Ban đầu Ngân Tô chỉ định đi xem tình hình ở tầng một thôi, không ngờ lại thấy hầu hết thực vật ở tầng dưới đã chết héo. Vì đám thực vật ở tầng trên còn xum xuê tươi tốt nên không nhìn rõ tình hình của tầng dưới.
Nhưng điều kỳ lạ là những bồn hoa ở đại sảnh vẫn sống tốt.
Dùng kỹ năng để giám định thì cho kết quả như cũ – không có gì bất thường, chỉ là hoa cỏ bình thường… Ngân Tô bỗng có linh cảm nên cô liền đập hết mấy chậu hoa.
Trong mấy chậu hoa bị đập nát, Ngân Tô tìm thấy ba mảnh giấy bị ăn mòn nghiêm trọng, may là còn đọc được chữ viết trên đó.
Giang Kỳ cầm mảnh giấy, suy tư giây lát rồi lệnh cho họ hành động.
Thời gian bảo quản của bình đựng dịch dinh dưỡng là 12 giờ vậy là dịch dinh dưỡng có thể giữ đến 7 giờ sáng mai, vừa đúng thời gian bón cho hạt giống.
Chỉ cần lượng dịch dinh dưỡng đủ cho ban ngày, buổi chiều và buổi tối có thể dùng máu của bản thân.
Nghiêm Nguyên Thanh dùng đạo cụ mở kết giới, một nhóm người cùng nhau làm việc, nhanh chóng đổ đầy dung dịch dinh dưỡng vào các bình lớn nhỏ. Họ không biết mình cần bao nhiêu cho ngày mai nên họ đổ càng nhiều càng tốt, tăng theo lượng dùng trước đó.
…
…
Đúng tám giờ.
Đầu của những NPC chưa kịp vắt kiệt giọt dinh dưỡng cuối cùng, đột nhiên nổ tung.
Mọi người vô thức nhìn Giang Kỳ.
Giang Kỳ – người có kỹ năng headshot: “Không phải tôi.”
kỹ năng bắn xuyên đầu
Ngân Tô quay đầu nhìn ra, cây đại thụ ở giữa sảnh dần dần khô héo, những lá cây héo úa rơi như mưa xuống đất.
Lộ ra những dây leo màu vàng nhạt đang trườn từ dưới đất lên, quấn quanh thân cây. Một lát sau, những cành cây khô héo lại mọc ra những chiếc lá vàng óng.
Khi Ngân Tô ra tới cửa, những rễ cây trên sàn nhà đã mất đi màu sắc vốn có, chớp mắt lại nứt lớp vỏ ra, mọc lên những rễ cây màu vàng nhạt thay thế.
Đám thực vật đã khô héo từ từ sống lại, toát lên sức sống, bao phủ toàn bộ tòa phế tích bằng sắc vàng óng.
“Chúc mừng 16 người chơi may mắn lọt vào vòng cuối cùng, các vị đều rất xuất sắc. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể thực hiện được ước mộng của 8 vị may mắn nhất… Thật sự rất đáng tiếc. Được rồi, mọi người hãy tiếp tục cố gắng để ‘gặt hái thành quả’ từ hạt giống mộng tưởng nhé, tôi sẽ biến ước mộng của mọi người thành hiện thực.”
Giọng nói không biết phát ra từ nơi nào, vang vọng cả tòa phế tích. Một giọng nói trong trẻo, ngân nga như thanh âm đ ến từ thiên đường.
Nhưng nội dung của nó thì không dễ chịu như vậy.
“Tại đây tất cả nguy hiểm từ bên ngoài đều sẽ giải trừ, mọi người cứ yên tâm mà cạnh tranh lành mạnh, tôi rất mong đợi phần thể hiện tuyệt vời của mọi người, hẹn gặp lại mọi người vào tối mai.”
Loại bỏ hết nguy hiểm đồng nghĩa người chơi buộc phải tự tàn sát lẫn nhau.
Cái trò chơi hỏng hóc này kinh tởm quá…
Ngân Tô nhận ra giọng nói này là của thiếu niên bán hàng đa cấp dưới mặt đất, nói cái gì mà có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào. Vậy ra cậu ta đã đánh thắng đám thực vật dưới đó rồi.
Để ăn được cái bánh lớn (món hời) trò chơi vẽ ra thì người chơi phải dốc hết sức, liều mạng đi góp từng điểm tích lũy, cậu ta thì hay rồi, đợi vài ngày là có ăn?
Ngân Tô cảm thấy trò chơi cần được sửa chữa vài chỗ.
Cậu ta nói xong hai câu thì chẳng còn động tĩnh nào, xung quanh khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có, phẳng lặng như tờ.
“Chỉ có 8 vị trí, vậy tiếp theo là cuộc tàn sát giữa những người sống sót rồi.” Trong đôi mắt lạnh lùng của Độ Hạ lóe lên sự chán ghét.
Dù cho họ không động thủ với người khác thì cũng sẽ có người chơi hạ thủ với họ.
Nếu không đoạt được một trong 8 vị trí, người chơi sẽ bị đào thải như những NPC lúc nãy, lập tức bị nổ chết.
Thứ tự người bị nổ đầu chắc là dựa theo bảng xếp hạng bồi dưỡng hạt giống nên họ phải cố gắng chăm sóc hạt giống mộng tưởng cho tốt.
Tác phong của nhóm Giang Kỳ rất rõ ràng, chỉ cần người khác không tự tìm phiền phức, họ sẽ không tấn công người chơi nên ai cũng đứng yên tại vị trí của mình.
“Hai câu này mâu thuẫn với nhau. Cái này nói không được cầu nguyện với cậu ta… Nhưng tờ giấy này lại bảo hãy cầu nguyện với cậu ta.” Nghiêm Nguyên Thanh nghiên cứu mấy tờ giấy: “Cái phó bản này nhấn mạnh về ước mơ, nhưng lại không cho bất kỳ manh mối nào về nội dung ước mơ. Vậy mơ ước này phải có sự liên quan mật thiết với chúng ta, khi tiến vào phó bản, mục đích duy nhất là rời khỏi phó bản… Đây hẳn là nguyện vọng của chúng ta.”
Độ Hạ chỉ vào chữ ‘cậu ta’ trên tờ giấy: “Nếu giọng nói vừa rồi là của cậu ta vậy chúng ta phải cầu nguyện với ai?”
Giang Kỳ: “Hạt giống mộng tưởng.”
Ngân Tô: “Đương nhiên là hạt giống mộng tưởng của cô.”
Hai người đồng thanh, Giang Kỳ giơ tay ra hiệu Ngân Tô nói trước.
Ngân Tô chậm rãi nói nhỏ: “Đừng nói ước mộng của mình cho bất kỳ ai, cầu nguyện với đám quái vật tương đương với việc nói ước mộng của mình với người khác. Nhưng hạt giống mộng tưởng đâu phải con người.”
Nên có thể nói.
“Vả lại, trong ngày đầu tiên trưởng phòng Tôn đã nói ‘Mong mọi người bồi dưỡng được hạt giống mộng tưởng hoàn hảo và hoàn thành ước mộng của mình’. Đây không phải lời chúc, đây chính là đáp án.”
Có lẽ ngay từ đầu trò chơi đã đưa chìa khóa cho bọn họ rồi, cũng cho bọn họ đáp án chính xác vào ngày đầu tiên.
Hiển nhiên là NPC cảm thấy nói cho họ đáp án chính xác cũng không thành vấn đề, dù sao thì người chơi cũng phải vượt qua hết quá trình chăm sóc hạt giống, một ngày cũng không thể thiếu.
Mà nhiều ngày như vậy đã đủ gi ết chết toàn bộ người chơi rồi.
Tiếc là trưởng phòng Tôn không ngờ được trong đám thực tập sinh này lại có người gai mắt như Ngân Tô, không chỉ làm cô ta log out sớm mà còn đào cây của công ty, thả thiếu niên bị nhốt, dẫn đến ‘trận đại chiến’ giữa hai bên.
Gốc cổ thụ được công ty trồng trong đại sảnh là để khắc chế cậu thiếu niên đó, dù là NPC cũng không thể hoàn toàn kiểm soát cậu ta.
Hai bên đều thoát ra khỏi quỹ đạo vốn có, cây đại thụ sinh trưởng mạnh mẽ để đối kháng với thiếu niên, xong lại bị cậu ta hấp thụ lực lượng.
Trong góc khuất của tòa phế tích đã xảy ra một trận tranh đoạt và cậu thiếu niên là người chiến thắng cuối cùng.
Ly Khương nhỏ giọng hỏi: “Hạt giống mộng tưởng hoàn hảo? Nếu không hoàn hảo thì sao?”
Ngân Tô im lặng rồi đưa ra một câu trả lời vô nghĩa: “Tôi nghĩ cái của tôi là hoàn hảo.”
Ly Khương: “…”
Giang Kỳ: “Chắc chỉ cần cấp đủ lượng dịch dinh dưỡng thì sẽ thỏa mãn điều kiện.”
Ngân Tô gật đầu đồng tình: “Tôi cảm thấy anh Giang đây nói rất đúng.”
Mọi người: “…”
…
…
Đêm khuya, sự tĩnh mịch bao trùm cả tòa phế tích, Khương Dư Tuyết đứng ở hành lang, nhìn cây đại thụ đang tỏa ra ánh sáng vàng nhạt trong bóng tối.
“Không ngủ được?”
Khương Dư Tuyết quay người, thấy rõ người đang tới, cô ấy lúng túng gọi: “Chị.”
Ngân Tô tốt bụng nhắc nhở: “Đêm hôm khuya khoắt đừng có ra đây, coi chừng bị người ta ăn như bữa khuya đấy.”
Mọi người: “…”
Khương Dư Tuyết nghe lời đi qua chỗ Ngân Tô: “Chị có nghĩ là một ngày nào đó trò chơi này sẽ kết thúc không?”
Giọng điệu Ngân Tô thản nhiên: “Có lẽ có, hoặc không. Nhưng mà trò chơi nào cũng có ngày ngừng hoạt động, chúng ta có thể mong chờ một chút.”
“Chị không muốn phản kháng sao?”
“Phản kháng có ích sao…” Ngân Tô cười thành tiếng, sự u ám lóe lên trong ánh mắt, rồi lại bình thản nói: “Lý tưởng mà, người trẻ ai cũng nên có. Hành sự tại nhân, có khi một ngày nào đó lại có người lật đổ được trò chơi này thật.”