Những người kia cuối cùng cũng im lặng, Cố Phán vẫn bình tĩnh tự nhặt sách lên cất vào bàn.
Mấy nữ sinh kia cũng không nói gì nữa, Hoa Nhứ đứng bên cạnh cắn môi nhìn người vừa nói ra câu kia, nhưng bởi vì không phải là người lớp mình nên cô cũng không biết nói gì cho phải.
Cố Phán cất hết sách xong, lạnh nhạt ngồi xuống, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như cũ, không có bất kì cảm xúc nào, không giận cũng tự uy, mang theo vài phần khí thế bức người, đôi mắt lạnh lùng làm cho tay chân mấy người kia luống cuống.
Khóe miệng Phạm Thi Vũ giật giật, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hơi thay đổi, “Cố Phán, ngại quá, bạn của mình không cố ý nói vậy đâu, mình thay mặt cô ấy xin lỗi cậu.”
Cố Phán nheo mắt, con người trong trẻo mang theo vài phần lạnh lùng đảo qua mấy người kia.
Hoa Nhứ kéo kéo tay cô, sợ hãi mỹ nhân sẽ nổi giận.
Thực ra Cố Phán cũng chẳng thèm tranh cãi với mấy người kia, cô cầm điện thoại của mình rồi ra khỏi phòng học. Thấy vậy, Hoa Nhứ vội vàng đuổi theo, “Cố Phán!”
Cố Phán đi đến sân thượng, gió thu thổi xào xạc. Cô chống tay lên lan can, tóc tung bay theo gió.
Hoa Như đứng bên cạnh cô, “Cố Phán, cậu đừng để trong lòng.” Nói rồi cô nhíu mày, hơi có vẻ bất an, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.
Cố Phán nhìn về phía trước, đột nhiên nhớ tới một việc xảy ra hồi bé. Khi đó, cô đang chơi với những đứa trẻ khác, mọi người sẽ bảo cô đóng vai em bé, bảo rằng, “Cố Phán không nói chuyện được, vừa hợp đóng vai em bé.”
Thời gian dần trôi qua cô cũng hiểu ra rằng, cô sẽ luôn nghe được những lời bàn tán nói rằng cô là người câm.
Cố Phán nuốt nước bọt, lông mày dần dãn ra, rồi cô lấy điện thoại ra đánh một hàng chữ, “Mình không sao, chỉ là chợt nghĩ đến một chuyện thôi.”
“À, ra là vậy.” Sau đó cũng quay về lớp học.
Mấy người bạn của Phạm Thi Vũ cũng đã rời đi, Hoa Nhứ đi qua bàn của cô ta thì dừng lại, “Phạm Thi Vũ, bạn của cậu cũng thật là quá đáng, tại sao có thể nói Cố Phán như vậy? Cậu có biết rằng những lời như vậy rất tổn thương người khác không!”
Phạm Thi Vũ thở dài một hơi, “Mình đã thay mặt bạn mình xin lỗi Cố Phán rồi, cậu ấy cũng chỉ vô ý thôi.”
“Người nói vô tình người nghe hữu ý.” Hoa Nhứ có hơi kích động.
Phạm Thi Vũ nhướn mày, “Mình cũng không biết nên làm sao bây giờ.” Rồi dừng một chút, “Không thì hôm nào đấy mình mua chút gì đó đền bù cho cậu ấy nhé?”
Hoa Nhứ gục đầu xuống bàn, trong lòng vừa hỗn loạn vừa mâu thuẫn, buổi chiều cũng không còn tâm trạng đi xem gì mà “Giải thi đấu dành cho ca sĩ” nữa.
Mười phút trước tiết đầu buổi chiều, Cố Phán quay về phòng học. Hoa Nhứ thấy vẻ mặt cô không mặn không nhạt, lôi một chiếc kẹo mυ"ŧ ra cho cô, “Mình vừa mua đấy, lúc nãy không tìm được cậu.”
Cố Phán nhận lấy, khóe miệng mới hơi cong lên một chút rồi nói lời cảm ơn.
Sau giờ học, Phạm Thi Vũ xuống đại sảnh báo danh. Còn Cố Phán thì vẫn ngồi xem lại bài toán ngày hôm nay, giương mắt thì thấy có hai nữ sinh đang lặng lẽ lẻn đi. Quay đầu lại, cô thấy Hoa Nhứ vẫn đang ngồi làm bài tập tiếng Anh.
Quay ra gọi cô ấy.
“Làm sao thế?” Hoa Nhứ khó hiểu hỏi.
“Không đi xem giải đấu à?”
“Không đi.” Hoa Nhứ nhanh chóng trả lời.
Cố Phán lắc đầu, khép sách bài tập lại, “Cùng đi thôi.”
Hoa Nhứ vẫn bất động, nhìn có vẻ ỉu xìu xìu.
Cố Phán lấy từ trong ví ra hai chiếc vé, để trước mặt Hoa Nhứ. Hai mắt cô ấy lập tức trợn tròn, kéo lấy tay Cố Phán, “Cậu đúng là người bạn tốt nhất.”
“Đi thôi.” Xong cô chỉ chỉ ra phía cửa sau.
Lúc hai người đến nơi thì đã chật ních người.
“Nhiều người quá, hôm nay ai đi học đều đến sao?” Hoa Nhứ nghi hoặc.
Sự kiện này cũng là hoạt động hàng năm sổi nhất của trường D. Đối với thành tích của trường D, các vị lãnh đa͙σ cũng phải cắn răng mà tổ chức.
Hoa Nhứ theo Cố Phán đi về phía trước, cuối cùng cũng tìm được ghế của mình. Vị trí này ngay gần phía trước, so với mấy tấm vé mà Phạm Thi Vũ đưa thì tốt hơn nhiều.
Lúc này đã đến tiết mục thứ hai, là một học trưởng cấp 3 ban 7 đang hát vô cùng cảm xúc: “Chết cũng muốn yêu.” Hát như sắp tê tâm liệt phế đến nơi, thật sự phải gọi là dùng tính mạng để biểu diễn.
Khóe miệng Cố Phán giật giật, có thể ngày mai giọng người này sẽ biến đổi mất.
Hoa Nhứ đang định nói gì đó, nhìn về phía sân khấu thì há to miệng, “Là… là… Trần Thiệu Thần, chính giữa kia kìa! Ban giám khảo!”
Cố Phán “À” một tiếng, thật ra lúc cô ngồi đây được một lúc đã thấy anh ấy rồi. Chéo phía trước, ba ghế về phía bên phải. Anh là chủ tịch hội học sinh viên tiền nhiệm, cho nên mới ngồi ở vị trí ban giám khảo.
“Mình nghe nói rằng Trần Thiệu Thần hát vô cùng hay, vô cùng êm tai!” Hoa Nhứ thì thầm.
Cố Phán oán thầm, cậu hóng hớt được cũng nhiều điều thật. Nhưng cũng phải công nhận giọng anh nói cũng rất thuần túy, nếu mà có ca hát gì thì cũng sẽ rất êm tai. Tuy tài năng mỗi người đều có hạn, nhưng những người trời phú may mắn cũng rất nhiều.
Hoa Nhứ có vẻ rất phấn khích, ngược lại Cố Phán vẫn bình thản như thường, đôi lúc còn ngáp dài ngáp ngắn. Có lần Hoa Nhứ nói rằng, Cố Niệm đúng là đang lãng phí tài năng của mình.
Cô miễn cưỡng nhìn về phía Trần Thiệu Thần đang ngồi. Đôi khi cô tự hỏi mình rằng người như thế nào mới có thể được gọi là “hoàn mỹ”. Sau này hiểu biết hơn về anh, cô cũng hiểu được.
Thượng đế đôi khi thật sự rất bất công.
Lúc Trần Thiệu Thần đang nói chuyện với người bên cạnh thì lơ đãng quay đầu lại. Cùng lúc đó Cố Phán cũng nhìn lên. Trong con mắt của anh có gì đó kinh ngạc mà vui sướиɠ, hình như có gì đó nhảy lên.
Cố Phán vốn chỉ mơ mơ màng màng nhìn sang, nhưng khi gặp phải ánh mắt của anh lập tức trở nên tỉnh táo, cô ngồi thẳng người nhìn về phía sân khấu.
“Sexy girl nóng bỏng… sexy girl nóng bỏng…” Trên đó một người đang nghiêm túc trình diễn.
Cố Phán nhịn không được cong môi cười, Trần Thiệu Thần cũng vô tình bắt gặp nụ cười đó.
Rất nhiều năm sau, trong thời gian anh ở nước ngoài ba năm, anh thường xuyên nhớ lại nụ cười ấy, thuần khiết không vướng chút bụi trần, như viên ngọc thô chưa mài dũa không chút tạp chất.
Người bên cạnh vừa cười vừa nói, “Hát cũng không tệ.”
Trần Thiệu Thần ừ một tiếng, “Không tệ.”
Cố Phán xem được một nửa thì bỏ về. Lúc tan học, Hoa Nhứ cũng quay về, bạn bè hỏi cô kết quả như thế nào.
“Đứng quán quân là một nam sinh năm hai. Tiếp đến là người ở ban 4 năm nhất tên Tần Nhược, còn gì nữa mình cũng không rõ.”
“Thế còn Phạm Thi Vũ thì sao? Cô ấy được giải gì không?”
“Cao thủ rất nhiều, cô ta hát cũng không tệ. Đáng tiếc là không có giải.”
Hoa Nhứ lén lút nói với Cố Phán, “Mình còn thấy cô ta khóc nữa.”
Cố Phán nhìn vị trí trống trơn kia, Phạm Thi Vũ đúng là đem lại cho người ngoài cảm giác mềm yếu nhỏ bé. Nhưng thực chất trong nội tâm lại hiếu thắng vô cùng.
Trên đường tan học về, Hoa Nhứ đột nhiên hỏi cô một câu, “Cố Phán, sao cậu lại có vé thế?”
Cố Phán nhìn về phía ánh chiều tà, những tia nắng cuối cùng ấm áp bao phủ lấy khoảng trời bao la. Bởi vì cha của cô biết rất rõ mọi việc diễn ra trong trường. Ngày đó không quan tâm đến trận thi đấu là vì sợ cô bị ảnh hưởng. Nhưng mà cô vẫn bảo ông lấy cho mình hai tấm vé.
Tống Hoài Thừa chưa bao giờ để cho con gái mình thất vọng cả.
Thời gian dần trôi qua, yên bình mà nhạt nhẽo. Cố Phán không cảm thấy có chút áp lực học hành nào, bình thường nên làm gì thì cô sẽ làm cái đó. Vào Tết nguyên đán, Cố Niệm muốn dẫn cô đi Tây Ban Nha xem triển lãm tranh.
Cố Phán sung sướиɠ ôm mẹ mình. Cố Niệm thấy con gái vui vẻ như vậy cũng không nỡ vuốt trán cô, bởi hiếm khi thấy con bé vui vẻ đến vậy. Cô đã từng nghe qua bài hát , cho nên tràn trề tưởng tượng về thành phố kia.
Cố Niệm lẩm bẩm nói, “Thật không dám nghĩ tới nếu có một ngày con sẽ bị người nào đó mang đi mất. Chẳng biết lúc đó sẽ ra sao nữa.”
Cố Phán dí dỏm lè lưỡi, “Vậy thì cả đời này con ở với cha mẹ.”
Cố Niệm cười, “Sao mẹ có thể không đồng ý được. Nhưng cuộc đời này, cuối cùng cũng vẫn sẽ có một người nào đó chờ con cho mà xem.”
Cố Phán cúi đầu xuống nhìn tập tranh trong tay mình. Năm đó Cố Niệm dựa vào
mà được công nhận tài năng trong giới mỹ thuật tạo hình. Mà giấc mộng của cô là có thể làm họa sĩ, đồng thời đi du lịch bốn phương.
Chỉ là, cô biết cha mẹ sẽ không đồng ý.
***
Gần đây Từ Thần Hi tìm thấy vài quyển sách ngôn ngữ dành cho người câm trong phòng học của con trai. Lúc ăn cơm, bà đột nhiên nhớ tới, “Thiệu Thần, con muốn học ngôn ngữ dành cho người câm sao?”
Từ Thần Hi lẩm bẩm, “Sao tự nhiên lại cảm thấy hứng thú với mấy thứ này vậy?”
Trần Thiệu Thần liếc nhìn bà một cái, “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, học chơi.”
Học chơi…
Từ Thần Hi bị những lời này làm cho giật mình, nó là học sinh cấp 3 mà. Rồi yên lặng vào bếp lấy thêm súp.
Trần Trạm Bắc từ trước đến nay đều để cho con trai độc lập, “Tuần này con cùng với mẹ đi thăm bà đi.”
Trần Thiệu Thần khẽ mím môi. Việc gì cha của anh cũng có thể giải quyết ổn thỏa. Chỉ riêng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhiều năm nay vẫn không tốt, anh cũng bất lực. Anh nhướn mày, “Cha, cha sợ bà sẽ bắt nạt mẹ sao?”
Trần Trạm Bắc liếc anh, “Đợi con trưởng thành rồi sẽ hiểu.”
Trần Thiệu Thần yên lặng một lúc, rồi bỗng mở miệng, “Cha, tất nhiên là con sẽ không rồi. Cha còn không biết mẹ là người thế nào nữa à?”
Trần Trạm Bắc theo bản năng lộ ra nụ cười yêu chiều, “Nói đúng lắm.” Con trai mà thích người nào, Từ Thần Hi chắc chắn là sẽ toàn tâm yêu thương con bé rồi.
Đúng lúc này bà mang súp tới, “Nói cái gì thế?”
Trần Trạm Bắc cầm lấy thìa để bà không phải lấy thêm súp, “Thiệu Thần nói em lại đặt mua trên mạng không ít thứ.”
Từ Thần Hi cười cười, “Có một chút thôi.”
Trần Trạm Bắc bật cười.
***
Một học kỳ đã trôi qua rất nhanh, ngày cuối cùng của học kỳ đó, học sinh đến trường nhận bảng điểm và bài tập cho kỳ nghỉ đông.
Hôm đó trời đổ mưa, Tống Hoài Thừa không muốn Cố Phán phải đi, bài tập hay bảng điểm chỉ cần bảo trợ lý đến lấy là được. Nhưng Cố Phán ngẫm lại, hay là đi nhỉ?
Bởi vì tuyết rơi cho nên hôm đó tan học tương đối sớm.
Lúc đó Cố Phán ở lại lớp đọc sách, mượn của thư viện bộ truyện ‘Ỷ thiên đồ long ký’. Thấy có hứng thú với cuốn sách, người ở lại cũng không còn nhiều lắm, cô mới thu dọn đồ đạc. Nhìn điện thoại, cũng năm giờ rồi. Trời bắt đầu tối dần. Lớp học chỉ còn hai người nghiên cứu về kỳ thi lần này nên ở lại.
Đọc tin nhắn Tống Hoài Thừa gửi, nói rằng tranh thủ thời gian về nhà đi. Cô vừa đi vừa nhìn vào màn hình, cũng không mở ô ra.
Đã hai năm rồi thành phố D chưa có tuyết. Hiện tại trên mặt đất đã có một lớp tuyết.
Dưới chân cô bước đi tạo thành tiếng kêu sột soạt.
Trần Thiệu Thần từ xa đang lấy xe cũng nhìn thấy cô đang ra khỏi cổng trường. Anh đứng ở đằng ấy, phía dưới xe tuyết trắng đã tụ thành một lớp. Đợi cô đi đến, anh gọi, “Cố Phán.”
Cô nghe vậy nhìn anh gật đầu một cái, khóe miệng hơi mỉm xem như chào hỏi.
“Học sinh năm nhất được về lâu rồi, sao em vẫn còn ở đây?” Trần Thiệu Thần hỏi.
Cố Phán định bỏ găng tay lấy điện thoại ra để đánh chữ thì chợt nghe thấy anh nói, “Em thể hiện bằng hành động đi, bây giờ anh cũng có thể hiểu rồi.”