Theo như cách nói ở quê Xuân Lam, con người có ba hồn bảy vía, một khi đụng phải tà ma sẽ mất nhất hồn tam phách. Muốn gọi hồn phách tản mạn khắp nơi trở về thì vào giờ Tí, thôn dân sẽ đem người bệnh đến nơi âm khí nặng nề nhất, dẫn theo đèn lồng giấy trắng, hô tên tự của người bệnh để đem hồn phách bị lạc đường dẫn trở về.
Đã muốn nhiều ngày không ngủ nhưng Tử Ly vẫn cố gắng mở banh hai con mắt đã thâm đen mà nhìn chằm chằm cánh cửa. Đầu óc cậu cứ liên tục tưởng tượng đến việc bỗng nhiên cổng môn bị đá tung ra rồi “quân địch” lăm lăm trong tay đại đao chói lóa mà xông vào, cứ như thế đinh ninh rằng chỉ cần im lặng trốn ở trong đống chăn này là một đối sách an toàn nhất. ! (Đừng có tin, tên nhóc này đầu óc có vấn đề á !)
Với tình trạng như thế, Tử Ly không chú ý con sư tử vàng trong phòng đang tỏa ra những lớp huân hương* mỏng lượn lờ lan tỏa trong không gian. Phía trên tấm bình phong trắng đục, đóa mẫu đơn nhụy vàng trụ một ánh nến cam nhạt, thắp lên vầng sáng lay động mông lung.
Mí mắt Tử Ly bắt đầu nhíp lại, cảnh vật trước mắt như mộng ảo, mơ mơ hồ hồ. Đầu chậm rãi gục xuống kéo theo thân mình lệch đi, cuối cùng, ngã nhào xuống giường mà ngủ.
Một lúc lâu sau, cửa phòng bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy ra, hai nữ tử dung mạo nghiên lệ rón ra rón rén đi tới, vén tấm lụa trắng thăm dò kiểm tra “vật” phía bên trong.
“Huân hương có tác dụng , điện hạ ngủ rồi.” Một trong hai cô gái nhỏ giọng nói.
“Tốt lắm. Hiện tại là giờ Tuất, chúng ta cần phải đem điện hạ chuyển qua lãnh cung trước giờ Tí.” Cô còn lại cũng nhỏ giọng trả lời.
Hai người này không phải Minh Nguyệt và Xuân Lam thì còn ai vào đây ?
Ngay lập tức, các nàng liền lấy áo chăn mền bằng gấm quấn Tử Ly lại kỹ lưỡng rồi một đầu một đuôi mà ôm đi ra ngoài.
Hoàng cung, tất nhiên là một nơi được canh phòng nghiêm ngặt. Cứ mười hai thị vệ lập thành một tiểu đội, mỗi một khắc đồng hồ sẽ tuần tra một lần, cách một canh giờ sẽ kiểm kê nhân số rồi thay ca một lần, làm thế là vì tránh cho người từ ngoài đột nhập vào, vàng thau lẫn lộn.
Nhưng là, bách mật tổng hữu nhất sơ*, hoàng cung có nghiêm mật phòng thủ bao nhiêu thì cũng tồn tại kẽ hở, chẳng hạn như thời điểm thị vệ thay ca để tuần tra các lộ tuyến, tính ra có ước chừng nửa nén hương thời gian để trống.
Lợi dụng điều này, Minh Nguyệt cùng Xuân Lam liền kế hoạch mang Tử Ly đến lãnh cung – nơi có âm khí nặng nhất hoàng cung. Hiện nay hành lang cung điện xung quanh không người, hai cái thị nữ sốt ruột cứu chúa cẩn thận khiêng chủ tử của các nàng hướng đến mục tiêu đã định mà đi. Giờ Hợi, ánh trăng đã lên tới đỉnh đầu, các nàng còn khoản một canh giờ để bố trí.
Hai người mới vừa đi tới Bách nhị uyển thì bất thình lình nghe được phía sau truyền đến một tiếng quát bảo ngưng lại: “Phía trước là người nơi nào?”
Minh Nguyệt cùng Xuân lam kinh hoàng, quay đầu lại nhìn, ngay tức khắc thầm hô không ổn, nguyên lai là một đội tuần tra thị vệ.
Không phải thay ca sao? Với số lượng này kêu các nàng phải “đánh” làm sao đây? Giờ làm thế nào cho phải? Đang lúc các nàng kinh nghi bất định*, đội tuần tra đã tiến đến sát mặt.
“Các ngươi thuộc cung nào ? Nửa đêm khiêng cái gì vậy?” Tên thị vệ đứng đầu chấp vấn sắc bén. Mấy tên kia đã muốn rút ra trường kiếm chặn đứng đường lui của hai nàng.
“Chúng tôi…” Minh Nguyệt và Xuân Lam đổ mồ hôi lạnh như mưa, không biết nên như thế nào mà qua loa giải thích.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lại nghe đến một thanh âm lanh lảnh pha lẫn tiếng thở hồng hộc: “Ôi, hai cái tiểu tiện nô này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì nha? Ta gọi các ngươi đem công tử ôm đến Đông môn, các ngươi lại đảo ngược chạy đến Tây môn. Nếu để chậm trễ canh giờ, bệ hạ trách tội xuống dưới, chẳng những cái mệnh tiểu tiện của các ngươi không còn mà ngay cả chúng ta cũng bị các ngươi cấp hại chết !”
Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại, liền thấy một vị công công thân hình mập mạp hổn hển hấp tấp chạy tới, phía sau còn kéo thêm bốn người nâng kiệu nhỏ nữa.
Bọn thị vệ vừa nghe, nguyên bản đã biết chuyện gì, nơi này là “Bách nhị uyển “, bên trong có tú nữ cùng nam thị vừa mới tiến cung ngụ ở. Xem tình hình này, dám chừng người được bọc bên trong chính là nam thị tối nay thị tẩm bệ hạ.
Bọn thị vệ khẽ liếc ánh mắt trộm nhìn đến thân hình đang được bọc trong chăn toát hương thơm ngát, mềm mại kia. Nhất định bên trong là một mỹ mạo thiếu niên vẫn còn nguyên vẹn trong trắng, không biết một khi đã bước vào liễm diễm cảnh xuân rồi thì hội thế nào.
Đương nhiên nghĩ là nghĩ như vậy nhưng bọn hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài cái nhìn đầy dục vọng của mình.
“Nếu là như thế, chúng ta sẽ không chậm trễ công công. Cả đội đi thôi.”
Nghe được trưởng thị vệ nói, Minh Nguyệt cùng Xuân Lam mới có thể cho tim mình hồi lại vị trí cũ của nó. Thật là sợ muốn chết, tưởng chừng chưa kịp làm gì giúp điện hạ chiêu hồn thì hồn các nàng đã sớm tan rồi.
Vài tên nội thị tiến đến ôm đi bị khâm* trong các nàng, cẩn thận đặt nhẹ nhàng vào kiệu.
“Khởi.” Công công vung vung tay, the thé giọng cất cao
Chỉ một tiếng đó thôi lập tức kéo hồn hai nữ tử trở về.
Không xong! Cái này… chẳng phải là muốn đưa đi đến chỗ bệ hạ để thị tẩm?