Cổ bị cổ áo siết chặt, nhân viên phục vụ bị kéo lùi về sau hai bước, sau lưng vang lên giọng nói tươi cười của cô gái:
“Tôi không chỉ thích mạo hiểm một mình mà còn thích giúp người khác mạo hiểm nữa.”
Nhân viên phục vụ: “…” Mẹ kiếp!! Muốn chết thì chết một mình đi!! Đừng kéo theo ông đây theo!!
Nhân viên phục vụ hung tợn trừng đến muốn nứt mắt, không thèm quan tâm đ ến lời uy hiếp của Ngân Tô nữa, trở tay tóm lấy Ngân Tô.
“Răng rắc!”
“A!!”
“A a a ——”
Tiếng thét thảm thiết của nhân viên bị một tiếng thét khác chồng lên, sau đó trực tiếp che mất tiếng của nhân viên phục vụ tạo thành một chuỗi tiếng hét “A a” kinh hãi.
Ngân Tô ngước mắt nhìn về phía đó, một chiếc đèn pin rơi xuống đất, chùm sáng chiếu lên kệ đựng đồ bị xuống dưới đất. Ở nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, Chu Hưởng bị một bàn tay đen như mực kéo vào trong bóng tối.
Còn Hứa Hòa Diệp đang giữ chân Chu Hưởng lại, không để cậu ta bị kéo đi.
Nhưng Chu Hưởng kêu thảm thiết như vậy không phải vì bị hai lực lôi kéo mà là vì chỗ bị bàn tay đen kia kéo đã dần hóa thành than cốc giống như bị nhiễm bệnh vậy.
Chỗ bị hóa thành than cốc đầy những vết rạn, bên trong vết rạn lộ ra ánh sáng màu đỏ cam, dường như sự thiêu đốt bên trong đã gây ra tình trạng bi thảm hiện tại của Chu Hưởng.
Than cốc lan ra với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã tới phần dưới thắt lưng.
Chu Hưởng vẫn đang còn gào thét thảm thiết, tiếng thét kia gần như có thể đâm thủng màng nhĩ của người khác.
“Buông cậu ta ra!!” Tề Diệu đứng bên hét lên: “Những thứ đó sẽ lan lên người cô đấy!!”
Hứa Hòa Diệp thử lại lần nữa nhưng vẫn không cách nào kéo Chu Hưởng ra ngoài, cuối cùng quyết đoán buông tay.
Chu Hưởng nhanh chóng bị kéo vào trong bóng tối, tiếng thét thảm thiết nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
“Đó là thứ quỷ quái gì thế!!”
Hứa Hòa Diệp không biết, trong đầu điên cuồng vang lên tiếng còi cảnh báo nguy hiểm. Cô ấy nhìn chằm chằm vào bóng tối sâu bên trong kệ đựng đồ, chậm rãi lùi về sau.
Lúc này, những NPC kia đã ngừng tấn công người chơi mà lao thẳng tới chỗ kệ đựng đồ.
Tiếng rượt đuổi và bỏ chạy phát ra rất lớn, sau vài tiếng hét thảm thiết ngắn ngủi thì không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Không biết những NPC kia đã chạy ra ngoài hay là bị xóa sổ toàn bộ rồi.
Từ Thừa Nghiễm với Tề Diệu tiến sát lại gần Hứa Hòa Diệp.
“Sột soạt…”
“Xoẹt xoẹt!”
Trong bóng tối truyền tới đủ các loại tạp âm khác nhau, ở nơi chùm tia sáng của đèn pin chiếu xuống mặt đất, có những cái bóng mờ xuất hiện.
Những con quái vật hình người cháy thành than lần lượt xuất hiện từ sâu trong kệ đựng đồ.
Cơ thể của chúng vặn vẹo thành hình dạng quái dị, tứ chi chạm đất.
Có một số vẫn còn đi thẳng nhưng nhìn tổng thể lại trông vô cùng cứng ngắc, tứ chi không thể co duỗi, giống như cương thi cháy đen.
Mỗi lối ra của các dãy kệ đựng đồ đều xuất hiện những thứ này, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều…
***
***
Ngân Tô quét mắt một vòng nhìn những thứ xuất hiện bên đó, sau đó quay đầu thở dài với nhân viên phục vụ: “Thân là nhân viên phục vụ mà sao lại có thể ra tay với khách hàng chứ, thật bất lịch sự.”
Lúc này, ngoài những tiếng động do đám quái vật kia di chuyển tạo ra thì không còn âm thanh nào khác.
Bởi vậy nên những lời này của Ngân Tô lộ ra vẻ vô cùng đột ngột.
Ba người Hứa Hòa Diệp không nhịn được liếc mắt nhìn cô.
Ngân Tô còn đang túm cổ áo của nhân viên phục vụ, cô siết chặt đến mức gương mặt anh ta dần trở nên vặn vẹo, hai mắt lồi ra như mắt ếch. Hai tay không còn chút sức lực nào rũ xuống, trông anh ta hệt như một con rối bị cô túm trong tay, có cảm giác vừa dữ tợn lại bất lực.
“…” Cảnh tượng kỳ lạ này thực sự rất khó diễn tả.
Cô đang làm gì vậy!!
Cô có nhìn thấy đám quái vật đang xuất hiện kia không!!
Ngay cả Hứa Hòa Diệp lúc này cũng đang thêm kêu gào như vậy trong lòng.
Ngân Tô buông nhân viên phục vụ ra, nhìn đám quái vật đen thui đằng kia, rút ống thép ra, xoay hai vòng trong tay.
Đám quái vật than đen bò ra từ sâu trong kệ đựng đồ. Khi nhìn thấy con mồi đang đứng chung một chỗ, chúng lập tức tăng tốc và lao về phía bọn họ.
Ba người Hứa Hòa Diệp cũng chẳng còn quan tâm tới Ngân Tô nữa, lập tức bày ra tất cả các kỹ năng của mình, bắt đầu đối phó với quái vật than đen.
Hầu hết những người chơi lâu năm đều có kỹ năng thiên phú, một số ít người chơi không có kỹ năng thiên phú thì cũng có thể dùng đạo cụ thay thế kỹ năng thiên phú.
Bằng không thì tuyệt đối không thể vượt hết phó bản này đến phó bản khác mà chỉ dựa vào thực lực của mình.
“Ha…”
Ngân Tô thở ra một tiếng, cầm ống thép tiến về phía đám quái vật.
Ngân Tô gia nhập cuộc hỗn chiến, giống như lúc hai bên đang kéo bè kéo lũ đánh nhau thì đột nhiên có một con cơ giáp xông tới.
Cơ giáp đấu đá bừa bãi làm cho hai bên nhanh chóng bị tách ra.
Ống thép trong tay cô chém quái vật hệt như cắt đậu phụ, giờ phút này đám quái vật dường như không thể chịu nổi một kích.
Người chơi sợ những con quái vật than đen kia đến gần mình nhưng lúc này chính những con quái vật than đen đó lại sợ Ngân Tô đến gần chúng. Cô xông tới đâu, quái vật chỗ đó liền tản ra.
“Má! Cô ta chạy kìa!!” Từ Thừa Nghiễm phản ứng kịp thời, vội vàng đuổi theo.
Hứa Hòa Diệp với Tề Diệu chậm một bước nhưng vẫn mạo hiểm tiến vào khu vực an toàn do Ngân Tô quét ra, ngay cả tên nhân viên phục vụ kia cũng mặc kệ hai cánh tay trật khớp vội vàng đuổi theo.
Nhân viên phục vụ thì vô dụng nhưng ba người Hứa Hòa Diệp vẫn còn có chút tác dụng, giúp Ngân Tô chặn đám quái vật đang lao tới từ phía sau, để cô tập trung tiến về phía trước.
Hứa Hòa Diệp cảm giác toàn bộ khoang chứa hàng chứa đầy quái vật, chi chít quái vật cùng với bóng tối dày đặc, đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt, như thể bản thân sẽ bị chôn lại đây vậy.
***
***
Bên ngoài khoang chứa hàng.
Kim Văn Vũ và Bàng Hưng đứng ở góc rẽ, nhìn về phía khoang chứa hàng.
“Tại sao lâu như vậy rồi mà bọn họ còn chưa ra?” Bàng Hưng cau mày: “Vừa rồi nhiều NPC xuống dưới như vậy, bọn họ sẽ không…”
Kim Văn Vũ thờ ơ nói: “Đó cũng là do bọn họ xui xẻo.”
Bàng Hưng: “…”
Bàng Hưng không nói gì, dù sao cậu ta với Kim Văn Vũ cũng đưa ra quyết định giống nhau, khi NPC xuất hiện, bọn họ sẽ không cảnh báo cho những người bên dưới hoặc là tìm cách ngăn cản bọn họ.
Tuy nhiên Bàng Hưng cũng quyết định tiếp theo sẽ tách ra không hành động chung với Kim Văn Vũ nữa.
“Có lẽ bọn họ không sống nổi đâu.” Kim Văn Vũ không định đợi thêm nữa, “Nếu cậu vẫn muốn đợi thì tiếp tục đợi đi, tôi đi đây.”
Ngay lúc Kim Văn Vũ chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cửa khoang chứa hàng vang lên một tiếng thật lớn.
Sau khi cánh cửa mở ra, người đầu tiên bước ra là cái cô gái điên họ Lâm kia, trông cô hệt như một tên sát nhân, tay cầm một cây ống thép bình thường mà khí thế tỏa ra lại như đang vác một thanh đại đao nặng cả trăm cân (= 50 kg).
Hứa Hòa Diệp, Tề Diệu và Từ Thừa Nghiễm theo sát phía sau, trông ba người nhếch nhác hơn cô gái đó rất nhiều. Thậm chí Từ Thừa Nghiễm còn bị mất cả một cánh tay.
Dường như có thứ gì đó bên trong cửa khoang, là một đống đen thùi lùi đang không ngừng cuộn trào.
Nhưng dường như bọn chúng đang e ngại điều gì đó, không dám đi ra ngoài mà chỉ dừng lại trước cửa khoang, gương mặt đầy oán khí nhìn chằm chằm bọn họ —— mặc dù gần như không thể nhìn thấy được ánh mắt của bọn chúng.
Ngân Tô lạnh tanh đóng cửa khoang thuyền lại, chặn những con quái vật xấu xí ở bên trong.
“Phù…’”
Lúc này Tề Diệu mới dám thở mạnh ra, tựa vào lan can bên cạnh, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống.
Dọa chết cô ấy rồi…
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là đã bị lũ quái vật đó giữ lại bên trong rồi.
Sắc mặt Hứa Hòa Diệp cũng hơi tái nhợt, cô ấy chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn.
Từ Thừa Nghiễm là thảm nhất, cậu ta bị quái vật túm được cánh tay, khoảnh khắc bị quái vật chạm phải, bàn tay cậu ta như bị đặt trên lửa thiêu đốt vậy.
Là Hứa Hòa Diệp đã quyết đoán chém đứt tay cậu ta.
Trong phó bản bất kể là gãy tay hay là gãy chân, hay là chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng thì chỉ cần vượt qua phó bản, tất cả đều có thể được khôi phục lại như cũ trong khu chờ màu trắng kia.