Ly Khương giải thích: “Lúc này thì không linh nghiệm cho lắm… Có thể đổi chỗ khác rồi thử lại lần nữa. Nếu có phản ứng, kim chỉ nam sẽ đứng im đồng thời phát ra ánh sáng yếu ớt. Xoay linh tinh hoặc chỉ đứng im chính là không linh nghiệm.”
Ly Khương lại bổ sung một câu: “Cái này không có số lần sử dụng, nhưng phải xem vận may.”
Giang Kỳ gật đầu, định đi chỗ khác thử xem.
Ngân Tô nhịn không được lên tiếng: “Cửa hàng có một loại ‘Chó thú cưng’, mọi người không có ai mua sao?”
Mọi người: “???” Lúc này nhắc tới thú cưng làm gì vậy?
Ngân Tô nhìn biểu cảm bọn họ liền biết không ai mua: “Cửa hàng giới thiệu cho nó là: Nó chỉ là một con chó thú cưng đáng yêu, có thể ở bên bạn trải qua khoảng thời gian đáng sợ trong phó bản và mang lại cho bạn một chút an ủi về tâm lý. Nhưng cũng không chỉ có vậy, mũi của nó vô cùng thính, có thể giúp bạn tìm thấy những thứ bị mất.”
Thứ này là vật sống, điểm tích lũy của Ngân Tô không đủ… Chỉ cần có đủ điểm tích lũy thì cô đã mua rồi.
“Mấy đạo cụ lừa bịp trong cửa hàng đều sẽ ghi chú “có lẽ” hoặc “có khả năng” để hình dung, nhưng đạo cụ này, nó trực tiếp nói là có thể.” Ngân Tô hối hận mình đã mua blind box lừa người, nếu không cũng sẽ chẳng để lỡ công cụ tìm NPC có lợi như vậy.
Mấy người Giang Kỳ mở cửa hàng lia mắt nhìn nhanh, tiếc là đạo cụ xuất hiện đều không có cái Ngân Tô nói.
Nghiêm Nguyên Thanh kỳ lạ: “Tô tiểu thư, tại sao cô lại quan t@m đạo cụ kiểu này?”
Ngân Tô càng kì lạ: “Mọi người đều không quan tâm?”. Tiên Hiệp Hay
Nghiêm Nguyên Thanh: “…”
Ai rảnh quan tâm loại đạo cụ linh tinh, giá cả thổi phồng, còn là loại dùng một lần này!
Hai bên đều cảm thấy đối phương kỳ lạ, đồng thời không thể hiểu nổi, nhưng hai bên đều có ranh giới.
Giang Kỳ không để lỡ thời gian nữa, cầm la bàn đổi chỗ, thử từng lần một.
Tiếc là mức độ khó dùng của đạo cụ khiếm khuyết có thể hãm hơn cả trời, gần như tất cả các nơi bọn họ đều đã đi một lượt, cũng không thấy nó có phản ứng gì.
Ngân Tô đi theo phía sau, thử mở giám định một lần, sau một giây quyết đoán đóng lại, lít nha lít nhít toàn là dấu hỏi chấm, hai mắt cô cũng sắp biến thành dấu hỏi chấm rồi.
Đám thực vật này… Là thứ gì vậy!!
…
…
Bảy giờ sáng.
Người chơi tập trung ở tầng bốn, trải qua một đêm sinh trưởng điên cuồng, thực vật dưới tầng bốn càng dày đặc, người chơi hoàn toàn không dám đi xuống.
“Tôi cảm thấy nhiệm vụ bên dưới không làm được nữa…” Có người chơi khẽ nói.
“Xem thử NPC có xuất hiện không, bọn họ cũng phải đi xuống chấm công chứ? Nếu NPC không xuất hiện hoặc không đi xuống, vậy nhiệm vụ mỗi ngày hẳn là có thể không làm rồi.”
“Đi xuống là chết, không làm nhiệm vụ cũng là chết, đều như nhau.” Có người chơi buông xuôi, cười như điên: “Đây là phó bản tử vong, ai có thể qua ải! Chẳng qua là giãy chết, ha ha ha, chết thế nào mà chả là chết!!”
“…”
“Nhóm người Tô Mẫn Nhân và Giang Hành Chỉ còn chưa xuất hiện, xem thử bọn họ làm thế nào đi.”
“Dường như bọn họ đang tìm thứ gì đó, tôi thấy bọn họ đi quanh mấy vòng liền…”
“Tìm gì?”
“Đội ngũ bọn họ thiếu hai nữ, hẳn là tìm bọn họ nhỉ?”
“Ồ, cũng lâu như vậy rồi, chắc chắn là chết rồi, còn tốn tinh lực tìm cái gì, lãng phí thời gian.”
“…”
Người chơi đợi đến tám giờ, không có NPC xuất hiện, nhóm người Tô Mẫn Nhân vẫn ở trên tầng, cũng không có ý định đi xuống.
[20:10]
Có NPC xuất hiện rồi, nhưng nhìn thấy tình hình ở tầng bốn, dường như bọn họ không định đi xuống, trái lại chiếu ánh mắt lên người chơi.
NPC dần trở nên nhiều, rất nhanh số lượng liền vượt qua người chơi.
“Ánh mắt của bọn họ không bình thường cho lắm…”
“… Rời khỏi đây trước đã.”
Người chơi cảm thấy ánh mắt NPC nhìn bọn họ không bình thường, lựa chọn rời đi, nhưng NPC lại đi theo bọn họ không xa không gần.
“Bọn họ đi theo chúng ta làm gì?”
“TMD!”
“Bọn họ đuổi kịp rồi!”
NPC đột nhiên tăng tốc, ánh mắt u ám và nét mặt vặn vẹo, chắc chắn không phải tới liên hệ tình cảm đồng nghiệp với bọn họ.
…
…
“Tô tiểu thư.” Ly Khương phù phù thở hai hơi, nhanh chóng nói: “Vừa nãy đám NPC xuất hiện rồi, bọn họ đang đuổi giết người chơi. Hơn nữa, dường như bọn họ đang hóa thực vật, da dẻ trở nên giống với vỏ cây, bị thương thì thứ chảy ra cũng không phải máu tươi, mà là chất lỏng màu xanh lá, thực vật không phản ứng với bọn họ nữa.”
“Còn có mấy người chơi cũng vậy, tôi nhìn thấy da dẻ trên người bọn họ cũng có dạng vỏ cây… Chỉ là không nghiêm trọng như NPC.”
Ngân Tô đứng ở nơi cao, nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, thỉnh thoảng có thể trông thấy NPC chạy qua: “Hẳn là đống thịt viên bắt đầu phát huy tác dụng rồi.”
Ban đầu thịt viên có công hiệu loại bỏ ô nhiễm, nhưng càng ăn nhiều, sẽ dần dần dị hóa thành thực vật.
NPC ăn nhiều hơn người chơi, nên tốc độ bọn họ dị hóa càng nhanh.
“… Máu bọn họ biến thành nhựa cây, thế còn tính là chất dinh dưỡng không?” Ngân Tô cảm thấy hẳn là không tính, chắc hẳn chất dinh dưỡng chỉ có thể là máu tươi… Với sự ghê gớm của trò chơi nát này, chắc chắn sẽ thiết lập như vậy!
“Nếu toàn bộ dị hóa, thế chẳng phải chất dinh dưỡng mất hết?” Ngân Tô nghĩ tới trường hợp đáng sợ này, lập tức chạy đi: “Đi đi đi!!”
Nhiệm vụ không có cách nào làm, nếu vẫn không có đồng nghiệp sẵn lòng anh dũng hi sinh vì đại nghiệp của bọn họ thì bọn họ đi đâu kiếm chất dinh dưỡng? Má nó đây là ép người chơi tàn sát lẫn nhau!
Nhiếp Văn Thạch là tay sai đạt tiêu chuẩn, Ngân Tô nói đi, cậu ta lập tức đi theo.
Ngân Tô và Nhiếp Văn Thạch đột nhiên hùng hùng hổ hổ chạy xuống dưới, mấy người còn đang nghĩ cách tìm người đều có chút ngơ ngác: “Ly tiểu thư, cô ta đi làm gì thế?”
“NPC đang biến dị, máu của bọn họ đang biến thành nhựa cây.”
Không cần Ly Khương giải thích, bọn họ cũng hiểu là ý gì.
Nếu toàn bộ NPC biến dị, chất dinh dưỡng liền mất hết.
Giang Kỳ đưa la bàn cho Độ Hạ: “Em tiếp tục tìm, tôi và Nguyên Thanh đi xuống.”
Độ Hạ gật đầu: “Mọi người cẩn thận.”
Lúc Giang Kỳ và Nghiêm Nguyên Thanh đuổi kịp Ngân Tô, cô đã bắt được một NPC, ấn người xuống đất, kéo áo của người ta để kiểm tra tình hình dị hóa.
Mới đầu nhìn thấy còn tưởng là cô đang làm chuyện gì không thể miêu tả.
Xác định trên người đối phương không xuất hiện tình hình dị hóa, cô lấy một cái xích chó ra, răng rắc một tiếng buộc lên cổ NPC.
NPC: “Gâu?”
Ngân Tô: “…”
Đây chính là nguyên nhân không cho buộc vào con người?
Ngân Tô đứng dậy, quay đầu lia mắt nhìn mấy người ngơ ngác phía sau: “Nhìn tôi làm gì? Mỗi người ít nhất cần ba NPC, số lượng NPC chưa dị hóa hẳn là không nhiều, không tranh thủ thì hết đấy.”
“Cái xích này của cô…”
“Mua ở cửa hàng, mấy người không có? Cần không?” Ngân Tô lấy một cái xích chó ra: “200 điểm tích lũy một cái.”
Mọi người: “…”
Tại sao cô lại mua nhiều xích chó như vậy!!
Cô còn kiếm lời từ giá chênh lệch!!
Thứ này trong cửa hàng chỉ cần 100 điểm tích lũy.
Mọi người nhìn NPC học theo chó ngồi chồm hỗm trên đất, thè lưỡi, hoàn toàn không nghĩ tới việc chạy trốn, lần lượt mua xích chó từ Ngân Tô.
Đối mặt trong trò chơi có thể trực tiếp giao dịch điểm tích lũy, nhưng cần phải kết bạn trước, tuy không thể trò chuyện trong phó bản, nhưng công năng ‘chuyển khoản’ có thể dùng.
Sau khi Ngân Tô nhận được điểm tích lũy, chia đạo cụ cho bọn họ.
“Buộc phải khiến mục tiêu sợ hãi trước, không dám sinh ra tâm tư phản kháng mới có thể sử dụng, nếu không sẽ mất hiệu lực.” Người bán thân thiện nhắc nhở người mua chú ý một số việc.
Mọi người: “…”
Tình huống bình thường là, có thể đánh thắng rồi, ai lại cố ý lấy cái xích ra buộc —— Trừ khi là bi3n thái.