Tôm hùm, bào ngư, vi cá, tổ yến. . . . . . Bữa cơm này không thể nói là lỗ vốn, nhưng mà đối với Triệu Thần Thành ăn như gió cuốn mây tan mà nói thì vi cá và miến không có gì khác nhau hơn nữa khoa học đã chứng minh về mặt dinh dưỡng thì vi cá và miến, tổ yến và nấm tuyết đều cùng một cấp bậc.
(Miến còn có nghĩa là người hâm mộ, cũng không biết ở đây tác giả có chơi chữ gì không)
Sau hôn lễ lần trước thì Triệu Thần Thành chưa gặp lại Thẩm Mục lần nào hơn nữa người đàn ông này cũng không đến tìm cô, có lẽ là vì anh biết bây giờ truyền thông đang chú ý đến chuyện giữa bọn họ nên cần đặc biệt kiêng dè. Sau khi chia tay Tưởng Lạc Sanh được mấy ngày, Triệu Thần Thành đã từ từ tỉnh táo lại sau đó càng cảm thấy mình không đáng tin cậy. Từ trước đến giờ cô biết mình không nên dây dưa tình cảm lúc trước với Thẩm Mục nhưng vẫn không dứt bỏ được sự lệ thuộc vào người đàn ông này giống như ỷ vào sự cưng chiều của anh nên muốn làm gì thì làm. Cô trách móc Tưởng Lạc Sanh hai mặt nhưng chính cô cũng như thế, không phải sao? Cô nói mình thích Tưởng Lạc Sanh, nhưng vì sao khi cô biết anh là người đàn ông cặn bã thì mặc dù thất vọng nhưng lại không có tức giận cùng với cảm giác khắc sâu khi bị phản bội? Từ trước đến giờ Triệu Thần Thành luôn không biết nên xử lý tình cảm như thế nào, thậm chí cô sợ phải xử lý những chuyện này nên bây giờ đã sớm không có cách nào phân biệt được, mà những thứ khó có thể phân biệt này khiến cô trở nên có chút e ngại khi nhìn thấy Thẩm Mục, giống như anh sẽ tiến lên một bước làm nhiễu loạn lựa chọn và suy nghĩ của cô.
Cho nên lúc tham gia buổi tiệc ngày đó thì nhìn qua Triệu Thần Thành không có tinh thần gì cả. Ông bà Thẩm đã tới từ rất sớm, ngược lại Thẩm Mục chậm chạp không tới, hai người nói anh có chuyện nên bị chậm trễ, vì vậy sau khi gia đình của Triệu Thần Thành đến thì cứ vào tiệc trước.
Cha mẹ hai bên hàn huyên chốc lát, ba mẹ Thẩm cứ không ngừng khen Triệu Thần Thành thành một đóa hoa tuyệt thế Cô gái này chỉ có ở trên trời, nhân gian nào có được vài người . Hai người dở hơi nhà cô nghe thế thì vô cùng nể tình biến Thẩm Mục thành một bi kịch Hoa thấy hoa úa, xe thấy bể bánh . Hơn nữa là do mẹ cô thấy bữa cơm lần trước với nhà họ Thẩm rất nghẹn khuất nên hôm nay mới muốn ăn miếng trả miếng, chắc thấy Vệ Lam lấy chồng rồi nên mới quay đầu lại tìm đến nhà cô, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Cho nên bầu không khí vô cùng bế tắc, ngay cả Triệu Thần Thành đầu gỗ cũng có chút đứng ngồi không yên. Tài ăn nói của hai người dở hơi nhà cô là số một, nếu thật lòng muốn làm tổn thương người khác thì sẽ khiến người ta mắc cỡ đến mức muốn chui xuống dưới bàn vì vậy mẹ Thẩm đành phải chuyển đề tài, bà hỏi Triệu Thần Thành định ở lại làng giải trí bao lâu. Triệu Thần Thành cũng trả lời trung thực là chờ hợp đồng kết thúc, qua một khoảng thời gian nữa thì sẽ trở về Trần thị bắt đầu tiếp nhận công việc. Lời này vừa nói ra, bầu không khí càng trở nên bế tắc hơn nữa. Triệu Thần Thành trở về tiếp nhận Trần thị thì chính là ám chỉ Thẩm Mục sẽ bị đuổi ra khỏi cửa rồi.
Khi bầu không khí bế tắc đến cực hạn thì Thẩm Mục đẩy cửa tiến vào. Năm người bên trong đồng loạt nhìn về phía anh, trên mặt Thẩm Mục thoáng qua một vẻ kinh ngạc, chắc là ông bà Thẩm chưa nói cho anh biết người được mời đến buổi tiệc hôm nay là ba mẹ của Triệu Thần Thành.
Ba mẹ, bác trai bác gái. Thật xin lỗi, con có một số việc nên đến trễ. Chỉ chốc lát sau anh đã che giấu kinh ngạc, mỉm cười chào hỏi mọi người sau đó rất tự nhiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh Triệu Thần Thành. Triệu Thần Thành có khứu giác rất thính nên nhanh chóng ngửi được mùi thuốc lá dính trên áo sơ mi của anh, điều này làm cô không khỏi cau mày lại.
Thẩm Mục đến nhưng cũng không thực sự làm hòa hoãn được bầu không khí, anh không chào hỏi Triệu Thần Thành, Triệu Thần Thành cũng tiếp tục giả vờ làm đầu gỗ, một mình ăn ngấu ăn nghiến còn mẹ Thẩm sau khi đã được lãnh giáo công phu làm tổn thương người của mẹ Triệu thì cũng biết điều không mở miệng nữa, về phần hai ông ba của hai nhà thì vốn không nói nhiều, hơn nữa cũng lười nói chuyện tào lao, dẫn đến bữa cơm này bảy giờ ăn cơm, tám giờ đã kết thúc.
Vốn đã đứng dậy chuẩn bị theo gia đình mình trở về, Triệu Thần Thành lại đột nhiên lên tiếng: Ba mẹ, ba mẹ đi trước đi, con còn có ít lời muốn nói với Thẩm Mục. Cô chuyển sang ba mẹ của Thẩm Mục, nói: Bác trai bác gái, không ngại chứ?
Tuy ba mẹ Thẩm có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu, vì vậy cha mẹ hai bên rời đi trước. Thẩm Mục nhíu mày: Muốn nói với anh cái gì? Là muốn ăn thêm chút nữa sao?
Triệu Thần Thành không đành lòng liếc anh một cái, hỏi ngược lại: Anh đã hút thuốc lá phải không?
Em tính làm gì nữa? Chất vấn? Hay là. . . . . . Quan tâm? Thẩm Mục vòng tay trước ngực, anh rũ mi xuống giống như đang tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của cô: Chia tay với Tưởng Lạc Sanh mới bắt đầu chú ý tới anh sao? Em thật sự cho rằng anh tình nguyện làm vỏ xe dự phòng của em, hào phóng nhìn em dâng mình cho Tưởng Lạc Sanh sau đó chịu bị coi thường chờ em sao?
Thẩm Mục. . . . . .Anh . . . . .
Triệu Thần Thành, quen biết nhiều năm như vậy anh lại không hiểu em sao? Nếu như em thật sự chết tâm với Tưởng Lạc Sanh thì sẽ không lấy đi những thứ của em, đó là do em đang viện cớ, em thấy người đàn ông kia không níu kéo nên viện cớ để bảo vệ mặt mũi của mình. Giọng nói của Thẩm Mục lạnh lẽo: Nếu ngay cả tim của em cũng đã dành cho hắn, như vậy sự quan tâm hoặc là chất vấn của em đối với anh, anh đều không cần.
Một mình đi ra khỏi khách sạn, cảm xúc của Triệu Thần Thành rất tệ. Không biết là bởi vì giọng điệu lạnh nhạt của Thẩm Mục hay là vì trong lời nói của anh lộ ra sự thất vọng với cô. Có lẽ cô là người không có tự trọng, từ chối đối phương thì được nhưng nếu như một ngày kia bị đối phương từ chối thì sẽ rất khó chịu. Dĩ nhiên Triệu Thần Thành hy vọng cô chỉ là vì ăn canh bế môn* nên lòng tự ái bị tổn thương vì vậy mới cảm thấy khổ sở, hẳn là loại khổ sở này sẽ nhanh chóng mất đi.
*nghĩa đen là bị cho đứng ngoài cửa, trong trường hợp này hiểu là bị từ chối.
Trước khi ra cửa cô chỉ tùy ý mặc một bộ quần áo màu đỏ, bây giờ vừa hít mũi vừa đi trên đoạn đường không có một bóng người, đèn đường màu đỏ chiếu lên người cô tạo nên cảm giác hết sức diễm lệ bí hiểm, Triệu Thần Thành…..đã vô tình tạo nên hiệu quả có thể so với nữ quỷ nhưng có lẽ hôm nay tâm tình của cô cũng giống như du hồn. Cô cứ đi như vậy, muốn đón xe nhưng không những không có chiếc xe nào ngừng lại mà mọi người còn chạy như bay. Không biết đi được bao lâu, đột nhiên Triệu Thần Thành nhận ra mình đã đi đến một con đường lớn náo nhiệt, ven đường có rất nhiều quán bar với những sắc thái riêng, có nhiều người uống say đến mức lảo đảo đi ra nên nữ quỷ Triệu Thần Thành ở trong một đám quỷ say cũng không có vẻ bất ngờ lắm.
Triệu Thần Thành ngồi lên xe taxi, kéo cửa sổ xe xuống, gió đêm thổi lất phất khiến cô rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi. Vừa về đến nhà, cô gọi một tiếng ba mẹ, sau đó lập tức nhốt mình ở trong phòng. Mẹ Triệu ngồi ở trong phòng khách xem phim thần tượng thanh xuân, ba Triệu ngồi ở bên cạnh bà làm chỗ dựa cho bà, nghe bà chê bai nội dung phim và diễn viên nhưng thấy Triệu Thần Thành vừa mở cửa thì mẹ Triệu lập tức đứng dậy khỏi ghế sa lon, nghênh đón người vừa mới ăn canh bế môn.
Bà thương cảm gõ cửa phòng, quay đầu nhìn về phía chồng mình: Anh nói coi, con mình cãi nhau với Thẩm Mục sao? Sau đó giống như ba năm trước đây, khi Vệ Nhiên chết phơi thây ở trong phòng sao?
Ba Triệu đẩy mắt kiếng, nói: Con đã lớn rồi, nó biết rõ phải đối mặt với cuộc sống như thế nào, huống chi có vài chuyện con mình nhất định phải đối mặt, phải mất một lớp da, té một cái thì con người mới lớn lên được.
Mẹ Triệu gật đầu một cái sau đó trở lại trên ghế sa lon: Vậy tiếp tục xem TV đi, anh xem cô cách cách này đi, còn nói là mỹ nhân đấy, quả thực là phiên bản người thật của Spongebob Squarepant* mà!
* Spongebob Squarepant: chú bọt biển tinh nghịch.
Trong phòng ngủ, Triệu Thần Thành cởi giày ra sau đó đi thẳng lên giường, dùng chăn quấn mình thành một cái kén rồi tắt đèn, cô muốn ngủ một giấc. Sau khi ngủ một giấc, cô lại là Triệu Thần Thành kiêu ngạo; sau khi ngủ một giấc, còn có rất nhiều chuyện chờ cô đi làm.
Ngày hôm sau, sáng sớm Triệu Thần Thành đã tỉnh dậy. Kẻ dở hơi nhà cô còn đang ngủ nướng, cô dậy hơi sớm một chút nên ra cửa xuống lầu chạy bộ. Kể từ khi lầu dưới của chung cư liên tiếp xuất hiện ký giả sau đó bị người ta tố cáo quấy nhiễu dân thì khu này đã được tăng cường bảo an vì vậy ký giả trà trộn vào cũng ít đi. Dù vậy nhưng hôm nay Triệu Thần Thành vẫn thấy trong đống cỏ khô có một vài người, nhưng mà cô mặc kệ, cô chạy bộ của cô. Lúc đầu khi luyện Taekwondo thì cô vẫn có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, chẳng qua sau đó có rất nhiều chuyện vụn vặt thay đổi, trong lòng lại có chuyện nên không chạy nữa. Cô mới chạy hai vòng đã thấy hơi mệt, cả người cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Triệu Thần Thành thấy thời gian cũng vừa tới nên về nhà tắm gội, ăn điểm tâm sáng, lại uống một hộp sữa tươi, tinh thần phấn chấn đi xử lý tài liệu mà vài ngày trước đó thư ký đã đưa cho cô. Khi cô đã xử lý xong tài liệu thì kẻ dở hơi mới rời giường. Bọn họ thấy dáng vẻ mạnh như rồng hổ của Triệu Thần Thành nên cũng yên lòng. Ba Triệu dặn dò Triệu Thần Thành bảo cô chuẩn bị một chút để quay về công ty, cô cũng đáp ứng rồi.
Cuộc sống của Triệu Thần Thành cũng vì vậy mà bước dần vào quỹ đạo, nhưng dù sao cô vẫn còn là người trong giới giải trí mà còn là bà hoàng tin đồn chạm tay có thể bỏng gần đây. Hình hai nhà Triệu Thẩm cùng nhau ăn cơm vào buổi tối hôm đó, hình Triệu Thần Thành và Thẩm Mục nói chuyện cùng với bức hình sau đó Triệu Thần Thành lang thang một mình giống như nữ quỷ ở trên đường đã bị đăng lên toàn bộ báo tin tức giải trí. Kẻ dở hơi mẹ Triệu chống nạnh oán giận nhìn mấy bức hình khó coi của bảo bối nhà mình, Triệu Thần Thành không có đánh giá gì, thậm chí còn thờ ơ đối với những bình luận có vẻ hả hê, nói cô đáng đời, một chân đạp hai thuyền sau đó té lộn đầu. Ngày trước cô còn phải dựa vào làng giải trí để kiếm miếng cơm, nhưng bây giờ thì không còn, nên cũng không thèm quan tâm nữa. Thị phi đều là do mọi người nói ra, nếu đã vậy thì sự thật thẳng hay cong làm sao chỉ có thể dựa vào cô nói là được. Không phải cô tự nhận mình xui xẻo mà là tin chắc một cây làm chẳng nên non, cô cứ đáp lại sẽ chỉ làm cho những bà tám kia hùng hổ hơn, vì vậy tốt nhất là không hỏi, không để ý tới, qua một đoạn thời gian chắc chắn sẽ có những scandal lớn hơn, bùng nổ hơn che đi thị phi của cô. Trái Đất này không có ai tác động nhưng vẫn xoay đó thôi.
Triệu Thần Thành có lòng muốn bình ổn sự kiện nên cố ý mai danh ẩn tích, vài ngày không ra khỏi cửa, nhưng người khởi xướng lại tổ chức thành đoàn thể bôi đen chuyện này tới cùng. Triệu Thần Thành lên tranh vi bột (một kiểu mạng xã hội), so với khoảng thời gian trước thì người ái mộ lại tăng lên không ít. Lúc trước dưới trạng thái tối đa chỉ có mấy trăm người bình luận thì hôm nay lại hơn cả ngàn người. Triệu Thần Thành tiện tay mở bình luận, các từ ngữ khó coi tương tự như Không biết xấu hổ : “con gái bắt cá hai tay đều hiện ra trước mắt Triệu Thần Thành. Cô cứ kéo xuống dưới nhưng không có thấy một từ ngữ tốt nào.
Triệu Thần Thành tin trên cõi đời này có rất nhiều người không rõ chân tướng, nhưng không tin tất cả mọi người đều không rõ chân tướng, hiển nhiên là có người lợi dụng những kẻ làm thuê trên internet để bôi đen cô. Tom từng lén lút hỏi Triệu Thần Thành rốt cuộc gần đây cô có đắc tội với người nào không, cô nghĩ tới nghĩ lui, mọi chuyện náo loạn lớn như vậy, nếu theo đường lối bình thường của ngôn tình thì chắc hẳn cũng chỉ có tình địch mới làm như thế thôi. Vì vậy người bị hiềm nghi chính là Mạc Chúc Không có phẩm vị . Muốn trách chỉ có thể trách Triệu Thần Thành có vẻ đẹp trời ban khó mà chối bỏ được mới không cẩn thận đoạt đi người trong lòng của người ta - Tưởng đại tổng giám đốc. Tom nghe vậy thì nói là muốn điều tra nhưng lại không thấy tra ra đầu mối gì.
Cuối cùng Triệu Thần Thành xác định được thân phận của người khởi xướng là nhờ đối phương tự tìm tới cửa.
Hôm đó bởi vì Triệu Thần Thành có thông báo nên đến công ty một chuyến, sau khi xong việc cô liền đến phòng làm việc của Tom nán lại một khoảng thời gian, thuận tiện thưởng thức bức thư đe dọa của những kẻ làm thuê trên internet ẩn danh gửi tới. Chừng hai mươi phong thư, mỗi cái đều có đặc sắc riêng, sàn sàn như nhau nên khó phân cao thấp. Tom nói bởi vì chung cư của Triệu Thần Thành có biện pháp bảo an nghiêm ngặt, không thể quấy phá nên kết quả là có người chạy đến cửa công ty muốn bêu xấu Triệu Thần Thành. Kết quả ngày hôm sau bị Tưởng Lạc Sanh thấy nên đã đổi toàn bộ an ninh của công ty, còn xách ngược Tom dẫn đi nói chuyện.
Tom nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ thiếu điều không có ôm bắp đùi của Triệu Thần Thành cầu xin cô làm hòa lại với Tưởng Lạc Sanh. Bởi vì chuyện gần đây của Triệu Thần Thành mà tâm tình của Tưởng tổng không tốt, cứ thích tìm Tom nói chuyện phiếm hơn nữa còn rất hứng thú với người sản sinh ra nhân tài là anh. Triệu Thần Thành vỗ vỗ bả vai của Tom bày tỏ sự đồng tình sâu sắc nhưng đồng thời cũng bày tỏ mình không thể làm gì được.
Trò chuyện xong với Tom, nhìn thời gian không còn sớm nữa nên Triệu Thần Thành rời khỏi phòng làm việc, khi cô đang chuẩn bị nhấn nút thang máy để đi xuống lầu thì cửa thang máy lại mở ra sau đó bắt gặp người quen, chính là Thiên Hậu Vi Vi - người ngày xưa không oán, gần đây lại oán. Thiên Hậu vẫn ăn mặc theo phong cách chói sáng như cũ, trên cổ đeo dây chuyền kim cương phản xạ ánh sáng thật là H OLD toàn trường*. Thiên Hậu nhìn thấy Triệu Thần Thành mặc áo sơ mi rộng thùng thình phối với quần jean, cột tóc đuôi gà ngậm hộp sữa bò, từ trên xuống dưới đều không hề có điểm sáng thì chỉ trong nháy mắt vẻ mặt cô ta đã thay đổi ba lần.
*ý là làm chấn động toàn trường, để theo nguyên văn tác giả.
Triệu Thần Thành bước vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại khiến không gian bị bịt kín. Triệu Thần Thành đứng ở đằng trước, đưa lưng về phía Thiên Hậu đứng ở phía sau, mãi cho đến khi tới bãi đỗ xe riêng thì hai người vẫn không nói chuyện. Đinh một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, Triệu Thần Thành nhấc chân định đi đến chỗ mình đậu xe thì vào lúc này Thiên Hậu lại lên tiếng.
Triệu Thần Thành, có muốn đi uống một ly không?
Triệu Thần Thành dừng lại, bóp hộp sữa tươi sau đó chậm rãi xoay người lại: Tôi không uống rượu.
Vậy thì uống nước trái cây, hoặc là. . . . . . Sữa tươi Mai Phinh Vi giang tay: Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút với cô về tin tức gần đây của cô. Chắc cô sẽ không từ chối tôi chứ.
Thiên Hậu dùng đôi mắt như “làn thu thủy” của cô ta nhìn cô, trong lòng Triệu Thần Thành cực kì không muốn nhưng nên đến thì sẽ đến, vì vậy cô gật đầu. Cứ như vậy Triệu Thần Thành lên chiếc xe “bảnh bao” của Mai Phinh Vi mà trước đây đã từng là chiếc xe thể thao của Thẩm Mục.
Trên xe, Triệu Thần Thành thản nhiên kéo cửa sổ xuống. Mai Phinh Vi thì gọi điện thoại cho ông chủ của quán bar bảo ông ta đóng cửa tiệm, giữ lại chỗ cho bọn họ. Không thể không nói rốt cuộc Thiên Hậu vẫn là Thiên Hậu, bất kể dáng vẻ hay điệu bộ đều là cấp bậc của Thiên Hậu. Bọn họ chạy xe chừng khoảng hai mươi phút đã đến quán bar nổi tiếng. Vi Vi rẽ xe sang đường rồi dừng lại sau đó đi xuống xe trước, Triệu Thần Thành cũng đi theo phía sau.
Vi Vi quen cửa quen nẻo đi vào một quán bar tên HIGH . Ở trên con đường này, bên ngoài của quán bar tuyệt đối không được xem là nổi bật nhưng khi vào cửa thì lại là một vùng trời khác. Triệu Thần Thành quan sát một lượt, quán bar này có hai tầng, trang trí khiêm tốn nhưng lại rất tinh xảo, từ thiết kế quầy bar đến những thứ được bài biện trên mặt bàn đều có thể nhìn ra giá trị của nó không rẻ. Vào cửa cần có thẻ hội viên, tính riêng tư của hội viên được bảo mật rất cao. Nhân viên phục vụ dẫn đường cho hai người lên phòng bao ở lầu hai. Trong gian phòng này có lắp đặt quầy bar riêng, sô pha dựa vào tường đủ dài để cho năm sáu người ngồi. Vi Vi ngồi xuống trên ghế sofa sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Triệu Thần Thành ngồi xuống. Triệu Thần Thành cũng không có gì mất tự nhiên, cô thuận thế ngồi xuống. Một lát sau có người pha rượu vào trong phòng pha rượu cho hai người. Vi Vi muốn một ly cocktail có nồng độ rất cao còn Triệu Thần Thành chỉ uống nước trái cây.
Lúc rượu được đưa lên thì Vi Vi mở miệng: Là tôi tìm người bôi xấu cô.
Triệu Thần Thành mới vừa giơ ly nước trái cây đến bên môi, sau khi nghe xong thì run tay làm đổ ra: Thiên Hậu, hình như cô. . . . . . Rất thoải mái. . . . . . Đi thẳng vào vấn đề. Vậy hôm nay cô tìm tôi tán gẫu là muốn trò chuyện về cái gì? Nói đến cảm tưởng của tôi khi bị bôi xấu sao?
Vi Vi giơ ly rượu lên, đụng vào cái ly của Triệu Thần Thành sau đó nhấp một ngụm: Cô nói thử xem, tôi làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc có đáng giá không? Thật ra thì cô không có sai.
Con mắt Triệu Thần Thành giựt giựt, hành động của loại người qua đường làm liên lụy người qua đường vô tội khác đơn thuần chỉ là muốn trả thù xã hội! Triệu Thần Thành còn chưa biết nên nói tiếp như thế nào thì Vi Vi lại lên tiếng: Sao cô không uống đi? Sợ tôi hạ độc sao?
Thiên Hậu không nói thì thôi nhưng vừa nói đã khiến Triệu Thần Thành nổi lên nghi ngờ, cô nhìn nước chanh trong ly. Trong cái vòng tròn lộn xộn này, Triệu Thần Thành không phải là không biết đến chuyện bỏ thuốc này, đây cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Không cần lo lắng. Vi Vi cười khẽ, uống cạn rượu trong ly: Loại thủ đoạn hạ lưu như vậy, tôi khinh thường.
Triệu Thần Thành cười cười, nhấp một hớp nước trái cây: Thiên Hậu, nếu cô biết không đáng giá vậy cần gì làm vậy. Cô muốn tìm đàn ông không phải là rất dễ dàng sao?
Tìm đàn ông đúng là dễ dàng nhưng muốn tìm người mình yêu thì lại không dễ. Tôi muốn cái gì mà không có được, chỉ có duy nhất lần này, một lần này thôi là thua ở trong tay anh ta. Vi Vi vỗ tay phát ra tiếng, người pha rượu lập tức bưng lên một ly rượu nữa.
Sau khi hai ly rượu chạm vào nhau thì Vi Vi lập tức uống cạn ly thứ hai còn Triệu Thần Thành vẫn chậm rãi uống nước trái cây của mình. Cô không rõ trong hồ lô của Vi Vi bán thuốc gì nhưng cô khẳng định không phải chỉ đơn giản là oán phụ kể khổ.
Nhưng mà sau khi hơn nửa ly nước trái cây xuống bụng thì ý thức của Triệu Thần Thành bắt đầu có chút mơ hồ, khi nói chuyện thì lưỡi líu lại, cảm giác nóng ran khiến cô đứng ngồi không yên, lúc này Triệu Thần Thành mới nhận ra.