Thắng thua? Triệu Thần Thành lật người, ngước đầu nhìn người đàn ông, ánh đèn ấm áp soi rõ dáng vẻ dịu dàng trên gương mặt anh, nhưng cô biết, thủ đoạn của anh.
Rốt cuộc, khóe môi Triệu Thần Thành nở ra một nụ cười, mang theo vẻ trêu chọc hỏi ngược lại: Anh từng thua rồi sao?
Tưởng Lạc Sanh nghe vậy, lắc đầu một cái.
Tưởng Lạc Sanh, tại sao trên cõi đời này lại có người mang bộ dạng đáng đánh đòn như anh vậy.
Triệu Thần Thành hiếm khi nói lời thật lòng lại khiến cho Tưởng Lạc Sanh ngẩn ra, quả thật không khí nhảy lên ba vòng đê mê, cả người của Tưởng Lạc Sanh cũng thiếu chút nữa nhảy lên. Nhưng không đợi người đàn ông có phản ứng, Triệu Thần Thành lập tức ôm lấy cổ của anh, dán lên môi anh, ngăn chặn cái miệng của anh, xúc giác mềm mại, hơi thở dịu dàng lập tức bao lấy anh.
Ngoại trừ miệng đối phương quá dài hay ngoài miệng là đào hoa tuyệt thế ra thì phương pháp làm cho đối phương câm miệng tốt nhất, chính là dùng miệng mình chặn lại. Điểm này, Triệu Thần Thành đã đích thân thử nghiệm, nên hôm nay mới có thể dùng thành thạo như vậy.
Quả nhiên hôn môi và bán dầu có cùng một đạo lý, không có đường tắt, chỉ quen với miệng người!
Sau khi miệng Tưởng Lạc Sanh bị lấp kín, vô cùng sửng sốt. Thật là cả gan làm loạn trêu chọc, Tưởng Lạc Sanh cười khẽ, không truy cứu, thuận thế nâng đầu cô gái lên dùng sức nút trằn trọc, cái tay đang giữ chặt chiếc eo thon nhỏ của cô gái đổi thành chậm chạp vuốt ve.
Triệu Thần Thành, lần này, em phải phụ trách tới cùng. Rời khỏi môi của cô, người đàn ông thì thầm bên tai cô, mà bên dưới đã bắt đầu dùng sức vén áo Triệu Thần Thành lên. Lật người, anh lập tức đè cô ở bên dưới, giữ chặt cổ tay của cô, sau đó, mười ngón tay gian ác hoạt động.
Đột nhiên xuất hiện trọng lượng, mười ngón tay đan xen nhau thật chặt, Triệu Thần Thành quay đầu đi, người đàn ông hôn lên bàn tay cô như an ủi, một đường đi xuống, lướt qua cổ, sau đó là đầu vai. . . . . .
Cô biết, sức lực lúc nhẹ lúc nặng này tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết hoan ái trên da dẻ cô, nhưng Triệu Thần Thành đưa tầm mắt nhìn về phía ánh đèn ấm áp cách đó không xa, cứ như vậy đi, trầm luân cũng tốt, ích kỷ cũng được, cô quá mệt mỏi, muốn một khởi đầu mới.
Váy ngủ buộc dây màu đỏ hỗn độn đã bị kéo qua bên hông, màu sắc mê người rất tương xứng với da thịt trắng nõn nà của cô, dưới ánh đèn lờ mờ, hấp dẫn như thế. Tưởng Lạc Sanh lưu luyến xương quai xanh của cô, mê tình, Triệu Thần Thành khàn giọng nói: Chúng ta về phòng ngủ đi.
Một đôi mắt sóng nước mênh mông, chớp động nhìn anh. Tưởng Lạc Sanh ý vị không rõ ràng cười một tiếng, sau đó, thân thể Triệu Thần Thành chợt nhẹ bâng, bị người đàn ông ôm eo. Tay vẫn ôm cổ người đàn ông, tựa đầu vào hõm cổ anh, Triệu Thần Thành vẫn không an phận, vô tình hay cố ý hà hơi, không hề khách khí mà trêu chọc chút lý trí duy nhất còn xót lại của người đàn ông. Cảm thấy người đàn ông đang cố gắng ổn định lại không thở nổi, người khởi xướng vẫn cúi đầu cười khẽ.
Nhấc chân khép cửa phòng, Tưởng Lạc Sanh ném Triệu Thần Thành lên giường, sống lưng Triệu Thần Thành rơi xuống chăn mền, thần trí còn chưa trở về, lập tức bị người đàn ông quay lại, từ phía sau lưng choàng tới đè lên.
Hơi thở của người đàn ông phả vào gáy cô, trong cười nói mang chút tức giận: Triệu Thần Thành, gan lớn rồi, hả? Đầu óc Triệu Thần Thành vỡ tung, anh gắt gao chiếm đóng môi cô, hung hăng cắn nuốt, gần như rất thô bạo.
Đây chính là em châm lửa, mặc kệ nó như thế nào, cũng do em tự mình dập tắt.
Buông cánh môi sưng đỏ của cô gái ra, anh ôm lấy eo Triệu Thần Thành, nâng cô lên, hôn dọc theo sống lưng cô gái, Triệu Thần Thành khẽ nhếch môi lên, cố gắng hô hấp, ngón tay co ro nắm lấy chăn mền. Bàn tay rộng lớn của người đàn ông dò tìm bốn phía, vuốt ve chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể cô, tiếng rên rỉ vỡ tan tành tràn ra khỏi miệng Triệu Thần Thành, ngấm ngầm chịu đựng lại làm cho người ta mệt nhọc hơn.
Tên đã lắp vào cung, một khắc cuối cùng này, anh quay người cô lại, cô lập tức chạm vào đôi mắt anh. Trong đôi mắt màu đèn có một vòng xoáy dục vọng, Triệu Thần Thành không tự chủ được đưa tay ra, vuốt ve đôi mắt anh, trong giây phút chạm vào da dẻ của người đàn ông bị xỏ xuyên lấp đầy, cô thở nhẹ một tiếng, cảm nhận vẫn như cũ, giọng nói lại trở nên nặng nề hơn.
Khó chịu khi bị xâm nhập đi qua, căng đau tê dại, rồi sự ma sát kia lại mang đến cảm xúc kịch liệt hơn, cô phải nói là nụ hôn của người đàn ông này vô cùng bá đạo, nút thành gào thét, lúc uyển chuyển thỉnh thoảng lại kêu rên, nhưng hình như cô có thể cảm nhận được, trong lúc hôn hít này, xen lẫn tức giận không rõ ràng, khiến cho động tác của người đàn ông dũng mãnh hơn.
Một dòng suy nghĩ chợt đi qua, mạnh mẽ phá vỡ đầu óc Triệu Thần Thành, cô cắn răng nghiến lợi nghĩ: Về khoảng này của đàn ông, quả nhiên là ai dùng người nấy biết. . . . . .
Mà sau khi có suy nghĩ này, đầu óc Triệu Thần Thành lại liều mạng không nói ra câu hoàn chỉnh, vì vậy điên cuồng, cường tráng. . . . . .
Thông thường mà nói, vào buổi sáng ngày hôm sau, đều sẽ xuất hiện đủ loại tình huống lúng túng khi gặp mặt, dù sao liên tục lăn qua lăn lại trên giường, vậy thì sẽ không có một cuộc cách mạng hữu nghị. Chỉ tiếc, Triệu Thần Thành không có phúc khí gặp lúng túng như vậy, cả một buổi sáng, rồi một buổi tối, thậm chí tới buổi tối hôm sau vẫn còn tập trung phơi thây. . . . . . Không sai, Triệu Thần Thành gặp phải cảnh một đêm bảy lần trong truyền thuyết. . . . . .
Dù là kim cương sắt đá, bị súc sinh dằn vặt cả một buổi tối thì cũng biến thành củi mục, huống chi thân thể Triệu Thần Thành được cấu tạo từ máu và thịt, trình độ khốc liệt có thể nghĩ.
Trong buổi họp báo hai ngày sau đó, rốt cuộc Tom đã nhìn thấy Triệu Thần Thành ở cửa toà soạn báo; lúc ấy Triệu cô nương tay chống đỡ eo, tay còn lại đỡ bờ tường. Tom vung tay lên túi xách lập tức bay tới, dĩ nhiên Triệu Thần Thành không tiếp nổi, tàn nhẫn đập lên trên người, khiến cho Triệu Thần Thành liên tục bị thương.
Tom. Gương mặt Triệu Thần Thành đầy đau khổ, đi đến bên cạnh Tom: Nhẹ một chút, người tôi bị thương.
Cô dựa vào Tom mở miệng trách móc, mà tay Tom đã bắt đầu run rẩy, buông kịch bản trong tay xuống, dừng đánh: Em, em. . . . . . Em như thế mà còn mặc áo cổ chữ V khoét sâu đi ra khỏi cửa hả! Em sợ người khác không nhìn thấy những vết xanh tím trên người đúng không! Chán sống rồi đúng không! Chẳng lẽ chưa nói với em hôm nay đến đây chụp hình sao! Em muốn như thế nào! Muốn như thế nào!
Đã gọi người đến làm cho nó nhạt hơn rồi. Chụp bằng máy về có thể chỉnh sửa kia mà. Triệu Thần Thành vô cùng hoài nghi Tom thừa dịp cô không có lực phản kháng ác ý trả thù, xuống tay một lần lại nặng hơn một lần.
Trúng vài đòn, cuối cùng Tom có chút lương tâm thu tay lại, sau đó giống như trợ lý giúp cô sửa sang lại quần áo, để kịch bản xuống, sau đó dắt Triệu Thần Thành đi vào phòng chụp ảnh.
Haizzz, thật là một xã hội tàn khốc, cô mới bị thương không bao lâu, Tom lập tức bò lên đầu lên cổ cô, Triệu Thần Thành vô cùng khổ sở mà nghĩ.
Còn thừa lại ba ngày để ghi hình cho MV, sáng sớm ngày mai bắt đầu làm việc. Chủ nhật có hai người muốn đến phỏng vấn, hoạt động thương mại cũng đã bắt đầu. Trên đường vào studio, Tom nói hàng loạt câu: Ừ. . . . . . Còn có buổi thử vai cho một bộ phim, ba tuần sau.
Thử vai phim?
Lúc tập huấn chẳng lẽ không ai dạy em kỹ thuật biểu diễn, em đã không học bài này sao? Tom liếc xéo cô một cái, sau đó bổ sung: Không phải nhân vật rất quan trọng, đi sẽ hiểu.
Hiển nhiên câu nói của Tom có hàm ý khác, nhưng Triệu Thần Thành cũng không nghĩ sâu xa gì, cô chỉ muốn làm xong sớm một chút rồi trở về cái ổ trong nhà, ở nhà mới là nơi an toàn nhất. Trân quý sinh mệnh, cách xa cầm thú.
Phông nền của quảng cáo chỉ là màu trắng, nói trắng ra là tạo hình ảo, giả bộ uốn éo S một cái, B một cái, cho một ánh mắt phóng điện, tuyệt đối là công việc dùng thể lực. Triệu Thần Thành vốn đang mệt rã rời chụp xong quảng cáo căn bản lập tức ngã quỵ, xe bảo mẫu đưa Triệu Thần Thành về nhà trọ. Cuối cùng cô vẫn phải vịn tường mà vào.
Mở cửa nhà ra, Triệu Thần Thành quăng giày, chạy thẳng tới ghế salon phòng khách, sau đó ném mình lên, phơi thây.
Cuối cùng cũng trở lại?
Giọng nói của người đàn ông quen thuộc vang lên trong gian phòng vắng vẻ, Triệu Thần Thành giật mình, chốc lát sau lập tức đứng phắt dậy, nhìn thấy Thẩm Mục từ trong phòng ngủ đi ra, trong phòng không mở đèn, ánh nắng chiều bên ngoài chiếu rọi vào trong nhà thông qua cửa sổ sát đất, hoàng hôn có chút yếu ớt, Triệu Thần Thành thế mà quên mất đau đớn, chỉ thấy anh đi từng bước một đến gần, cô dời bước quay ngược lại.
Sao anh lại ở đây. . . . . .
Phải không là em đã đoán trước rồi sao?
Thẩm Mục đi tới trước mặt cô, giọng nói mang vẻ chế nhạo, một tiếng chậm rãi, trang phục đơn giản hoàn toàn khác biệt với ngày thường. Anh nhìn thấy cô lui về sau, cũng nhìn thấy, những dấu vết hoan ái trên xương quai xanh của cô, dấu vết không thuộc về anh. Cuối cùng anh cong khoé môi lên, không kiềm chế được mà cười, sau đó nói: Anh chờ hai ngày rồi.
Triệu Thần Thành không lui về sau nữa, không sai, cô đón được anh sẽ như thế, cô cũng chuẩn bị kỹ càng, nhưng giờ phút này, cô mới phát hiện tâm trạng của cô vẫn ngũ vị tạp trần(*) như cũ, nói không ra lời, cho dù là một trò đùa cũng không thể hoá giải được không khí trầm mặc ở đây.
(*Ngũ vị tạp trần: chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn)
Tại sao không nói chuyện? Thẩm Mục giơ tay lên, chạm lên gương mặt của cô, sau đó, trượt đến cổ của cô, như đang bẻ xương đòn: Cho nên, thật sự yêu anh ta?
Ngón tay của anh lạnh lẽo, đặt lên ấn ký vốn rõ ràng, thân thể Triệu Thần Thành khẽ run rẩy, cô giữ chặt cánh tay của đàn ông, dùng hết sức nặn ra một câu: Thả em ra.
Thả em ra? Người đàn ông nghe vậy, kinh ngạc lặp lại một lần nữa, giống như là nghe chuyện cười bình thường, phát ra tiếng cười trầm thấp:
Triệu Thần Thành, làm sao em có thể quên, đã từng có người ôm em như vậy, người đó là anh.