Thừa dịp Lâm Vu không chú ý, Tần Hành mau chóng lấy vali trong thư phòng.
Ngày đó từ Đông Lăng trở về, anh cố ý thừa dịp Lâm Vu không để ý, xin bà của cô chiếc váy cưới.
Bà nặng nề nhìn qua anh, từ tủ quần áo lấy ra áo cưới. Hoạ tiết đều là bà thêu, mang theo lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
A Vu không biết tập tục này của người Miêu chúng ta, cái áo cưới này bà cũng chỉ làm cho vui thôi.
Tần Hành cẩn thận từng li từng tí đem áo cưới cất kỹ, Bà, bất luận tương lai như thế nào, con cùng A Vu vĩnh viễn không chia xa.
Bà híp mắt, trong mắt chứa chờ mong. Tốt lắm! Ta chờ!
Chuyện áo cưới, chỉ có anh cùng bà biết, lần này trở về trường, không biết thế nào, anh vẫn là đem áo cưới mang theo. Lâm Vu còn năm năm đại học, năm năm sau, bọn họ đều đã hai mươi bảy tuổi.
Công việc, kết hôn, hết thảy thuận.
Dưới ánh đèn, gò má của anh được chiếu vào.
Vào ban đêm, hai người lần nữa cùng giường chung gối, một đêm yên giấc.
Lúc Lâm Vu tỉnh lại, phát hiện chính mình đều trong ngực Tần Hành. Hai người thân thể dán chặt lấy nhau, điều hoà bật 24 độ.
Anh sợ nóng, cô sợ lạnh. Anh nói ôm cô, cô liền không sợ lạnh. Vẹn toàn đôi bên.
Lâm Vu nhìn qua nhan sắc của anh lúc ngủ, chưa phát giác khoé miệng của mình đã cong lên. Người từng ngồi ở sau lưng cô, hiện tại đang ngủ ở bên cạnh cô. Khương Hiểu từng cùng cô nói qua mấy cái tình huống trong truyện ngôn tình, còn giống như không có dạng này.
Tần Hành mũi thẳng tắp, ngũ quan hài hoà. Cô xưa nay sẽ không cảm thấy nam sinh dáng dấp đẹp mắt sẽ có cái gì hay. Hay là nói, cô nhìn quen gương mặt của Tần Hành, đối với soái ca khác đã miễn dịch?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hành giật giật đôi môi, A Vu, em sáng sớm đã nhìn lén anh!
Lâm Vu: Cái gì mà nhìn lén, rõ ràng là quang minh chính đại. Ở chung lâu, cô cũng không tiếp tục giống trước đây.
Tần Hành nháy mắt mấy cái, Quang minh chính đại? Anh nhấc chăn mỏng xuống giường, trên người chỉ mặc cái quần đùi nam tính. Anh đi tới trước cửa sổ, đưa tay kéo nửa rèm cửa ra.
Lâm Vu cũng ngồi xuống, Tần Hành quay người, định ở nơi đó. A Vu, hôm nay nắng thật đẹp.
Lâm Vu quét mắt nhìn anh một cái, rất nhanh thu hồi lại. Người này lúc kiểu này lúc kiểu nọ, nhưng hiện tại là tà ác mị hoặc người.
Thân thể của anh rất đẹp, thân cao chân dài, đều đều.
Nhìn kết cấu cơ thể người nhiều như vậy, đối với thân thể bạn trai mình, cô vẫn không cách nào mà dò xét không chút kiêng kỵ.
Tần Hành đi đến mép giường, thời khắc này Lâm Vu da thịt trắng nõn lại hiện ra chút ửng đỏ, anh phát hiện, thời điểm hai người thân mật, cô rất dễ thẹn thùng.
Anh cúi đầu hôn gương mặt của cô, một tay vịn cái eo vừa mịn vừa mềm của cô. A Vu, hôn anh.
Lâm Vu cắn răng, qua loa hôn gương mặt của anh.
Tần Hành cao giọng cười một tiếng, con mắt tỏa sáng, Không đúng! Để anh dạy cho em! Anh không có cho cô cơ hội, hôn cô thật sâu.
Thì ra, đây chính là lớn lên.
Sáng sớm, tâm tình Tần Hành dị thường tốt, Lâm Vu cố ý tìm một cái áo sơ mi để thay đổi.
Hai người trở lại trường học đã là giữa trưa.
Tần Hành đưa Lâm Vu đến ký túc xá, rồi anh mới trở về.
Tháng chín, tất cả mọi người đang thực tập. Trừ vài người về nhà, mặt khác đều trọ ở trường. Mỗi ngày không phải học lý thuyết, thì là đi thí nghiệm.
Tần Hành vừa về đến, bạn học sát vách đều tới, mọi người đối với chuyện hôm qua của anh ở trạm đường sắt có chút hiếu kỳ.
Lý Nhượng làm bộ chính mình là phóng viên, Xin hỏi, tâm trạng lúc đó của hai người là như thế nào?
Tần Hành quét mắt nhìn cậu ta một cái, Nhàm chán!
Lý Nhượng: Đừng mà! Luyện tập sớm một chút, không quay đầu lại thì phóng viên đã đến trường phỏng vấn rồi đó.
Tần Hành, chúng tớ đều đã xem video, tư thế tiêu chuẩn, có thể sánh với sách giáo khoa. Cậu lúc đó không sợ sao? Vạn nhất dì kia không cứu được thì sao.
Tần Hành nhún vai, khuôn mặt túc mấy phần, Khi đó có thể suy nghĩ gì chứ, thứ nhất là cứu người. Đúng, câu lạc bộ không phải muốn làm hoạt động công ích sao? Quay cái video cấp cứu như vậy đi.
Ý của cậu là? Mọi người mừng rỡ nhìn anh.
Tớ nhìn số liệu, hàng năm có chừng 300 vạn người bất ngờ tử vong. Mà tại nước Mỹ, loại tình huống này, 15% người có thể cứu về được. Anh vừa mới nói xong, sắc mặt của mọi người trầm đi mấy phần.
Cũng khó trách các giáo viên thiên vị anh, mọi người lúc trước trong lòng còn có chút ghen ghét, trải qua chuyện này thì lại thấy bình thường.
Lý Nhượng gật gật đầu, Đó là ý kiến hay. Để càng nhiều người tham gia, thời khắc mấu chốt, liền là một mạng người.
Thế nhưng là, chúng ta lập tức liền thực tập. Không có thời gian!
Cái này không tốn bao nhiêu thời gian? Bất quá cần một người chuyên nghiệp?
Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Hành.
Tần Hành nở nụ cười, nói: Tớ ra chủ ý, diễn viên các cậu tìm người khác đi.
Tần Hành, cậu là thích hợp nhất! Chỉ cần cậu ra video, hiệu suất truyền bá càng rộng.
Tất cả mọi người đi xem mặt, thì ai chú ý tới cứu người chứ. Tần Hành trực tiếp cự tuyệt, Mặt khác, bạn gái Cao Lỗi không phải truyền bá chuyên nghiệp sao? Vấn đề tuyên truyền có thể liên lạc với Cao Lỗi.
Ha ha ha! Tần Hành! Phục cậu rồi!
Lý Nhượng vỗ vỗ vai của anh, Diễn viên nghiệp dư thì tớ sẽ tìm.
Vậy được, có gì cần gọi tớ.
Chờ mọi người đi, Lý Nhượng mới mở miệng: Chủ nhiệm nói cậu đến trường học, để ông ấynói chuyện.
Tần Hành nhấc mi, Biết.
Tần Hành đi viện xử lý thì thấy chủ nhiệm.
Chủ nhiệm còn nói, Tần Hành, cậu tới đúng lúc đấy. Tôi từ tối hôm qua đã nhận được mấy cuộc điện thoại của phóng viên. Chuyện hôm qua cậu cứu người ấy, nên các phóng viên đều muốn liên hệ để xin phỏng vấn.
Em không có thời gian, gần đây còn bận làm luận văn.
Chậm trễ cũng không sao. Chủ nhiệm khoát khoát tay, Gọi điện thoại để phỏng vấn có được không? Cậu chỉ nói vài lời thôi. Học sinh đại học B làm chuyện tốt, tôi muốn để cho người ta biết.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hành cười.
Sang năm tôi sẽ cùng nhân viên nhà trường xin phép một chút, muốn làm một bộ phim để chiêu sinh. Xã hội bây giờ cứ nói học Y khổ, khó xin việc, toàn nói chuyện giật gân. Chủ nhiệm nhìn qua anh, Không tìm các cậu. Đến lúc đó tìm tiểu thịt tươi năm nhất. Đúng, tôi nói cậu, chuyện đi thực tập bên Mỹ, cậu không suy nghĩ lại thật sao?
Tần Hành không có quá nhiều suy nghĩ, Em vừa mới thực tập, trước tiên ổn định ở trong nước đã.
Cơ hội đã qua không thể trở lại đâu. Cậu tranh thủ nghĩ đi, các giáo viên đã để cử hẳn cậu rồi mà cậu vẫn không đi. Hay là bởi vì bạn gái cậu?
Tần Hành cười cười, Mỗi người đều có suy nghĩ riêng mà.
Chủ nhiệm gật gật đầu.
Tối hôm đó, Tần Hành tiếp phỏng vấn của « tuyên bố tin tức », anh đem chuyện đã xảy ra nói ra bằng dăm ba câu nói. Gặp được tình huống bất chợt, lúc này ấn huyệt nhân trung cũng vô dụng. Bốn phút hoàng kim, bộ ngực nén cực kỳ quan trọng. Hi vọng càng nhiều người có thể hiểu được điểm ấy, đồng thời học được kỹ năng này, có lẽ trong lúc lơ đãng liền có thể cứu người.
Phóng viên hiếu kỳ nói: Lúc ấy bên cạnh cậu còn có một nữ sinh, các cậu là bạn học sao?
Tần Hành: Không! Cô ấy là bạn gái của tôi.
Phóng viên: ... Thật tốt!
Video rất nhanh up lên trên mạng, chuyện này rốt cục có kết thúc.
Một bông hoa cực kì xinh đẹp: Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy giọng nói của bác sĩ rất hay sao?
Sóc con mập mạp Hiếu kì đôi này thật? Cảm giác có chuyện!
Mùa hè thật đáng yêu: Tôi là học sinh Nhất Trung ở Tấn Thành, hai người trong video là đàn anh đàn chị ở trường tôi, ở trường học là học bá, hai người cùng nhau hẹn học ở đại học B! Thật cảm động! Chị Lâm rất xinh gái! Mọi người có thể chờ đợi « sinh sôi không ngừng » tuần này!
Thế là một bài trên Weibo lại có năm sáu ngàn bình luận.
Chuyện này, Lâm Vu vẫn là nghe Trình Trình tuyên truyền mới biết được. Cô may mắn không tiết lộ quá nhiều trên mạng xã hội, nhưng là cô lại không để mắt đến lực lượng nhân dân.
Tối thứ sáu, « sinh sôi không ngừng » chiếu tập hai, ekip up lên một tấm hình đội của đại học B, sau một tiếng, dần dần mọi người đã chú ý.
Tên Lâm Vu không biết bị bao nhiêu người tìm tòi. Lúc ấy Lâm Vu còn đang ở thư viện, Tần Hành ngồi bên cạnh. Lâm Vu đang cùng anh thảo luận về học sinh sinh viên cao đẳng viện y học tham gia thi đua tổng quyết tái, vừa mới kết thúc.
Tần Hành nói ra: Các em có thể bắt đầu chuẩn bị.
Lâm Vu gật gật đầu.
Tần Hành nhìn đồng hồ, Mười giờ rồi. « sinh sôi không ngừng » cũng đã chiếu xong.
Hai người giành giật từng giây cùng nhau, dạo bước trở về.
Tần Hành hôn trán của cô, nhìn cô tiến vào hành lang, anh mới xoay người lại.
Lâm Vu vừa về túc xá, Trình Trình kích động kêu to lên. Mẹ ơi! Lâm Vu! Đầu óc cậu bên trong đến cùng đựng cái gì? Vì sao cái gì cũng có thể biết thế?
Lâm Vu cười cười, Rất nhiều kiến thức cấp ba, đại khái là trí nhớ tốt, không có quên.
Tử Uyển: Thế nhưng là khi đó hẳn là rất khẩn trương nhỉ?
Lâm Vu gật gật đầu, Rất rất khẩn trương, thời điểm lên sân khấu, tớ còn nghe được tiếng tim mình đập.
Trình Trình: Lâm Vu! Tớ thật bội phục cậu! Học giỏi! Dáng dấp đẹp mắt! Còn có người bạn trai như anh Tần! Quả thực cậu là người thắng lớn.
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Tử Uyển: Cho nên, các cậu cảm thấy nam học bá sẽ thích nữ sinh đần sao? Bên cạnh tớ toàn là học bá yêu học bá.
Trình Trình: Trong phim « đùa ác chi hôn », nam chính thích nữ chính không học giỏi! Sau này hai người cưới nhau hạnh phúc! Nam chính cũng là bác sĩ!
Tử Uyển: Đó là phim truyền hình, không thể so sánh với thật.
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Trình Trình nhìn về phía Lâm Vu: Cậu cảm thấy thế nào?
Lâm Vu bất đắc dĩ lắc đầu, về mặt tình cảm cô một mực rơi vào trạng thái bị động. Đối với tình cảm nam nữ cô không tìm hiểu tới cùng.
Trình Trình: Cái này có thể làm khảo sát không? Có lẽ có thể có đáp án.
Tất cả mọi người cười.
Đảo mắt đến tháng chín, Tần Hành chính thức bắt đầu thực tập. Như mong muốn, từ buổi sáng, mỗi phút mỗi giây cơ hồ đều đang bận rộn.
Tần Hành thực tập đầu tiên là khoa nhi, một ngày này, trong đại não đều là tiếng trẻ em khóc.
Hàn Dịch Tâm cầm trong tay hai chai nước khoáng, đi tới, Thế nào? Có mệt hay không?
Tần Hành cười, Xưa nay không biết những đứa bé có thể khóc to như vậy.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Dịch Tâm cũng cười, Đều như vậy. Cho ——
Cám ơn. Tần Hành nhận, nhẹ nhàng vặn một cái, mở ra nắp chai, uống vào mấy ngụm.
Một lát nữa cậu về trường sao? Cô hỏi.
Không về, một lát nữa Lâm Vu tới. Đang nói chuyện, thần sắc mệt mỏi của anh có mấy phần ôn nhu.
Hàn Dịch Tâm gật gật đầu, Vậy tớ đi trước.
Hàn Dịch Tâm thay xong quần áo, nhìn thấy Phùng Triết. Lần trước thi đấu xong, Phùng Triết chủ động theo đuổi cô, hai người cũng kết bạn.
Hai người cùng đi ra, vừa vặn đụng phải Lâm Vu.
Đáy mắt Lâm Vu lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất.
Phùng Triết phóng khoáng nói: Xem ra, hôm nay người nhà đều xuất quân.
Hàn Dịch Tâm đối với Lâm Vu cười cười, Tần Hành đang ở trong, chúng tôi đi trước.
Lâm Vu lên tầng, đến chỗ Tần Hành, hành lang bên trên, xa xa cô nhìn thấy một người mặc áo khoác trắng. Ánh mắt của cô phi ra, không hề chớp mắt nhìn anh.
Tần Hành ngồi xổm, đang an ủi một cô bé bị bệnh. Ngày mai anh sẽ mang cho em kẹo que!
Cô bé bốn năm tuổi, một mực nức nở, nhưng nghe được kẹo que vẫn miễn cưỡng gật gật đầu.
Lâm Vu từng bước một đi qua, Tần Hành ngẩng đầu, thấy được cô. Anh đứng dậy.
Hai người nhìn nhau.
Lâm Vu có chút cong khóe miệng, dáng tươi cười xán lạn, Anh khoẻ không, bác dĩ Tần.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com