi này so ra còn quen thuộc hơn là với hoàng cung của quốc gia mình. Chẳng lẽ lần này trọng thương đến mức để lại di chứng? Vậy tốt hơn là thỉnh thái y đến xem .
“Điện hạ, nô tỳ là Minh Nguyệt, nơi này là hoàng cung của Sở Kinh quốc.” Thị nữ Minh Nguyệt trả lời rành mạch rõ ràng.
“Điện hạ? Sở Kinh quốc? Hoàng cung?” Nàng ta đang nói cái gì vậy. Nơi này không phải là bệnh viện tâm thần sao?! Tử Lý chăm chú ngắm nhìn gương mặt đầy vẻ lo lắng của Minh Nguyệt, thật, trông thế nào cũng không giống người thần kinh có vấn đề cả!
Tử Ly cơ hồ muốn đứng lên nhưng một trận đau đớn bất ngờ tái xuất hiện làm cho cậu ngã trở lại giường.
“Điện hạ không nên cử động, thái y nói miệng vết thương sẽ rách ra.” Minh nguyệt vội vàng đỡ lấy Tử Ly.
“Ngực của ta như thế nào mà bị thương?” Tử ly cúi đầu nhìn xuống phần thân thể bị quấn tầng tầng vải trắng.
“Minh Nguyệt chỉ biết là điện hạ bị tiễn bắn trọng thương, mê man đã tám ngày, những chuyện khác liền không rõ lắm.” Minh Nguyệt trả lời.
Tiễn? A-men, chỉ có cổ đại mới ‘chơi’ cái thứ này. Tử Ly một trận kinh hoàng, đừng bảo cho cậu biết rằng bản thân giống Hạng Thiếu Long* khi không chạy về cổ đại?!
“Bây giờ là triều đại nào?” Tử ly nhìn lên nhìn xuống Minh Nguyệt, đoán mò thông qua phục sức trên người cô “Thời Tần? Hán? Đường? Đừng nói là Chiến Quốc á?”
Minh Nguyệt khó hiểu chỉ biết lắc đầu.
“Ais, quên đi!” Tử Ly chán nản, thở dài.
Đầu cậu giờ là một đống hỗn loạn. ‘Mình vốn đã chết trong trận hỏa hoạn đó, sau đó đầu thai vào… không đúng, là linh hồn đi tới thời cổ đại Trung Quốc hoặc là một nơi nào đó cùng loại với nó, đã vậy còn chiếm luôn cả thân thể của một hoàng tử quốc gia nào đó. Vậy nghĩa là mình rốt cuộc chết mà không phải là chết? Ahhh——– Trời ạ, điên mất thôi!’
“Điện hạ, đầu không được khoẻ?” Minh nguyệt nhìn Tử Ly gõ liên tục vào đầu mà mở miệng dò hỏi nhỏ nhẹ.
“Ehh, không ” Tử Ly ngượng ngùng che dấu “Chỉ là vết thương đau”
“Điện hạ, thái y đã đến.” Một thị nữ trẻ tuổi xuất hiện tại cửa, cung kính dẫn vị thái ý có bộ râu hình chữ bát đến trước mặt Tử Ly.
Minh Nguyệt hành lễ “Đại nhân, Bắc Linh điện hạ nói miệng vết thương đau, ngài. . . . .”
“Thế nhưng đã tỉnh lại, vậy không có gì nguy hiểm, ai bị thương mà chẳng đau?” Thái y liếc Tử Ly một cái, ngữ điệu đầy khó chịu “Lão phu ở thái y quán vốn dĩ còn có rất nhiều việc phải làm, các ngươi lại một mực cho đòi gặp làm chậm trễ thời gian của lão phu.”
Lời này đối với Minh Nguyệt các nàng thì chỉ cảm thấy bất ngờ. Các nàng hầu hạ vị chủ tử này mặc dù thân phận là hoàng tử nhưng hắn không phải Sở Kinh hoàng tử, mà là hoàng tử của địch quốc, nói trắng ra là tù nhân. Ngày thường, một vài kẻ hầu người hạ hay quan lại miệng thì gọi điện hạ nhưng trong lòng đâu có ai coi trọng hắn?
Tuy nhiên những lời nói này đối với Tử Ly thì lại gây sự kinh ngạc tột độ. Cậu hiện tại chẳng phải hoàng tử sao? Trong Tivi chẳng phải luôn diễn giải thân làm hoàng tử liền muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Vì cái gì mà hiện tại lại bị người khác miệt thị?
Aiss, không nghĩ nữa , dù sao sự tình đã quá đủ kỳ quái rồi. Tử Ly nhắm mắt lại, chốc lát sau liền ngủ ngay!
Khi tỉnh lại cũng không biết là giờ nào, chỉ thấy trong phòng có ánh nến lay lay chiếu sáng, Minh Nguyệt túc trực bên giường, tay tựa vào má, mắt mơ hồ muốn khép lại.
Tử ly từ đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi xúc động, bản thân đã rất lâu không còn trải qua hoàn cảnh đầy ấm áp như vậy. Chỉ nhớ rõ trước đây khi ốm đau, mẹ cũng giống như thế này, thức trắng đêm bên giường chăm sóc cho cậu với một ánh mắt hiền hậu. Nhưng từ khi ba ngoại tình, quan hệ cha mẹ chuyển biến xấu đi, mỗi ngày chỉ biết có cãi nhau thậm chí là dùng đến bạo lực. Cứ như thế dây dưa một năm, cuộc hôn nhân chấm dứt, hai người mỗi kẻ một nơi bỏ cậu lại một mình. Tình cảnh ấm áp bây giờ khiến cậu nhớ lại sự đổ vỡ của chính gia đình mình.
Minh Nguyệt chợt tỉnh, nhìn lên thấy Tử Ly hai mắt ửng đỏ, nàng hốt hoảng nhảy dựng “Điện hạ làm sao vậy? Có phải hay không miệng vết thương rất đau?”
Tử ly khẽ lắc đầu, thương cảm nói: “Minh Nguyệt, ta có lẽ không thể nào trở về được!”
Minh nguyệt nghĩ rằng hắn đang nói đến việc quay về quốc gia của mình – Bắc Linh, cho nên ngay tức thời cũng không biết như thế nào an ủi, đành phải dời đi sự chú ý của Tử Ly
“Điện hạ hôn mê đã nhiều ngày cũng không ăn gì, Minh Nguyệt giờ sẽ đi lấy một chút điểm tâm đến, được không?”