Chương 1:
Edit: Tuyết Khanh
Lúc người đại diện_Tom cầm tờ báo tới trước mặt Triệu Thần Thành, cô còn nằm dựa trên ghế, ngậm ống hút uống sữa tươi.
"Ca sĩ Triệu Thần Thành dùng quy tắc ngầm. Còn nói là giỏi lắm, tự mình lăng xê nữa chứ."
Triệu Thần Thành nhìn lướt qua tờ báo: "Oa, tít trang đầu, tòa soạn báo này thật đúng là nể mặt." Nói xong, cô giương mắt nhìn về phía Tom, cười hì hì một tiếng.
Đôi mắt Triệu Thần Thành rất đẹp, con ngươi màu hổ phách, lông mi thật dài cong vuốt, chân mày thật day rung động lòng người. Đôi mắt này lúc mới bước chân vào nghề đã làm rung động không biết bao nhiêu người, trong đó bao gồm người phụ trách tuyển chọn nghệ sĩ —Tom.
Tom không chút do dự một đập tay lên bàn: "Ít phóng điện với tôi đi. Chỉ vào cái đầu rối như ổ gà, ăn mặc rối loạn, cao thấp khó phân biệt, cô cho rằng cô có bao nhiêu sức quyến rũ? Ba chữ quy tắc ngầm là từ mẫn cảm cô có biết hay không, hả? Cô có “rễ hành liền muốn đánh ra vị”, ngại chết không đủ nhanh phải hay không?"
Vào lúc Tom chải đầu cài nút cho mình Triệu Thần Thành liền nắm cổ tay của hắn: "Tom, buông ra, ok? Người ái mộ cùng truyền thông liền ăn tôi đây. Dù sao Làng Giải Trí cũng đủ loạn, tôi nghệ sĩ nho nhỏ cũng không có cái gì."
"Buông tay." Tom thật vất vả từ nơi đó* của Triệu Thần Thành rút tay về: "Tiểu tử thúi, sức lực thật lớn. Anh cho tôi ngồi một chút không được à, cô gái nhỏ tối thiểu có chút dáng vẻ, tập huấn gì đó thậm chí đã quên không còn một chút gì rồi?" (* chả hiểu nơi đó là nơi nào)
Tom ngồi xuống chiếc ghế đối diện Triệu Thần Thành, thu lại vẻ mặt, khôi phục hình tượng người đại diện trước mặt người ngoài trấn bình tĩnh như ông lão nắm trong tay chuyện quan trọng. Hắn mở miệng: "Chỉ là, buổi sáng hôm nay tôi nhận được ba bốn lời mời cho tiết mục giải trí trên radio. Trong đó còn bao gồm ‘Càn Long tới ’có tỉ lệ người xem TV khá cao trong nước."
"Tôi thích người chủ trì tiết mục, có đủ dính vào*." Triệu Thần Thành mặc dù còn bộ dáng hi hi ha ha, nhưng lại thu chân lại, ngoan ngoãn ngồi ưỡn thẳng sống lưng.(không hỉu lắm thấy dịch là có đủ hỗn láo/làm càn..)
Tom lại cười lạnh một tiếng: "Cùng được mời, còn có người cùng cô bước chân vào giới giả trí Phan Nguyệt."
Phan Nguyệt mới xuất đạo* liền được công ty nâng đỡ, liên tiếp xuất hiện trong mấy bộ phim ảnh nổi tiếng, album vừa ra, tuyên truyền thật lớn có thể so với minh tinh lâu năm Nhị tuyến. Thêm còn có tờ báo nói cô ta cùng Mã tiên sinh trên tầng cao nhất trong công ty rất thân. Kể từ đó, cái nhãn "Quy tắc ngầm" sáng loáng thật to liền dính vào trên trán Phan Nguyệt tiểu thư.(*mới bước vào nghề)
"Ai nha." Triệu Thần Thành uống sữa tươi đến khi thấy đáy, vẫn còn ngậm ống hút: "Tiết mục này quả nhiên. . . . . .khẩu vị nặng."
"Đến lúc đó nên nói như thế nào, không cần tôi dạy cho cô chứ."
"Không cần không cần, anh biết tôi rất có tố chất phát huy." Nói chưa hết lời, Triệu Thần Thành liền giơ tay lên tiếp được cái gạt tàn thuốc Tom ném tới, bất đắc dĩ thở dài một cái: "Tom, cũng chỉ có tôi mới có thể ở với người đại diện bạo lực như anh vậy để kiếm sống."
"Nếu như cô và anh cô yên tĩnh một chút để cho tôi tỉnh tâm, tôi cũng có thể rất dịu dàng." Tom chậm rãi cười: "Tôi hi vọng cô có thể đắn đo chừng mực. Lăng xê cũng dạy điểm đến là dừng. Tôi cùng Tưởng tổng đều rất coi trọng cô."
Nghe rõ ràng hai chữ Tưởng tổng, mí mắt Triệu Thần Thành kịch liệt nhảy một cái. Nhưng liếc thấy sắc trời trầm trầm ngoài cửa sổ, cô vội vàng đứng dậy, ra dấu OK, để cái gạt tàn thuốc xuống đẩy tới trước mặt Tom: "Tom thân ái, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước. Sắc trời không tốt, trời sắp mưa rồi."
"Ngày mai thu âm đừng tới trễ. . . . . ." Giọng nói của Tom còn chưa nói hết, liền bị Triệu Thần Thành bỏ lại ở bên trong cửa.
Triệu Thần Thành cúi đầu, đi bộ tiến vè phía thang máy. Cô phải chạy nhanh về nhà, chớ để mắc mưa. Nhấn xuống nút đóng cửa, cửa chầm rì rì còn chưa có khép lại, vì vậy cô thấy phiền nhấn mạnh thêm hai cái. Nhưng kèm theo tiếng đóng cửa, còn có giọng nói đầy từ tính của người đàn ông ở sau lưng. "Triệu Thần Thành, là sợ trời mưa sao?"
Ngón tay Triệu Thần Thành cứng đờ, ngay sau đó xoay người sang chỗ khác, trên mặt lại hiện ra một nụ cười: "Tưởng tổng."
Tưởng Lạc Sanh, Tổng quản lý của C&O, cái người nói rất coi trọng cô Tưởng tổng, Triệu Thần Thành cúi đầu.Triệu Thần Thành không thích hắn, vô cùng không thích.
Giờ phút này, Tưởng Lạc Sanh mím môi, biểu tình lành lạnh như cũ. Tây trang mù tro cắt may khéo léo dán sát lên cơ thể, ở dưới ánh đèn cũng mang theo mùi vị trong trẻo lạnh lùng. Nghiêng xuống 30 độ, Tưởng Lạc Sanh nhìn Triệu Thần Thành, cũng tự nhiên hình thành một loại cảm giác bị áp bức.
Đang lúc Triệu Thần Thành bị khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tưởng Lạc Sanh nhìn đến hoảng, cửa thang máy mở ra. Triệu Thần Thành sung sướng khẽ khom người, nói: "Tưởng tổng, hẹn gặp lại." Chân liền giống như bôi dầu đi nhanh về phía xe của mình.
Người đàn ông ở phía sau cô không nhanh không chậm đi ra khỏi thang máy, rất tùy ý nói một câu: "Tôi đưa cô trở về."
Triệu Thần Thành bị năm chữ này cứng rắn đánh vào, mặc dù da mặt cô dầy, nhưng một người thật không thể ở một chân lật hai thuyền. "Không cần làm phiền. . . . . ."
Lời cự tuyệt còn chưa nói hết, người đàn ông kia liền tùy ý trả lời một câu: "Sợ cô phát bệnh."
Nụ cười ở trên mặt Triệu Thần Thành co quắp: "Đó không phải là bệnh."
Tưởng Lạc Sanh dừng bước lại, nhìn Triệu Thần Thành cách đó không xa, tầm mắt lạnh lẽo giống như laser quét xem. Đột nhiên, người đàn ông ngoắc ngoắc khóe môi, rất là giễu cợt. "Vậy tùy cô."
Triệu Thần thành không để ý tới thái độ của Tưởng Lạc Sanh, sắc trời càng lúc càng tối. Cô chạy thẳng tới xe của mình, mở cửa đóng cửa, khởi động, làm liền một mạch.
Đạp mạnh cần ga, cô không ngừng chay xông về phía nhà trọ.
Vừa mới vào nhà, bên ngoài liền rầm rầm một tiếng sét. Triệu Thần Thành liền mềm nhũng, ngã ngồi ở cửa nhà nắm chặt lông cừu trên mặt thảm.
Cả người cô cứng ngắc, hơi thở rối loạn, con mắt mở cực lớn nhưng lại không có tiêu cự. . . . . .
Giọt mưa bắt đầu rơi xuống, nện ở trên cửa sổ trên thủy tinh, phát ra tiếng vang thật nhỏ nhưng mệt nhọc.
Nên, đi kéo rèm cửa sổ, sau đó cuộn mình vào trong chăn. . . . .