Quỷ chết đói đã bắt đầu đếm ngược. Ngân Tô cảm thấy vô cùng buồn rầu vì khẩu phần ăn của con quỷ chết tiệt này, bây giờ biết đi đâu kiếm quái vật cho nó đây, cô cũng không muốn bảy ngày nghỉ của mình đi tong…
Ngân Tô sầu muộn nhét vali vào cung điện, trước tiên mua một đống đồ ăn vặt khao bản thân.
Cô ngồi trên bậc thang ăn thịt xiên nướng, ánh mắt đặt trên các bác trai bác gái đang khiêu vũ trong quảng trường. Những bác trai bác gái ngoài 65 này không cần phải lo bị kéo vào trong trò chơi, cuộc sống rất thoải mái dễ chịu.
Còn bên kia là những đứa nhỏ mười mấy tuổi đang ngồi xếp hàng nghe người ta giảng về quy tắc thông dụng trong trò chơi cấm kỵ…
Khung cảnh ca múa thái bình xen lẫn sự lạnh lùng tàn khốc. Cái thực tại tan vỡ này hoang đường như một trò đùa vậy.
Ngân Tô ăn thịt xiên nướng xong, phủi tay chuẩn bị đứng dậy thì trên đầu đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, một bóng người màu đen ngã thẳng xuống trước mặt cô.
Ngân Tô: “…”
Cô rũ mắt nhìn cái áo khoác mình mới mua, bên trên tung tóe dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi, tâm trạng vốn đang không tốt giờ lại càng tệ hơn.
Điên mất, aaa…
“A ——”
Đám người trên quảng trường thay nhau hét hộ Ngân Tô, họ hoang mang lo sợ chạy tứ tán.
Người đàn ông đập xuống đất như bị một vật nặng nghiền ép qua vậy. Thế nhưng lúc này anh ta vẫn còn động đậy, cơ thể bằng phẳng bắt đầu phình lên, tứ chi vặn vẹo khôi phục lại như cũ, định bò dậy.
Ngân Tô âm trầm nhìn anh ta, thấy anh ta động đậy, ánh mắt càng ngày càng sáng. Quái vật kìa… Đây không phải là thức ăn từ trên trời rơi xuống sao!!
Ngân Tô tiến lên trước một bước, giẫm một phát ép người đàn ông chuẩn bị bò dậy nằm lại đất. Cơ thể đang phình lên cũng bị cô giẫm xẹp xuống một ít. Anh ta nhanh chóng khô đét lại như quả bóng bị xì hơi vậy.
Anh ta khó khăn cứ động đầu, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị gì nhìn thẳng vào một đôi mắt đen nhánh. Người đang giẫm mình đeo khẩu trang che kín mặt mũi nhưng đôi mắt lộ ra kia lại hơi lóe sáng, giống như sói đói nhìn thấy con mồi, tràn đầy vẻ u ám hưng phấn.
Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy rùng mình, cảnh báo nguy hiểm kêu vang dưới đáy lòng, thế nhưng anh ta lại không thể động đậy.
Ngân Tô duỗi tay muốn bắt người đàn ông nhưng vào đúng lúc này một cơn gió sắc bén vụt tới từ phía sau. Cô đột nhiên rùng mình một cái, thân thể theo bản năng hơi nghiêng sang bên cạnh. Một mảnh kim loại sắc bén sượt qua người cô, đối phương hoàn toàn không muốn dây dưa với cô, nắm chặt lấy người đàn ông trên mặt đất rồi xông thẳng lên trời.
Người chơi xui xẻo chỉ có mỗi kỹ năng giám định: “…”
Ngân Tô ngẩng đầu nhìn bóng người ngày càng bay cao, cô cứ có cảm giác phiền muộn như kiểu thức ăn dâng đến miệng rồi còn bị cướp mất vậy.
Mấy người mặc đồng phục chạy từ ngoài quảng trường tới, sau đó Ngân Tô nhìn thấy cái thứ đang bay lên giữa không trung bị một dòng điện đánh trúng rồi nện xuống Wetland Park.
Phần lớn người tới đều đuổi theo vào trong Wetland Park, chỉ có một vài người ở lại cảnh giác nhìn chằm chằm Ngân Tô.
Ánh mắt cô rơi lên huy chương trước ngực một người trong số đó, cái chữ “Cấm” kia rất dễ gây chú ý tới người khác.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Người của Cục điều tra cấm kỵ.
Người đằng sau đuổi theo tới lập tức lấy dụng cụ thao tác xung quanh Ngân Tô một hồi, “Tạm thời chưa có dấu hiệu bị ô nhiễm… Cô ấy là người chơi.”
Ngân Tô hơi nhíu mày, thế mà lại có thể trực tiếp giám định ra người chơi… Bảo sao Khang Mại lại nói quy trình kiểm tra khi gia nhập Cục điều tra lại tùy tiện như vậy. Người ta có thể trực tiếp giám định được có phải người chơi hay không, hoàn toàn không sợ người bình thường giả mạo.
Những điều tra viên đang cảnh giác kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, một nữ điều tra viên trong đó tiến lên, “Xin chào, tôi là điều tra viên của Cục điều tra cấm kỵ.”
Đối phương dựa theo quy trình lấy giấy chứng nhận ra cho cô xem, còn rất quan tâm cô: “Vừa rồi cô có bị thương không?”
“Tôi không sao.” Cô đã kịp thời tới giẫm cho anh ta một phát nên anh ta không có cơ hội làm cô bị thương: “Nhưng áo tôi bẩn rồi, vừa mới mua xong.”
“…” Có lẽ cô ấy không ngờ Ngân Tô lại nói ra một vấn đề không quan trọng như vậy, điều tra viên cảm giác mình bị nghẹn họng.
“Xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho cô.” Điều tra viên nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, xin lỗi xong liền lập tức nhảy qua đề tài khác, bắt đầu hỏi thăm chuyện cô vừa trải qua.
Đối phương cũng không có kiểm tra thực hư thân phận của cô ra sao, thậm chí còn không bảo cô gỡ khẩu trang xuống mà chỉ hỏi thăm tình huống cô vừa nhìn thấy.
Người chơi không muốn để lộ thân phận trong thế giới thực và đương nhiên cũng không muốn bị Cục điều tra cấm kỵ biết. Vậy nên khi không có manh mối chứng minh người chơi có hiềm nghi hoặc biểu hiện kỳ quái thì Cục điều tra cấm kỵ sẽ không tra thân phận của bọn họ —— Ít nhất bề ngoài là không biết. Đây cũng là lý do phần lớn người chơi tín nhiệm Cục điều tra trong thời gian dài như vậy.
Cư dân nhiệt tình của thành phố rất phối hợp kể lại chuyện mình vừa trải qua, cuối cùng tò mò hỏi một câu: “Vừa rồi là quái vật hả?”
Điều tra viên ghi chép lại lời Ngân Tô nói không sót chữ nào, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, là người chơi.”
“Người chơi…” Người chơi bị ô nhiễm sao? Tại sao người chơi trong thế giới thực lại vẫn bị ô nhiễm?
Ngân Tô nghĩ tới khu ô nhiễm.
Nhưng đối phương không có ý muốn nói nhiều, khép máy tính bảng trong tay lại, lễ phép khéo léo nói: “Cô có thể đi rồi.”
Ngân Tô vừa rời đi thì bên ngoài quảng trường lại có một chiếc xe dừng lại. Giang Kỳ bước xuống xe, dẫn theo vài người vội vàng lướt qua người cô.
Khí thế trên người đàn ông mặc áo Tây đi giày da quá mạnh mẽ, đến cả Ngân Tô cũng không nhịn được mà phải ghé mắt nhìn thêm vài lần.
Cục điều tra cấm kỵ…
Ngân Tô rũ mắt nhìn chiếc áo khoác dính đầy máu của cô, chẹp một tiếng rồi quay đầu rời khỏi Wetland Park từ một cánh cửa khác.
Với mức độ xui xẻo này của cô thì biết đâu lại có thể gặp phiền toái đấy.
***
***
Trong Wetland Park, rất nhiều cây cối bị gãy đổ, còn có một phần bị lôi điện đánh cháy, không ít điều tra viên đang cuống quýt dập lửa.
“Anh Giang.” Độ Hạ để tóc ngắn trông rất gọn gàng kéo lấy một người ném xuống trước mặt Giang Kỳ: “Còn một tên chạy thoát rồi.”
Giang Kỳ đang xem lại camera giám sát, ánh mắt liếc qua người trên đất một vòng, đến khi xem xong mới đưa máy tính bảng cho người đứng sau.
Anh ta nhấc chân đá người đang nằm nghiêng quay thẳng lại. Người đàn ông này là người đập xuống đất hồi nãy, lúc này gương mặt anh ta đầy máu, hơi thở nặng nề, ánh mắt tan rã.
Giang Kỳ từ trên cao nhìn xuống anh ta, lạnh băng nói: “Mấy người tiếp xúc phải nguồn ô nhiễm ở đâu.”
Yết hầu của người đàn chuyển động, máu chảy ra từ khóe miệng, cơn đau khiến khuôn mặt anh ta vặn vẹo đến mức không còn hình dạng nhưng anh ta vẫn nhếch môi cười.
Nụ cười kia vừa điên cuồng lại trào phúng, rất lâu sau anh ta mới thốt ra được lẻ tẻ vài câu: “Cục điều tra cấm kỵ chúng mày phong tỏa tất cả khu ô nhiễm, nói là vì bảo vệ người bình thường nhưng thực chất là vì tư lợi của chúng mày thôi. Chúng mày có khác gì bọn tao đâu, chẳng qua cũng chỉ là một đám cướp.”
Giang Kỳ cùng với các thành viên bên cạnh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với lời người đàn ông kia nói.
“Nguyên Thanh.” Không biết Giang Kỳ đang gọi ai.
Có một thanh niên trong nhóm người đằng sau anh ta đi tới, cúi người cầm chặt tay của người đàn ông.
Chân tay của người đàn ông đã mất hết tri giác nên anh ta rất xem thường hành vi của Nghiêm Nguyên Thanh, “Tao không nói gì hết, chúng mày giỏi thì gi ết chết tao đi!!”
Nhưng một giây sau, người đàn ông đột nhiên giống như nhìn thấy gì đó, gương mặt chuyển từ thống khổ sang hoảng sợ.
Nghiêm Nguyên Thanh yên lặng nắm tay người đàn ông, người đàn ông muốn giãy ra nhưng cơ thể anh ta như bị dính chặt tại chỗ, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động được, chỉ có khuôn mặt sợ hãi kia là chứng tỏ được rằng giờ phút này anh ta đang phải trải qua một chuyện vô cùng đáng sợ.