Edit: Gạo
Beta: melbournje
***
Lên đại học thời gian luôn trôi đi rất vội vàng, sau khi thích ứng được hoàn cảnh mới, cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một cách đơn giản.
Chớp mắt đã đến tháng mười một, thời tiết Bắc Kinh càng ngày càng lạnh.
Trình Trình nói, qua một khoảng thời gian nữa, các cô có thể đi Hương sơn ngắm lá phong. So với ba cô nàng này, thời gian của Lâm Vu luôn bị xếp kín.
Vòng bạn bè của Lâm Vu chỉ có mấy người bạn thời cấp ba, họ thường đăng ảnh học phục chế bản vẽ, học trang điểm, học khiêu vũ và các loại hoạt động cuối tuần. Lâm Vu chợt hoảng hốt, cảm thấy mình cùng mấy người này vốn chẳng cùng môi trường đại học. Mấy lần sau, cô không còn hứng thú mở xem vòng bạn bè nữa.
Từ ngày nghỉ thứ mười một, Lâm Vu bắt đầu đi làm thêm. Cô dạy kèm một cậu nhóc học lớp hai tên là Tiểu Hàn, mỗi buổi hai tiếng. Công việc của bố mẹ tiểu Hàn khá bề bộn, khi nói chuyện, họ đối với cô có vẻ rất hài lòng. Thành tích cuảTiểu Hàn không tốt, đứng ở vị trí đếm ngược. Bố mẹ của cậu nhóc rất lo lắng, vốn hai vợ chồng đều tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, sao con trai lại có thể học kém đến thế! Nên khi thuê Lâm Vu tới dạy, lòng hai người họ tràn ngập kỳ vọng. Còn với Lâm Vu, mức lương hơn hai nghìn tệ một tháng này quả thực cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Sau đó, cô từng nói việc này với Tần Hành, anh trêu cô rằng, em không biết thủ khoa đại học rất đáng tiền sao?
Lâm Vu nhìn anh, không biết nói gì cho phải.
Với cái danh hiệu đầu bảng này, cô có thể tìm công việc gia sư rất dễ dàng, nhưng nếu muốn tìm một gia đình có điều kiện tốt, không có người giới thiệu thì sẽ rất khó khăn. Cô cũng không biết sao Tần Hành lại tìm được, hỏi anh, anh chẳng nói. Chỉ nói bao giờ cô nhận được tháng lương đầu tiên thì mời anh một bữa cơm.
Đương nhiên, đây điều chắc chắn rồi.
Chiều thứ bảy, sau khi kết thúc buổi dạy, Lâm Vu trở lại ký túc xá.
Lỗ Tử Uyển đang làm đề thi Tiếng Anh cấp bốn, Sao hôm nay cậu về sớm thế?
Lâm Vu chuẩn bị sách vở cho buổi tối, Mẹ Tiểu Hàn tiện đường đưa tớ về.
Lỗ Tử Uyển so đáp án, được hơn 600 điểm. Cậu nói xem, ba năm cấp ba có phải là quãng thời gian chúng ta tài giỏi nhất không?
Lâm Vu mỉm cười, Giáo viên ngữ văn trường tớ cũng từng nói như vậy, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.
Lỗ Tử Uyển gấp cuốn Đề thi tiếng Anh cấp bốn của Vương Trường Hỉ lại, Mới hơn năm tháng, tiếng Anh của tớ đã tệ đi không ít. Sau này muốn thi IELTS hay TOEFL thì phải làm sao?
Lâm Vu sửng sốt, Cậu muốn xuất ngoại?
Lỗ Tử Uyển trầm ngâm nói: Nếu có cơ hội, tớ rất muốn đến thực tập tại các bệnh viện nước ngoài. Tớ đã cùng đàn chị nghe ngóng, ngành của mình cũng có dạng học sinh trao đổi như thế này, nhưng áp lực cạnh tranh rất lớn. Cậu thì sao? Có kế hoạch gì rồi?
Lâm Vu thản nhiên: Muốn tốt nghiệp thật nhanh rồi về quê, mua nhà cho mẹ và bà ở.
Trong khoảng thời gian ở chung này, các cô nàng đều nắm rõ gia đình bối cảnh của mọi người, vốn tính của các cô cũng thẳng thắn, quan hệ rất tốt.
Lỗ Tử Uyển cười nói: Cậu đường đường là một sinh viên khoa y Đại học Bắc Kinh, ấy thế mà lại muốn về nông thôn làm bác sĩ? Nghe đã cảm thấy thiệt thòi rồi.
Lâm Vu: Ở đâu mà chẳng phải trị bệnh cứu người?
Lỗ Tử Uyển: Lời này quả thực không sai. Nhưng cậu đã nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng lại trở về vạch xuất phát, có hơi đáng tiếc.
Lâm Vu: Thế nhưng dù có ráng trụ ở Bắc Kinh cũng có rất nhiều vấn đề thực tế cần đối mặt, chẳng hạn như giá thuê phòng. Cô không phải con mọt sách, đương nhiên nhiên cũng biết tình hình phát triển kinh tế hiện tại.
Lỗ Tử Uyển mân mê lọn tóc, Cũng đâu phải mình cậu gánh vác? Sau này cùng chồng phấn đấu là được! Cô ngắm bạn mình một chút, Lâm Vu, người theo đuổi cậu nhiều như vậy.
Lâm Vu: ...
Lâm Vu bật máy tính lên, bắt đầu tra mạng xem đồ vật nào thích hợp làm quà tặng. Kể từ khi biết Thẩm Nghi Hành muốn đi Columbia, cô vẫn muốn tặng anh một món quà. Nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Nghi Hành chẳng khác nào một người anh trai luôn chăm sóc, làm bạn với cô. Phần tình cảm này, cả đời cô cũng không quên nổi.
Chỉ là quà tặng, cô cũng chẳng biết thứ gì thì tốt. Với vốn kinh nghiệm ít ỏi của mình, cô chỉ nghĩ được sổ với bút.
Lục lọi trên mạng nửa ngày cũng không thấy được cái gì thích hợp, cô lại lo chất lượng đặt hàng qua mạng không tốt, sợ mua về không thích hợp.
Tặng quà gì, quả thật là làm khó cô rồi.
Hai ngày này, Tần Hành cùng Hàn Dịch Tâm phụ trách tiếp đãi đoàn khảo sát của viện y học trường đại học Z. Hai người biểu hiện rất xuất sắc, khiến cả sinh viên cùng giáo viên trường Z phải khắc sâu ấn tượng.
Tạm biệt đoàn thầy trò trường Z xong, chủ nhiệm Tằng của học viện cười, nói: Hai ngày này, hai em vất vả rồi.
Hàn Dịch Tâm: Chủ nhiệm Tằng, đây là việc chúng em phải làm.
Chủ nhiệm Tằng nhìn thoáng qua Tần Hành, Phòng thí nghiệm bên kia thích ứng sao rồi? Mới năm hai đã có thể vào học trong phòng thí nghiệm, trước đây hiếm có sinh viên nào làm được như vậy.
Tần Hành gật đầu.
So với nghiên cứu số học, thầy cảm thấy nghiên cứu y học thú vị hơn nhiều. Tần Hành, em thấy thế nào?
Tần Hành bật cười: Ý thầy là chuyện ma quái trong phòng thí nghiệm thú vị?
Chủ nhiệm Tằng cười, lắc đầu, Đi. Mấy đứa đi làm việc đi. Mượn các em hai ngày, thầy Trương đã trừng mắt lườm tôi đến lạnh người rồi. Biết là phòng thí nghiệm của ông ta quan trọng đấy, nhưng cũng chẳng cân nhắc việc chung tí nào.
Vừa hay vào thời gian bữa tối, Hàn Dịch Tâm chủ động mời: Cùng đi ăn đi.
Tần Hành nhìn điện thoại, không có tin tức gì đặc biệt.
Hai người hướng nhà ăn mà đi.
Hàn Dịch Tâm hỏi: Phải rồi, sao cậu lại bỏ học toán? Nghe nói, Tần Hành trước đây từng đoạt quán quân Olympic toán học, cuối cùng anh lại chọn học y. Cô quả thực tò mò, rốt cuộc phải cần bao nhiêu lòng quyết tâm cùng sự quyết đoán để đưa ra lựa chọn này?
Tần Hành: Bởi vì một người.
Hàn Dịch Tâm: Ai thế?
Đôi mắt Tần Hành hơi động, lộ ra mấy phần trịnh trọng, Với tớ mà nói, là một người cực kỳ quan trọng.
Hàn Dịch Tâm rất thông minh, Tần Hành không có ý định nói, cô đương nhiên cũng sẽ không hỏi tiếp. Cuối tháng này, câu lạc bộ tổ chức tình nguyện, cậu thấy đi đâu thì tốt?
Mọi người thấy thế nào?
Nhiều lắm, mỗi người một ý.
Tần Hành nghĩ nghĩ, Đi quanh vùng nông thôn đi, để mọi người thư giãn một tí.
Hàn Dịch Tâm như bừng tỉnh: Ý tưởng không tồi, tớ sẽ hỏi lại mọi người xem.
Hai người đến nhà ăn.
Thời gian bữa tối, nhà ăn rất đông người, trong lúc nhất thời cũng không tìm được chỗ ngồi thích hợp.
Vừa hay, Lâm Vu cùng Lỗ Tử Uyển cũng đang ở nhà ăn.
Lỗ Tử Uyển nhìn thấy hai người họ, Là anh Tần và chị Hàn.
Lâm Vu nhìn theo, ánh mắt chạm phải mắt Tần Hành.
Tần Hành bê bàn ăn tới, nói một cách tự nhiên, Ngồi cùng nhau đi.
Lâm Vu nhìn anh, hai người họ đã ba bốn ngày không gặp rồi. Hôm nay quần áo anh so với bình thường còn trang trọng hơn mấy phần, phong độ nhẹ nhàng, khó trách vừa mới tới đã thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Tần Hành nhìn cô, cười ôn hòa. Lâm Vu giật mình, cúi nhanh đầu xuống, chợt cảm thấy dáng vẻ tươi cười của anh mang theo vài phần ranh mãnh.
Lỗ Tử Uyển: Dạ được. Anh Tần, chị Hàn, mời anh chị ngồi.
Bốn người cùng ngồi ăn với nhau.
Tính cách Lỗ Tử Uyển hoạt bát, rất hay chuyện, trong nháy mắt đã thêm được Wechat của Tần Hành và Hàn Dịch Tâm vào mục bạn tốt. Sau này mà có vấn đề, em có thể tìm anh chị hỏi ý kiến được chứ ạ?
Hàn Dịch Tâm cười nhẹ, Được chứ, cuối tháng câu lạc bộ có hoạt động, hai em rảnh không? Giúp chị tham khảo vài địa điểm với.
Lỗ Tử Uyển hưng phấn, Được ạ.
Lâm Vu yên lặng ăn cơm, bản tính của cô là như thế, không biết cách giao thiệp cho lắm.
Tần Hành cũng không nói chuyện, ưu nhã uống canh, khóe mắt không để lại dấu vết gì mà đánh giá cô.
Chờ cơm nước xong xuôi, sau khi cất bàn ăn, Tần Hành cùng cô bước ra ngoài. Lát nữa em sẽ đi thư viện chứ?
Lâm Vu: Em muốn ra ngoài mua ít đồ.
Tần Hành: Đi đâu? Với tính cách của cô chắc chắn sẽ không đi quá xa.
Lâm Vu: Cửa hàng gần đây thôi. Cô dừng một chút, Đi cùng Tử Uyển.
Lỗ Tử Uyển quay đầu, Em cùng Lâm Vu đi chọn quà. Đúng rồi, Lâm Vu, cậu có thể hỏi luôn anh Tần xem nam sinh thường thích quà gì?
Lâm Vu khóe mắt hơi híp lại.
Tần Hành ý vị thâm trường nhìn cô một cái, Quà tặng?
Lâm Vu ừ một tiếng.
Không quan trọng, chỉ cần có tâm chuẩn bị là được.
Lỗ Tử Uyển: Đàn anh, lời khuyên này của anh khác nào chẳng có.
Hàn Dịch Tâm nói: Trời sắp lạnh rồi. Với nam sinh thì khăn quàng cổ hay găng tay đều là ý kiến không tồi.
Lông mi Tần Hành hơi rung, khóe miệng đầy ý cười. Chú ý an toàn.
Lâm Vu gật đầu, Em đi trước.
Hàn Dịch Tâm nghiêng đầu nhìn anh, A! Lâm Vu có bạn trai rồi?
Tần Hành trả lời: Không có.
Hàn Dịch Tâm cười, Em ấy xinh đẹp như vậy, chắc rất nhanh sẽ có. Đúng rồi, sinh nhật cậu cũng sắp đến. Ừ —— sinh nhật của cậu ngay sau anh trai tớ, nên tớ có ấn tượng khá rõ. Sự thẳng thắn của cô cũng là điều khiến Tần Hành thưởng thức.
Lòng Tần Hành gợn sóng, Lâm Vu còn nhớ rõ mật khẩu đó chứ?
Lâm Vu cùng Lỗ Tử Uyển ra khỏi trường, đến một cửa tiệm. Cửa hàng này trang phục và phụ kiện đi kèm có rất nhiều, kiểu dáng cũng khá mới.
Lâm Vu nhìn xem từng cái một, nếu không phải quá đắt thì cũng là đồ vật không thực dụng.
Lỗ Tử Uyển chọn lấy một chiếc nhẫn, Không ưng cái nào sao?
Lâm Vu lắc đầu, ánh mắt rơi vào cửa hàng đồ nam bên trên. Tử Uyển, khăn quàng cổ kia thế nào?
Lỗ Tử Uyển gật đầu, Cũng không tệ lắm, đan hình vuông, kiểu dáng kinh điển.
Nhân viên cửa hàng nói: Khăn quàng cổ này đan từ lông dê, rất ấm áp. Lâm Vu cầm trong tay, xúc cảm cũng không tệ. Hồi cấp ba, cô đã từng thấy Thẩm Nghi Hành đeo một cái tương tự, nhưng nghe nói chiếc khăn kia đáng giá một, hai ngàn.
Cuối cùng, Lâm Vu mua chiếc khăn quàng cổ này, 199 tệ.
Lỗ Tử Uyển cảm khái, Không nghĩ tới cậu sẽ vì một món quà mà hao tâm tổn trí như thế.
Lâm Vu chợt thấy buồn vô cớ: Bởi vì anh ấy là một người vô cùng quan trọng trong quá trình trưởng thành của mình. Không có anh ấy, sẽ chẳng có mình của hiện tại.
Khuôn mặt Lỗ Tử Uyển lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Vu không nói thêm điều gì. Lúc trả tiền, ánh mắt chợt bắt gặp một chiếc ví màu đen. Em có thể xem chiếc ví này không?
Được chứ, cái cuối cùng đấy. Nhập khẩu từ Pháp chỉ có ba cái. Đến đầu tháng thì chỉ còn lại cái này. Dành tặng bạn trai rất thích hợp.
Chiếc ví đơn giản, nhìn không ra nhãn hiệu gì, nhưng chất da rất tốt. Cô lật mác phía trên lên ——599 tệ, đã vượt qua mức chi trả của mình rồi. Cô nhăn mày, ngừng lại hỏi: Cái này có thể giảm giá cho em không?
Nhân viên cửa hàng: Hôm nay nếu mua đủ 800 có thể giảm 200 tệ, hay em mua thêm một đôi găng tay nữa?
Lâm Vu tính ở trong lòng một chút rồi chọn bừa một đôi bao tay kiểu nữ, 19 tệ.
Cũng may, cô hiện tại đi làm thêm đã kiếm được một khoản, nếu không chắc cạp đất mà ăn.
Trên đường trở về, hoàng hôn đã buông xuống, lưu lại phía chân trời một vòng ánh sáng đỏ thẫm.
Lỗ Tử Uyển hiếu kì: Cậu muốn tặng cả hai thứ? Cô biết tình trạng kinh tế của Lâm Vu, mua đến tận hai món quà, xem ra cô rất quan tâm Thẩm Nghi Hành.
Không phải. Lâm Vu thở ra một hơi.
Vậy hẳn là đưa người khác rồi. Lỗ Tử Uyển EQ cao, cũng không hỏi thêm làm gì. Cô nàng cười xấu xa, Không biết ai may mắn như vậy thế nhỉ?
Lâm Vu cười khẽ, Tặng Tần Hành, sắp đến sinh nhật anh ấy rồi.
Lỗ Tử Uyển há hốc mồm, dáng vẻ không ưu nhã cho lắm. Cô nàng nuốt ực một cái, Hai người dạng này cũng chỉ thiếu mỗi cái hình thức, à không không, là thiếu nhau một cái danh phận!
Lâm Vu: ...