Ngân Tô cầm thìa khuấy thứ đồ trong đ ĩa, chất lỏng sền sệt tỏa ra mùi sữa nhàn nhạt.
“Keng!”
Không biết là cái nĩa của ai va chạm phát ra tiếng kêu khe khẽ, đám NPC đang phân phát đồ ăn đồng loạt nhìn sang.
Sự tham lam và ác ý ẩn chứa trong đôi mắt đầy tử khí.
Người chơi phát ra âm thanh bị đám NPC nhìn chằm chằm đầy ác ý khiến anh ta cứng đờ người lại, không dám động đậy.
Có lẽ là do thấy anh ta không phát ra tiếng động gì nữa nên lúc này đám NPC mới bắt đầu từ từ ngoảnh mặt đi tiếp tục phát đồ ăn.
Xem ra cái yêu cầu giữ yên lặng NPC nói này vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi phân phát đồ ăn xong, NPC không lập tức rời đi mà đứng ở phía sau bọn họ, dường như muốn nhìn bọn họ ăn hết chỗ thức ăn này.
Mọi người nhìn vào thứ sền sệt ở trên đ ĩa, cái này ăn được không?
Mặc dù không được nói chuyện nhưng không có nghĩa là không thể giao tiếp bằng những cách khác. Chẳng mấy chốc đã có một vài người chơi bắt đầu chuyền giấy.
Quả nhiên NPC không ngăn cản, mặc kệ để họ giao tiếp theo cách này.
***
***
Ngân Tô đã dùng kỹ năng của mình xem thử, đây là những món ăn bình thường không có thành phần gì đặc biệt.
Khi những người chơi khác còn đang dùng đủ các biện pháp khác nhau để giao tiếp thì Ngân Tô đã cầm lấy thìa lên múc đồ ăn bỏ vào trong miệng.
… Vị hơi lạ, không chua cũng chẳng ngọt, giống cà chua hỏng.
Đầu bếp kiểu gì thế này, còn không ngon bằng cô nấu.
Nếu như không phải bây giờ không được nói thì Ngân Tô thực sự muốn gọi đầu bếp này ra phê bình một trận.
***
***
Hứa Hòa Diệp nhận được tờ giấy Tề Diệu chuyền tới.
[Tề Diệu: Cô ấy ăn hết!!]
Hứa Hòa Diệp liếc nhìn Ngân Tô, khuôn mặt cô gái tràn đầy vẻ ghét bỏ nhưng vẫn một miếng ăn hết thứ trong thìa.
Đồ ăn trong đ ĩa chỉ có hai miếng, lúc này đ ĩa của cô đã thấy đáy.
[Hứa Hòa Diệp: Ăn đi.]
Tề Diệu nhận lấy tờ giấy, đọc xong liền chuyền cho Từ Thừa Nghiễm, hai người nhìn nhau, cam chịu cầm thìa lên.
Tề Diệu ăn một miếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
[Tề Diệu: Cũng khá ngon nha.]
[Hứa Hòa Diệp:?]
Hứa Hòa Diệp trả lại cho cô ấy một dấu chấm hỏi.
Cô ấy không thấy thứ này ngon, chỉ có thể nói là không khó ăn, có thể nuốt được.
[Tề Diệu: Cô không thấy ngon sao?]
Hứa Hòa Diệp lắc đầu với cô ấy, Tề Diệu lập tức đưa tờ giấy đó cho Từ Thừa Nghiễm xem.
Từ Thừa Nghiễm cũng có cảm giác giống như Tề Diệu, cho rằng đồ ăn trên đ ĩa rất ngon.
[Tề Diệu: Không phải là chúng ta bị ô nhiễm rồi đó chứ?]
Hứa Hòa Diệp không biết đây là vấn đề của mình hay của họ.
[Hứa Hòa Diệp: Nếu có thuốc thì có thể uống trước.]
Sau khi Hứa Hòa Diệp viết xong, cô ấy cũng lấy thuốc có thể loại bỏ ô nhiễm ra uống, dù cô ấy không bị ô nhiễm thì cũng có thể dùng để phòng ngừa.
Tề Diệu với Từ Thừa Nghiễm cũng đều rất tiếc mạng, lần lượt lấy thuốc ra uống.
Món thứ hai hơi giống món salad rau củ, hai loại nước sốt đỏ và trắng rưới lên rau xanh.
Hứa Hòa Diệp vẫn đợi Ngân Tô ăn rồi mới bắt đầu ăn.
Mùi vị khá lạ, chua chua đăng đắng rất khó tả.
Nhưng Tề Diệu với Từ Thừa Nghiễm vẫn cảm thấy ăn rất ngon.
Dù là ai trong bọn họ bị ô nhiễm nhưng đều đã uống thuốc rồi, đáng lẽ ra phải có chút thay đổi mới đúng.
Nhất thời Hứa Hòa Diệp cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mà những người chơi khác cũng vậy, có người cho là ngon, có người lại cảm thấy không ngon.
Dù người chơi có cẩn thận thế nào thì cũng không thể tránh khỏi việc dao nĩa va chạm phát ra những tiếng động nhỏ.
Nhưng lần đầu tiên phát ra âm thanh sẽ chỉ thu hút ánh mắt chết chóc của NPC.
Lần thứ hai, NPC chịu trách nhiệm phân phát thức ăn cho người chơi đó sẽ tiếp cận người chơi…
Sau khi phát đồ ăn, NPC sẽ đứng lại đằng sau người chơi gây ồn ào lần thứ hai.
Nếu lần thứ ba…
Hứa Hòa Diệp cảm thấy lần thứ ba có thể sẽ chết.
Mấy món đầu khá ít, món nào cũng vừa với miệng, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không phát ra tiếng động.
Nhưng bắt đầu từ món thứ năm, là thịt, phải tự mình cắt.
Hơn nữa cô ấy cảm thấy những món ăn này ngày càng khó ăn.
Nhưng Từ Thừa Nghiễm với Tề Diệu lại cảm thấy đồ ăn của họ càng ngày càng ngon…
***
***
Hồ Bằng bỏ dao nĩa, trực tiếp cầm nguyên miếng thịt nhét vào miệng. Anh ta vừa nhai vừa nhìn chằm chằm vào Hứa Hòa Diệp đang ở góc chéo đối diện.
Hồ Bằng nhai nuốt miếng thịt to dày có vị lạ, anh ta lật ngón tay, trong tay xuất hiện một viên bi thép.
Hồ Bằng nhìn chằm chằm Hứa Hòa Diệp, bắn viên bi thép vòng qua chiếc bình hoa đặt ở giữa bàn về phía Hừa Hòa Diệp.
“Keng ——”
Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp đại sảnh.
Đám NPC đồng loạt quay đầu nhìn Hứa Hòa Diệp.
Hứa Hòa Diệp: “…”
Hồ Bằng nhếch môi, nở một nụ cười ác ý với Hứa Hoà Diệp.
NPC chỉ quan tâm đ ến âm thanh phát ra từ đâu chứ không quan tâm ai tạo ra âm thanh!
Sau khi xác nhận điểm này, đầu ngón tay Hồ Bằng lại ra thêm một viên bi thép, viên bi thép lại đập vào mép đ ĩa ăn của Hứa Hòa Diệp phát ra âm thanh lanh lảnh.
NPC tới gần Hứa Hòa Diệp.
Da đầu Hứa Hòa Diệp tê dại nhưng Hồ Bằng ở phía đối diện lại im lặng cười, thậm chí còn cho Hứa Hòa Diệp xem viên bi thép trong tay.
Hắn ta đẩy viên bi thép lên đầu ngón tay, lần nữa bắn đi.
Lần này Hứa Hòa Diệp đã có phòng bị, giơ tay chặn viên bi thép lại nhưng viên bi thép bình thường này cứ như vừa mới được nung trong lò luyện, hệt như một quả bóng dung nham nóng rực đâm thủng lòng bàn tay Hứa Hòa Diệp.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một cái lỗ lớn, còn có dấu vết bị đốt cháy.
Trên trán Hứa Hòa Diệp lập tức phủ một tầng mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi không dám phát ra âm thanh.
Những người chơi còn lại giả vờ như không nhìn thấy, ngay cả Tề Diệu và Từ Thừa Nghiễm cũng không thể làm gì được vào lúc này.
Hồ Bằng không có ý định dừng lại, tiếp tục lấy ra một viên bi thép, nhằm vào mặt bàn trước mặt Hứa Hòa Diệp.
Anh ta hoàn toàn không cần phải tự mình động thủ.
“Rầm ——”
Chiếc ghế Hồ Bằng đang ngồi đột nhiên gãy, cả người anh ta ngã xuống đất phát ra một tiếng động rất lớn.
Hồ Bằng đột nhiên bị ngã thì ngơ người, mãi cho đến khi khuôn mặt vô cảm của NPC xuất hiện trong tầm mắt mới khiến tim anh ta đập mạnh một nhịp.
Đây là lần đầu tiên anh ta phát ra tiếng động mà sao NPC đã tới chỗ anh ta luôn rồi? Không lẽ là có liên quan đến âm lượng của tiếng động?
Hứa Hòa Diệp, con đi3m thối này…
Hồ Bằng chửi rủa trong lòng, cảnh giác nhìn NPC, may mà NPC chỉ nhìn chứ không có ra tay tấn công anh ta.
Sau khi Hồ Bằng xác định được mình đã tạm thời an toàn, anh ta xanh mặt vịn bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Hứa Hòa Diệp ở phía đối diện.
Hứa Hòa Diệp chịu đựng cơn đau trong lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn Hồ Bằng.
Ánh mặt cả hai giao nhau tóe lửa trên không trung, không ai nhường ai.
Giọng nói bình tĩnh của NPC vang lên từ phía sau: “Quý khách, anh muốn rời đi sao?”
Hồ Bằng: “…”
Hồ Bằng lắc đầu.
“Vậy mời anh ngồi xuống, đừng làm phiền những vị khách khác.”
“…”
Anh ta ngồi thế nào bây giờ?!
“Mời anh ngồi xuống.” NPC tiến lại gần anh ta một bước, giọng điệu lạnh hơn cả trước, cứ như nếu anh ta không ngồi xuống thì sẽ lập tức động thủ.
Hồ Bằng thăm dò đi sang bên cạnh, thấy NPC không nói gì, anh ta trực tiếp ngồi lên chỗ của người chơi đã chết lúc trước.
Chỗ đó cách Hứa Hòa Diệp rất xa, hoa ở giữa gần như che khuất hết tầm nhìn.
***
***
Trận chiến giữa Hồ Bằng và Hứa Hòa Diệp tạm thời kết thúc, đám NPC cũng bắt đầu phục vụ món ăn thứ sáu.
Ngân Tô một tay chống cằm, mắt cô đảo từng bức tường và trần nhà của đại sảnh.
Từ món ăn thứ năm, cô bắt đầu có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào họ từ trong bóng tối.
Nhưng khắp đại sảnh chỗ nào cũng sáng rực ánh đèn, lướt mắt một cái là có thể nhìn được toàn bộ đại sảnh không bỏ sót chỗ nào, ngay cả camera cũng không thấy.
Nhưng Ngân Tô tin vào trực giác của mình, chắc chắn có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào họ trong bóng tối.
Vậy… Rốt cuộc mục đích của hội đánh giá đêm nay là gì?