Tiếng quát “oanh vàng” của Tử Ly cuối cùng cũng đánh động được đến hai tầm mắt khiến chúng chuyển hướng về phía mình. Tuy nhiên, vừa đụng tới ánh mắt tà nịnh nguy hiểm của tên Hoành Húc, ngay lập tức dáng vẻ oai hùng kiêu ngạo nhất thời kia lập tức “xẹp lép”. Cậu chuyển “tông” ngay “Ách, ý là… bệ hạ, tại hạ xin phép thối lui trước, tránh quấy rầy ngài cùng vị này …vị này… “
“Hoành Khánh, ta là Cửu vương gia Hoành Khánh.” Kẻ vừa chen ngang cuộc vui của Hoành Húc cướp lời, đồng thời ánh lên cái nhìn đánh giá Tử Ly đầy hứng thú. Tầm mắt tràn ngập tính hiếu kỳ này khiến “nạn nhân” muốn nhảy dựng lên mà chửi đổng.
“Đúng, đúng…” Tử Ly cười cười đáp mà hai bên trán cứ cương lên “Để tránh quấy rầy bệ hạ cùng vương gia Hoành Khánh trao đổi chuyện quan trọng.”
Đôi phượng mắt khẽ híp lại, Hoành Húc nhìn chằm chằm nụ cười “bằng mặt không bằng lòng” kia, thẳng đến lúc trên trán cậu chảy xuống một giọt mồ hôi to tướng hắn mới chịu đình chỉ loại hình lăng trì bằng thị giác này. Sau đó, vẫn chưa chịu buông tha, lại tà tà cười nói : “Vậy thì tam hoàng tử cứ việc cáo lui trước đi. Chúng ta vẫn còn dư – dả thời gian về sau, trẫm.. cũng không phải vội – vàng làm gì!”
Tử Ly nuốt nuốt nước miếng, tên này thật đúng là không phải dạng “đơn thuần” đáng sợ! Nhưng mà mặc cho hắn nói gì, dù sao hiện tại “thân thể” tạm thời vẫn an toàn ! Sau này thì .. không biết…*Lải nhải*
Thôi! Trở về nghĩ biện pháp khác vậy!
Nhận được lệnh “ân xá” của hắn, cậu hối hả đứng lên, vội vàng mặc lại quần áo, đến cả cái đai lưng cũng chưa kịp quấn liền mở bung cửa phóng ra ngoài như bị ma đuổi.
“Thú vị! Hoàng huynh, người nam thị này thật sự là rất thú vị !” Hoành Khánh nhìn theo hướng Tử Ly biến mất.
“Chậc, đúng là rất thú vị, có điều hắn cũng không phải nam thị.” Đế vương dừng trong chốc lát rồi nói tiếp “… hơn thế nữa, còn là một người tràn ngập bí ẩn.”
“Hả? Không phải nam thị? Vậy là ai?” Vừa hỏi vừa tiến đến trước mặt vị “huynh đệ” của mình, níu níu ống tay áo hắn với đôi mắt trong suốt long lanh đầy hiếu kỳ.
Cái dáng vẻ “thơ ngây” đó khiến đầu Hoành Húc phủ đầy mây đen bão tố.
Hoành Húc được biết đến là vị Sở Kinh vương chỉ cần một cái trừng mắt cũng có thể làm cho đối phương sợ mất hồn, hay một vị chủ tử với nét mặt trầm xuống giây lát thôi đã khiến cho tất cả thần tử đều câm như hến. Ấy vậy mà khi đối diện với kẻ có tâm tư đơn thuần mang danh phận là đệ đệ cùng mẫu hậu sinh ra này, hắn cũng chỉ bó tay chịu trói làm một ca ca có tấm lòng khoan dung ưu ái. Thế nên, hắn có thể bỏ qua tất cả khuyết điểm, có thể nhắm mắt làm ngơ mọi hành vi bất kính của tên này. Nhưng cũng vì thói quen hay thỏa hiệp đó của Hoành Húc mới làm hư đệ đệ mình , thả cho hắn phóng túng vô pháp vô thiên. Thành ra kết quả là.. đáp lại cái hành động níu tay áo của Hoành Khánh, vị Sở Kinh vương uy quyền chỉ có thể bất đắt dĩ cắn răng chịu đựng, kìm nén câu quát “Làm càn” mỗi lúc đối diện thần tử.
“Hoàng huynh? Người còn không chịu nói cho đệ biết hắn là ai vậy ?!” Hoành Khánh lại lôi kéo kẻ đối diện – vị quân vương luôn lấy hai từ “nghiêm khắc” lót theo tên gọi.
“Chuyện của ngươi đều làm xong chưa mà ở đây loạn nháo chõ mõm vào ?” Hoành Húc không để ý tới hắn, vòng qua một bên đi trở về đài ngự thư ngồi xuống.
Hoành Khánh vừa nghe hoàng huynh muốn kiểm tra công việc của hắn, lập tức đắc ý hẳn lên. Biết làm sao được, việc nào mà hắn đã nhúng tay vào thì không ai có thể bì được về độ xuất sắc cả! Điều này phải thừa nhận, Hoành Khánh có thể nói là dạng người đầu mang chỉ số thông minh thiên tài. Hơn nữa hắn còn mang một thân võ học kỳ tài, nếu so với Hoành Húc thì chỉ có hơn chứ không kém.
“Hoàng huynh, nhiệm vụ lần này thật hảo ngoạn cực kỳ, phong cảnh Bắc Linh quốc vô cùng đẹp!”
*Khụ!*
“Aiii, cái miệng này.. đánh, đánh!” Hoành Khánh tự “vuốt” nhẹ miệng tỏ vẻ hối lỗi. Mặt Hoành Húc lại thiếu điều muốn chuyển đen đi khi nhìn thấy bộ dạng đó của hoàng đệ.
Đùa giỡn xong, nét mặt Hoành Khánh đổi về vẻ nghiêm nghị, nói: “Chúng ta an bài người tại triều đình Bắc Linh đã phát huy tác dụng. Bọn họ chia làm hai phái gia nhập vào thế lực của Bắc Linh vương và đại hoàng tử An Cẩn Lạc, sau đó châm ngòi thổi gió làm tăng sự mâu thuẫn đối nghịch giữa hai phe. Hiện tại, cục diện chính trị nơi Bắc Linh vương thất đã bắt đầu xuất hiện vết rách lớn, thể trạng Bắc Linh vương cũng ngày càng lụn bại, An Cẩn Lạc vì ngôi vị hoàng đế đã muốn bắt đầu tiến hành loại trừ các hoàng tử khác. Bây giờ chỉ còn lại Bắc Linh tam hoàng tử An Cẩn Du đang làm con tin bị giam cẩm ở quốc gia ta là có cơ hội cùng hắn tranh đoạt vương vị. Mà Bắc Linh vương cũng đã chuyển hướng chú ý đến vị tam hoàng tử này cho nên cố ý phái một đoàn người dùng cớ đi sứ để thực hiện kế cứu người. Tính ra đội ngũ này nửa tháng sau sẽ tới.”
Hoành Húc nghe xong cũng không tỏ thái độ gì, việc này hắn đã sớm biết trước nhờ thám tử mật báo. Có điều khi Hoành Khánh tự thuật, có điểm khiến hắn chú ý tới : Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại diệt trừ được sáu vị hoàng tử khác, xem ra An Cẩn Lạc người này không phải là kẻ đơn giản như bọn họ biết!
Tuy nhiên cho dù hắn lợi hại đến thế nào, trong mắt Hoành Húc, nhân vật này cũng không đúng là một nan đề. Bởi vì trong tay hắn đang nắm giữ một con át chủ bài, mà hắn – Sở Kinh hoàng đế – một kẻ rất giỏi trong việc dùng thao túng những dạng bài như vậy sẽ vận dụng lợi thế này một cách tuyệt đối. Không đánh mà thắng, hắn vẫn có thể đem Bắc Linh nắm trong tầm tay.