Đêm hôm đó, Lâm Vu mãi khoảng 10 giờ mới về đến nhà. Đường về nhà vừa nhỏ đã thế đèn còn chập chờn, hơn bốn giờ đi xe nhưng cô không thấy buồn ngủ.
Thẩm gia cứ một mực đòi lái xe đem cô đưa đến tận cửa nhà, trong lòng cô tràn đầy áy náy. Nghĩ đến lần tiếp theo, bất cứ thế nào cũng không thể làm phiền họ như vậy nữa.
Lâm Sam biết tối nay con gái sẽ trở về, một mực thức chờ đợi cô.
Trong thôn chỉ mở 1 chiếc đèn chính, Lâm Vu đi vào trong, vành mắt đột nhiên nóng lên. Cước bộ của cô dừng lại, khịt khịt cái mũi, Mẹ với bà à, con về rồi đây.
Lâm Sam nghe thấy tiếng, từ bên trong chạy đến. Hai mẹ con lần đầu tách nhau lâu như vậy, mặc dù biết con mình vẫn có thể tự chăm sóc mình tốt nhưng bà vẫn là rất lo lắng.
A Vu --
Lâm Vu nhếch miệng, hiện lên một nụ cười xuất phát từ nội tâm, Mẹ, con rất khỏe.
Lâm Sam đi lấy cặp sách của nàng, Làm sao mà nặng như vậy?
Lâm Vu: Để con mang vào cho.
Cô không nỡ để mẹ mình mệt mỏi. Hai mẹ con cùng đi vào trong nhà.
Lâm Vu nói: Chú và dì đưa cho con một ít thuốc mang vể cho mẹ.
Lâm Sam không nói chuyện, gương mặt xinh đẹp kia thoáng hiện lên 1 vẻ bất đắc dĩ rồi lại biến mất.
Lâm Vu: Mẹ, chờ sau khi con trưởng thành có công ăn việc làm, con sẽ trả ơn họ.
Lâm Sam sờ mặt con gái mình, Mẹ biết. Người Thẩm gia thiện tâm, con cùng Đình Đình học chung một lớp, nhớ giúp đỡ con bé ấy nhé. Lâm Vu lên tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ, Thẩm Nghi Đình cũng không quá cần cô giúp. Không nói đến việc có một anh trai học giỏi, trong nhà còn mời gia sư phụ đạo, thành tích của TNĐ cũng nằm trong top 50.
Được, đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm.
Lâm Vu nhíu nhíu mày, Về sau không cần chờ con đây, đã mười giờ rồi, mẹ cùng bà đều nên ăn cơm đúng giờ.
Được rồi. Lâm Sam đẩy cô ra ngoài.
Bà của cô còn đang ngồi dưới đèn vá quần áo, hai đôi tay già nua đầy nếp nhăn, cầm trong tay quần áo màu lam nhạt lại càng làm rõ hơn đôi bàn tay ấy.
Lâm Vu rửa sạch tay, đi đến bên cạnh bà. Bà à, đừng làm nữa, hại đến mắt lắm đấy.
Không có gì đáng ngại cả đâu, còn có một chút nữa là xong rồi, ngày mai con có thể mặc quần áo mới luôn. Con đi ăn cơm trước đi, mẹ con đợi cả tối rồi đấy.
Lâm Vu nhìn qua bà, bà đã hơn bảy mươi tuổi, tóc trắng phơ, hai mắt cũng lõm vào. Làn da của nàng hơi có chút đen theo vết tích của thời gian.
Bà có tay nghề may vá rất tốt, hàng năm đều sẽ mua vải để may quần áo cho Lâm Vu. Những cái kia quần áo rất dễ chịu, hơn nữa nhìn còn rất đẹp. Cô thật hi vọng chính mình có thể mau mau lớn lên, mua cho hai người một ngôi nhà sáng sủa để không còn cực khổ như vậy nữa.
Ban đêm, hai mẹ con ngủ chung một giường. Lâm Vu nói một chút chuyện về trường, còn có bạn học của cô nữa. Lâm Sam yên tâm rất nhiều.
A Vu, chớ áp lực quá, mẹ bây giờ rất khỏe. Có một đứa con như con là chuyện tốt của mẹ, chỉ là mẹ không phải là một người mẹ tố--
Lâm Vu đưa tay che miệng bà lại, Mẹ là người tốt nhất!!
Cô dừng một chút, Mẹ di truyền cho con một bộ óc thông minh.
Lâm Sam cong cong khóe miệng, Ta biết A Vu rất thông minh mà. Thôi nhanh nhanh ngủ đi.
Lâm Vu nhắm mắt lại, giờ khắc này thần kinh căng cứng đến mấy cũng đã trầm tĩnh lại. Kì nghỉ Quốc dài hạn, Lâm Vu vẫn giống như trước đây, ở nhà đọc sách, làm việc nhà. Năm ngoái, ruộng trong bị một lão bản ở ngoài nhận thầu, gieo trồng vào mùa xuân và thu hoạch mùa đều sẽ có cơ khí đến bận rộn, cuối cùng sẽ cho nhà cô một năm lương thực, đủ ăn.
Trong nhà có ba gian phòng vừa cũ lại còn bị hỏng, may mắn là người trong thôn tu sửa hộ mấy lần, miễn cưỡng còn có thể ở. Người Thẩm gia lúc trước cũng đề nghị xây nhà mới cho nhà cô, nhưng bị bà cô từ chối thẳng. Dù là nhà nghèo nhưng cũng có tự trọng của nhà nghèo.
Lâm Vu làm xong bài tập, đem sân nhà quét dọn một chút. Trong nhà nuôi hơn hai mươi con gà, ban ngày đều thả ra, cho nên xong sân toàn là phân gà. Bà ngồi góc sân tách hạt bắp, mẹ thì giết gà.
A Vu, con đi đọc sách đi, không cần làm những thứ này.
Cô lên tiếng, nhưng tay vẫn không ngừng động tác. Ánh nắng chiếu vào trong sân, cô ngửa đầu, nheo lại mắt, tham lam hưởng thụ lấy từng giờ khắc. Vào mấy ngày nghỉ này, Thẩm Nghi Đình, Khuất Thần, cùng Tần Hành cùng đi đến nhà giáo viên dạy tiếng Anh hồi tiểu học. Anh ngữ lão sư đầu tháng chín vừa sinh một đứa con gái. Thẩm Nghi Đình cùng Khuất Thần vây quanh nôi em bé, Tần Hành đứng ở một bên.
Thẩm Nghi Đình: Đứa bé này dáng dấp rất giống Hoa lão sư.
Khuất Thần phụ họa: Giống Hoa lão sư thì thật xinh nhắn nha.
Hoa lão sư rất thích ba học sinh này. Bà không hỏi tình trạng của ba đứa này, nhưng đương nhiên bà cũng biết, bọn chúng đều thông minh, nhất là Tần Hành.
Thành tích thi cấp ba không thể liên quan tới điểm đại học, ba năm này các em cũng không được lười biếng.
Khuất Thần: Yên tâm đi Hoa lão sư, chờ bọn em thi lên đại học, chúng em sẽ đi thăm cô.
Hoa lão sư nghe thế, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Đến cao nhị còn phân khoa văn lý, các em cũng cân nhắc sớm một chút.
Thẩm Nghi Đình liễm liễm sắc mặt, nhìn về phía Tần Hành. Cô hi vọng là tất cả mọi người có thể tiếp tục học chung một lớp. Học văn thì cô sẽ nhẹ nhõm rất nhiều. Chỉ là cô biết, Tần Hành khẳng định sẽ chọn khoa tự nhiên.
Nhất trung ngọa hổ tàng long, rất nhiều người lợi hại, không được kiêu ngạo, phải cố gắng lên đấy.
Khuất Thần: Thật đúng là, hạng nhất của trường chúng em là một cô gái. Nhà ở trong thôn, mà còn thi điểm cao nhất toàn thành phố.
Vậy người nhà khẳng định rất tự hào.
Đúng thế. Đầu óc cậu ấy đặc biệt thông minh lại ngồi phía trước Tần Hành nên Tần Hành biết.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Hành, chờ mong hắn có thể nói vài ba câu.
Tần Hành mở miệng, chỉ có hai chữ, Cũng được.
Khuất Thần: Vậy chuyện cậu mượn vở của cậu ấy thì sao?
Thẩm Nghi Đình một mặt kinh ngạc, Cậu mượn vở của Lâm Vu á?
Tần Hành: Lâm Vu thật sự rất thông minh.
Vất vả học hành để đạt được thành tích, nhưng là muốn trình độ cao hơn, có một cái não thông minh sẽ làm được không ít việc lớn. Hắn nhìn qua cách nàng giải bài, phát hiện suy luận của nàng cực hay, logic chắc chắn cao, đây chính là trời sinh.
Từ miệng Tần Hành nghe được hắn khen người, trong gian phòng này mọi người có thể tưởng tượng được Lâm Vu có bao nhiêu lợi hại. Nhất là Thẩm Nghi Đình, cô nhẹ nhàng hô một hơi, trong lòng mơ hồ hâm mộ. Trên đường trở về, Thẩm Nghi Đình có chút trầm mặc, Khuất Thần đùa với cô. Tần Hành tay trái đút ở trong túi, dạo chơi đi lên phía trước. Đi ra tiểu khu, Tần Hành đưa tay đón xe taxi.
Khuất Thần: Không cùng ăn cơm tối à?
Tần Hành: Hôm nào đi sau.
Khuất Thần cười: Chả lẽ xem vở của Lâm Vu chưa xong sao?
Tần Hành: Đi sang chỗ khác.
Thẩm Nghi Đình cắn cắn khóe miệng, Có chuyện chưa nói cho các cậu biết.
Hai người đều dừng trò chuyện.
Thẩm Nghi Đình: Lâm Vu... Khi tớ còn bé bị bắt cóc, là mẹ Lâm Vu cứu tớ.
Khuất Thần: Ờ, ra vậy à. Vậy mà bây giờ các cậu còn chung một lớp, quả là duyên phận!
Thẩm Nghi Đình nhếch khóe miệng, Ừ, cha tớ để Lâm Vu đến nhất trung học. Cho nên, các cậu về saukhi dễ Lâm Vu nha.
Cô nhìn về phía Tần Hành. Khuất Thần bĩu môi, Tớ cũng không có cơ hội khi dễ cậu ấy đâu. Cậu dặn dò Tần thiếu gia đi.
Tần Hành nhún nhún vai, Tôi cũng không có rảnh rỗi như vậy.
Khuất Thần hỏi: Điều kiện gia đình Lâm Vu rất kém cỏi sao?
Thẩm Nghi Đình gật gật đầu, Cậu ấy cùng với mẹ, còn sống cùng với một người bà nữa. Thân thể mẹ cậu ấy không tốt, trong thôn cho bọn họ tiền trợ cấp. Đối với bọn họ mà nói, một cái điện thoại di động mấy ngàn, một đôi giày thể thao để chơi bóng đã hơn rất nhiều người, khó có thể tưởng tượng một tháng dựa vào tiền trợ cấp thì sinh hoạt sẽ khốn khó như nào.
Khuất Thần: Cha cậu ấy đâu?
Thẩm Nghi Đình: Nghe nói qua đời rồi.
Khuất Thần: Thật thảm đấy.
Tần Hành: Thế giới này người nghèo có quá nhiều, những người dân ở trong núi còn có rất nhiều đứa trẻ không được đi học đấy. Cậu căn bản đồng tình không tới đâu.
Thẩm Nghi Đình: Đây là bí mật, cha mẹ tớ đều không cho nói.
Tần Hành nhìn qua nàng, Cậu không cần nói cho bọn tôi.
Thẩm Nghi Đình đỏ mặt, Các cậu không giống nhau. Lại nói, chúng ta khi còn bé đều nhìn thấy Lâm Vu rồi.
Tần Hành nhấc mi: Lúc nào?
Thẩm Nghi Đình: Năm 8 tuổi lúc nghỉ hè, cha tớ để Lâm Vu tới nhà chơi, ở nhà tớ mấy ngày. Lúc ấy cậu cũng đến nhà tớ tới, chúng ta không phải còn cùng nhau chơi đùa sao?
Tần Hành ánh mắt có chút thay đổi, tám tuổi, bọn họ đã gặp qua rồi?
Xe taxi dừng ở trước mặt mọi người. Tần Hành liễm liễm thần sắc, nói ra: Tôi đi về trước. Khuất Thần, cậu đưa cô ấy về nhé.
Thẩm Nghi Đình đứng ở đằng kia, trong lòng ủy khuất không nói ra được. Tần Hành mở cửa xe, ngồi ở ghế sau. Hắn mở điện thoại, nhìn thấy đồng đội ở trong group chat hẹn hắn ban đêm cùng nhau đánh một ván.
Hắn trả lời: Không có thời gian.
Bên kia rất nhanh có hồi phục.
A: Không phải cùng bạn gái hẹn hò đấy chứ?
B: Có ảnh chụp không?...
Tần Hành dứt khoát nói thẳng: Sau khi nghỉ có khóa tranh tài cần luyện. Mấy người kia ngậm miệng. Hắn cất điện thoại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Não loại bỏ mấy lời Thẩm Nghi Đình vừa mới nói, nếu như hồi nhỏ đã từng gặp qua, như vậy nói cách khác, Lâm Vu đã sớm nhận ra hắn. Nhưng ký ức hồi bé ấy đối với hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Tần Hành về đến nhà thì cha mẹ hắn cũng đi làm về rồi.
Bà Tần: Làm sao về sớm thế? Không cùng Đình Đình, Khuất Thần ăn cơm à?
Tần Hành ngồi trên ghế salon, dường như không nghe thấy.
Ông Tần cất cao giọng, Tần Hành!
Tần Hành nhíu nhíu mày, Mỗi ngày ở trường học đều gặp, ngán lắm.
Ông Tần mặt co lại. Bà Tần cười cười, Dạo này cũng biết phiền não cái gì rồi đấy à?
Con của bà bà hiểu rõ nhất. Từ tiểu học thành tích đã tốt, tính cách cao ngạo, vừa sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, không có nhận qua một điểm ngăn trở. Hắn ở độ tuổi này, các loại vấn đề đều sẽ có.
Tần Hành giương mắt, Thẩm Nghi Đình vừa mới nói đến chuyện khi còn bé, vậy mà còn không nhớ chút nào.
Bà Tần: Vậy nói rõ chuyện này đối với con không trọng yếu. Đình Đình có nói là chuyện gì hay không?
Tần Hành ừ một tiếng, nhưng không dự định nói cho cha mẹ hắn, để bọn biết hắn phiền não vì một nữ sinh, nhất định phải hỏi lung tung này kia.
Là không có gì quan trọng.
Đầu tuần, theo lẽ thường thì quốc kỳ hạ nói chuyện. Người đại diện phát biểu phát biểu là Thẩm Nghi Hành đã làm 3 năm. Lâm Vu đứng tại hàng nữ sinh thứ năm, Khương Hiểu đứng hàng phía trước.
Phía trước có người nói, Anh chàng này sao tên giống với Thẩm Nghi Đình vậy. Lâm Vu híp mắt, nhìn qua phía trước.
Thẩm Nghi Hành đứng tại trên bục, lúc nói chuyện, thanh âm ôn hòa hữu lực, từng chữ rõ ràng, không có một chỗ nào bị vấp.
Khương Hiểu nhẹ giọng nói ra: Thật lợi hại! Lâm Vu đột nhiên nhón chân lên, đại khái là muốn xem rõ ràng hơn đi.
Cô không kìm được lòng mà nói, Phải là rất lợi hại.
Dứt lời, liền nghe được một tiếng cười nhạo. Cô lắc thân, thân thể hướng về bên phải nghiêng một cái. May mắn có người bắt lấy cánh tay của cô nên mới đứng vững, đối đầu với con mắt của người kia, Lâm Vu có một chút kinh ngạc.
Cảm ơn.
Nói xong cô vội vàng tránh hắn. Tần Hành không biểu lộ gì, rủ đôi mắt xuống nhìn qua cô, đáy mắt cất giấu một tia tìm tòi nghiên cứu. Bọn hắn khi còn bé thật sự đã gặp qua sao? Chẳng lẽ hồi đó hắn làm khó dễ cô? Trong đám người này, một thiếu niên hơi ngước cái cằm, trong lời nói không cảm nhận được điều gì.