Nếu có đoạn nào sai chính tả hay nghe hơi vô lý thì các cậu nhớ cmt cho tớ để tớ sửa nhé =))))
***
Lâm Vu không do dự mà kết bạn, đối với cô mà nói, Tần Hành cùng Tôn Dương đều giống nhau, tất cả mọi người là bạn học.
Thêm xong, Lâm Vu liền đi rửa mặt. Trước khi ngủ, cô có thói quen là đem những gì đã học hôm nay nhớ lại trong đầu qua một lần, dạng này lại có thể gia cố ký ức.
Mà đổi thành một bên, trời tối người yên, gian phòng bên trong chỉ có đèn ngủ sáng ngời. Tần Hành nắm lấy điện thoại, sau cái kết bạn kia, người này nửa ngày đều không có phản ứng.
Hắn hít một hơi, xoay người tắt đèn bàn.
Đi ngủ.
Rất nhanh, thi cuối họ kỳ đã đến. Cái kỳ thi này là dựa theo thành tích thi giữa kỳ để sắp xếp.
Trước thời gian khảo thí một ngày, các lão sư đều đem thời gian giao cho bọn họ tự mình ôn tập. Lớp học có mấy cái học sinh thành tích tốt, luôn luôn không thiếu đến vấn đề mục đích.
Tưởng Nam, đề này như nào thế?
Tưởng Nam khẽ nhíu mày, Cậu hỏi ban trưởng đi. Lịch sử tớ còn còn chưa có đọc xong đâu.
Ờ.
Bạn học nam cầm sách toán yên lặng rời đi, hắn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, có chút thất vọng. Tưởng Nam cắn răng, lần này cuối kỳ thi cô nhất định phải nằm top 10. Cô quay đầu nhìn xem Lâm Vu, mấy người bọn họ còn đang nói chuyện. Lâm Vu thì đang giúp Khương Hiểu kiểm tra.
Chiến tranh Giáp Ngọ?
Năm 1894.
Nguyên nhân Trung Quốc chiến bại?
Một là chính phủ mục nát vô năng, hai là thuỷ quân Bắc Dương lực lượng có hạn, ba là công việc giao thiệp với nước ngoài vận động nhận ngoan cố phái, tầng tầng ngăn cản, bốn là Nhật Bản Minh Trị duy tân làm cho quốc lực tăng nhiều.
Khương Hiểu giơ tay chữ V , Hôm qua vừa mới ôn xong.
Lâm Vu cười cười, Mấy cái này cũng dễ, cậu ghi nhớ kĩ là được.
Khương Hiểu liên tục gật đầu, Lần này tớ muốn nằm top 100, sau đó đi tìm Hách chủ nhiệm để đòi lại cuốn sách.
Lâm Vu bật cười, không biết cái này cũng có thể trở thành động lực học tập của cậu ấy.
Tôn Dương: Vậy nhưng thật không dễ dàng. Mẹ tớ nói, tớ lần này nếu có thể tiến bộ thêm 50 hạng, nghỉ đông sẽ mang tớ đi Hải Nam chơi. Lâm Vu, cậu cũng giúp tớ gom lại một cái trọng điểm thôi? Nếu tó có thể đi Hải Nam, lúc về tớ sẽ mang cho cậu hoa quả nhé.
Tần Hành: Là chính cậu muốn ăn đi.
Tôn Dương hắc hắc cười không ngừng, Tấn thành mùa đông lạnh buốt, tớ thật muốn đi Hải Nam. Anh zai, giúp đỡ chút được chứ?
Nói xong hắn muốn tới ôm Tần Hành. Tần Hành một tay đẩy ra, lấy giấy bút, ào ào viết mười cái công thức toán học cần ghi nhớ.
Tớ chỉ có thể đến giúp thế này.
Tôn Dương cẩn thận từng li từng tí bưng lấy giấy, Tớ yêu cậu chết mất.
Bên kia Lâm Vu cũng đem chính mình sửa sang lại vài điểm cho hắn.
Tôn Dương có chút lo lắng, Các cậu nói, tớ lần này có thể hay không vượt xa mức bình thường, được hạng 1 luôn?
Khương Hiểu trịnh trọng gật gật đầu, Có khả năng đấy, nhưng mà là ở trong mơ.
Lâm Vu giật cười, Chỉ cần cố gắng, hết thảy đều có khả năng.
Tần Hành cũng cười, Cậu vẫn là đừng tạo cho hắn quá nhiều áp lực.
Hắn thuận tiện hỏi, Vở chính trị của cậu đâu? Cho tớ mượn nhìn xem.
Lâm Vu lấy ra.
Cậu tạm thời không cần xem à?
Tớ ôn tập tốt rồi.
Tần Hành nhíu nhíu mày, Đều ôn tập tốt rồi sao?
Lâm Vu gật gật đầu.
Muốn bắt hạng 1 à?
Khương Hiểu: Lâm Vu khẳng định được hạng 1.
Lâm Vu có chút xấu hổ, Nhưng Lý Duy Tịch, Từ Mộ đều rất lợi hại.
Tần Hành nói: Nhưng cậu cũng rất lợi hại.
Hắn lật vài tờ, Vậy cậu cũng giúp tớ nêu vài cái trọng điểm đi?
Lâm Vu một mặt chấn kinh: ...?
Tần Hành thoáng nhíu mày, Học chính trị tớ không nghe giảng.
Đang khi nói chuyện thì ánh mắt tại sắc mặt của cô dừng lại mấy giây, lại nhàn nhạt bỏ qua một bên, mở vở ra.
Nếu cậu bận thì thôi.
Lâm Vu nuốt một cái yết hầu, Không có chuyện gì.
Tần Hành ngồi thẳng người, thuận thế mà xuống, hai con ngươi doanh doanh mà nhìn cô, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, Vậy liền vất vả cho trạng nguyên rồi.
Lâm Vu dời cái ghế một chút, bỏ ra hơnnửa tiết giúp Tần Hành ôn tập chính trị. Từ tiêu phí đến sản xuất cuối cùng đến kinh tế toàn cầu hóa. Tần Hành phát hiện Lâm Vu cô có một phương thức học tập, cô có thể dễ dàng đánh giá ra, cái này chỗ này sẽ có dạng gì đề mục? Lựa chọn vẫn là tài liệu phân tích đề.
Lâm Vu: Kỳ thật chính trị và lịch sử đồng dạng, về sau lý giải trọng điểm xong liền dễ dàng hơn nhiều.
Tần Hành: Xem ra tớ lần này thi chính trị cũng có thể chín mươi điểm.
Tôn Dương nháy nháy mắt, Có để cho chúng tớ sống hay không?
Tần Hành: Không cho.
Tôn Dương: A! Cậu nhất định phải cám ơn Lâm Vu.
Tần Hành khóe mắt lóe lên một tia giảo hoạt, Thi xong tớ sẽ mời các cậu đi ăn xâu nướng.
Tôn Dương lập tức cười, Thật sao? Tốt! Cứ quyết định như vậy đi, cuối cùng một môn kết thúc, chúng ta cùng đi ăn cơm. Khương Hiểu có rảnh không?
Khương Hiểu: Được.
Tần Hành nhìn cô, đầu ngón tay lục lọi bút ký của cô, Lâm Vu, cậu thì sao?
Lâm Vu: Tớ muốn về nhà.
Tần Hành: Ban đêm không có xe, cậu không phải bình thường ngày thứ hai mới về nhà sao?
Lâm Vu, đi thôi. Mấy người chúng ta cho tới bây giờ vẫn chưa có cùng nhau tụ tập bao giờ đâu.
Lâm Vu: ... Tớ muốn cùng chú và dì nói một chút.
Tần Hành: Chúng tớ chờ cậu quyết định.
Lâm Vu một lần nữa ngồi xuống, cô uống một hớp nước lớn. Khương Hiểu đeo balo, đột nhiên lấy ra ảnh Tần Trọng Bắc. Cô từ từ nhắm hai mắt, huyên thuyên nhớ kỹ: Nam thần phù hộ cho em kì thi có thể được top 100.
Lâm Vu: ...
Chân Tần Hành nhẹ nhàng đụng đụng cái ghế của cô, Lâm Vu quay đầu, cho là hắn lại muốn hỏi vấn đề gì. Một hộp kẹo giúp thanh giọng đột nhiên rơi vào mặt bàn của cô.
Ai, hai ngày nay nói chuyện quá nhiều, yết hầu không thoải mái. Mẹ tớ để cho tớ mang đi.
Một ngày này, thời gian ra chơi ở trường học so với thường ngày đều yên tĩnh hơn.
Thời điểm tan học, Chu Nhất Nghiên đi ngang qua một bên chỗ ngồi của Tần Hành, ánh mắt của cô đột nhiên bị ảnh chụp trên mặt bàn Khương Hiểu hấp dẫn lấy.
Làm sao cậu lại cầm nó?
Cô giận đùng đùng cầm lấy ảnh chụp.
Cậu lấy từ nơi nào thế?
Khương Hiểu không hiểu: Tần Hành tặng cho tớ.
Chu Nhất Nghiên mặt cứng ngắc, Đây là tớ đưa cho cậu ấy.
Khương Hiểu khẩn trương muốn lấy lại ảnh, sợ Chu Nhất Nghiên xé nát.
Lâm Vu đứng lên, Chu Nhất Nghiên, cậu không nên tức giận.
Gặp cảm xúc của cô ấy đều muốn hỏng mất, Khương Hiểu đem ảnh chụp trả lại cho cậu ấy đi.
Chu Nhất Nghiên hừ một tiếng, Tôi mới không thèm.
Cô dùng sức bóp nát ảnh chụp, cuối cùng thành một cục, tức giận ném cho Khương Hiểu.
Khương Hiểu cũng bùng nổ, Cậu là cái dạng người gì đây?
Chu Nhất Nghiên: Đồ là đồ của tôi, không muốn cho cậu.
Nói xong, xoay người rời đi. Com gái da mặt cũng mỏng. Cô làm sao biết Tần Hành đem ảnh đưa cho Khương Hiểu, trong lòng tràn đầy ủy khuất.
Khương Hiểu vành mắt đều đỏ. Lâm Vu nhẹ nhàng vuốt lên ảnh, đã nhăn thành dạng này, muốn được như cũ cũng không có khả năng.
Tớ đi mượn bàn là thử, đem ảnh là lại một cái chắc sẽ được.
Khương Hiểu rút sụt sịt cái mũi, Ừ.
Tần Hành trở lại phòng học, nghe thấy chuyện này.
Tớ sẽ giúp cậu.
Khương Hiểu: Tớ cũng không nên động tới Chu Nhất Nghiên.
Tần Hành: Năm nay ăn tết, Tấn thành sẽ mời Tấn Trọng Bắc đến ca hát. Tớ đi hỏi một chút.
Khương Hiểu: Thật sao? Còn có ai?
Tần Hành: Để xem đã.
Mẹ Tần là lãnh đạo đài truyền hình, Tần Hành biết tin tức chẳng có gì lạ. Khương Hiểu đè ép thanh âm, Chu Nhất Nghiên rất thích cậu đấy.
Tần Hành khóe miệng giương lên, sắc mặt lạnh lùng, Tớ không thích cậu ấy.
Khương Hiểu chu chu mỏ góc, Tớ biết chứ. Cậu thích người thông minh, ôn nhu, xinh đẹp, hiền lành -- cô cố ý dừng một chút, thanh âm càng ngày càng nhỏ, Giống Lâm Vu chứ sao.
Mắt Tần Hành sáng lên. Lúc này Lâm Vu trở về, cô đã đem ảnh là đi cho phẳng. Khương Hiểu cùng Tần Hành ăn ý không có nói tiếp.
Ngày thứ hai, thi cuối kỳ chính thức bắt đầu. Nhất trung thi cuối kỳ nghiêm ngặt có thể so với thi đại học, một khi phát hiện có người gian lận, liền là ghi tội xử lý. Trường học vẫn như cũ an bài ba ngày khảo thí, không chút hoang mang.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, thẳng đến khi môn thi cuối kết thúc, mọi người từ phòng thi lao ra. Đúng vậy, khảo thí kết thúc liền muốn nghỉ đông. Từng cái mặt đều treo dáng vẻ tươi cười, như con chim nhỏ muốn chạy trốn lồng sắt.
Khương Hiểu cùng mấy người đứng trước bồn hoa chờ Lâm Vu, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Vu đâu.
Lâm Vu sẽ không không đi sao?
Tôn Dương: Có khả năng. Cậu ấy vốn là không thích tham gia dạng hoạt động này.
Tần Hành nhéo nhéo mi, nhanh chân mà đi, Tớ đi nhìn thử xem.
Chờ hắn tìm ra liền thấy Lâm Vu đang cùng một cái nam sinh sát vách dưới lầu thảo luận đề mục. Hai người nhìn chằm chằm bản nháp giấy, biểu lộ chuyên chú.
Tần Hành ho nhẹ một tiếng, Lâm Vu.
Lâm Vu hoảng hốt ngẩng đầu, Không có gì, để các cậu đợi lâu rồi.
Vị bạn học nam kia nhìn thấy Tần Hành, Các cậu có việc sao?
Tần Hành đi tới, nhìn lướt qua tấm giấy nháp, thì ra là đang thảo luận một đề vật lý.
Tần Hành bất động thanh sắc, Khương Hiểu bọn họ đều đang đợi cậu nên tớ tới xem một chút.
Lâm Vu: Tớ ổn mà.
Nam sinh giải thích nói: Là tớ nhờ Lâm Vu nhờ chữa đề này một chút.
Tần Hành xem xét hắn một chút. Vừa mới làm xong đề thi, Tần Hành còn nhớ rõ, hắn không nói nhiều, tiếp nhận cái bút trong tay nam sinh, Cái đề này căn cứ vào định luật thứ hai của Newton. Nói xong đều viết quá trình giải đề, đáp án cho hắn. Vị nam đồng học yên lặng một lúc, Thì ra là như thế này a.
Tần Hành: Chỉ đơn giản như vậy.
Hắn nhìn về phía Lâm Vu, Chúng ta đi thôi.
Lâm Vu đeo cặp, đối vị bạn học kia lễ phép nói một câu, Hẹn gặp lại.
Tần Hành có chút nhả rãnh, Câu làm được bài không?
Lâm Vu: Làm được. Chỉ là vừa mới bị hắn hỏi.
Khóe miệng Tần Hành giật giật, Đề dễ như vậy mà hắn cũng không biết, làm sao được hạng 1 chứ?
Lâm Vu: ...
Kết quả, tối hôm đó, không riêng gì bốn người bọn họ, Khuất Thần cùng Thẩm Nghi Đình cũng gia nhập.
Sáu người đi hơn hai mươi phút, đi vào một cửa hàng thịt xiên. Đi vào, hơi ấm đập vào mặt. Mọi người cởi áo khoác của mình ra.
Tôn Dương A một tiếng, Lâm Vu cùng Thẩm Nghi Đình quần áo giống nhau nè.
Lâm Vu sững sờ, Thẩm Nghi Đình lại là cười cười.
Chúng tớ giống sinh đôi không? Lâm Vu, chúng ta ngồi cùng nhau đi.
Khương Hiểu bất đắc dĩ đành phải cùng Khuất Thần ngồi một chỗ.
Phục vụ viên cầm thực đơn tới, Các cậu uống chút gì không? Khuất Thần thốt ra, Bia đi.
Mấy người kia ngoại trừ Tần Hành đều nhìn hắn chằm chằm, hắn cười ha ha một chút, Đùa các cậu thôi. Vừa thi xong, muốn nhẹ nhõm một tí.
Tần Hành nói ra: Hai xiên sốt ô mai. Mọi người tự chọn đồ mình thích đi.
Đợi một hồi, nhân viên cửa hàng bưng tới một cái nồi lớn, thịt xiên thấm tại nước sốt ớt bên trong, để cho người ta muốn ăn thì tự túc.
Cạn ly, chúc mừng một chút.
Tôn Dương: Chúc mừng quen biết một trận.
Khuất Thần: May là khảo thí cuối cùng đã kết thúc, lão tử tạm thời giải phóng.
Thẩm Nghi Đình: Hi vọng thứ hạng không khác biệt lắm.
Khương Hiểu: Hi vọng tớ có thể nằm top 100, Hách chủ nhiệm phải đem sách trả lại cho tớ.
Lâm Vu bưng chén lên nhưng lại không biết muốn nói gì.
Khương Hiểu: Tùy tiện nói cái nguyện vọng gì đi?
Lâm Vu nghĩ nghĩ, Hi vọng vạn sự trôi chảy.
Khuất Thần: Tần Hành đến cậu đấy.
Tần Hành tùy tiện, Hi vọng lên năm hai tớ cũng có thể lên quốc kỳ nói chuyện.
Khuất Thần miệng bên trong một ngụm đồ uống trực tiếp phun ra.
Ặc! Cậu nói đùa cái gì đấy.
Tần Hành một mặt ghét bỏ, Bẩn chết đi được!
Thẩm Nghi Đình vội vàng cầm giấy cho hắn.
Khuất Thần hừ một tiếng, Cái bệnh thích sạch sẽ này của cậu bao giờ thì chữa đây? Về sau tìm bạn gái thì phải làm sao bây giờ?
Tôn Dương cười nói: Dù sao cậu ấy nói ba năm này lại không tìm bạn gái.
Tần Hành ánh mắt đột nhiên quét đến Lâm Vu, vừa lúc Lâm Vu cũng đang nhìn hắn. Hắn bực bội trừng mắt liếc Khuất Thần.
Khuất Thần cười híp mắt nói ra: Nói cho các cậu biết nha, bạn học nam ở cao trung của các cậu so với bạn học đại học tương lai của cậu soái hơn nhiều, cho nên các cậu nên nắm chắc cơ hội mà trân quý.
Khương Hiểu: Không nhất định đi.
Thẩm Nghi Đình phản bác: Cậu thích nói bậy à.
Khuất Thần hỏi: Lâm Vu, cậu tin hay không?
Lâm Vu nghĩ nghĩ, Cao trung chúng ta mỗi ngày có hơn mười tiếng ở chung với nhau, ở chung lâu bộ dáng gì đều quen thuộc, liền thuận mắt thôi.
Ha ha ha ha! Lúc này mới chính xác.
Lâu ngày sinh tình cảm! Đúng không?
Tôn Dương nghiêng thân, Vậy các cậu cảm thấy tớ có đẹp trai hay không?
Khương Hiểu kém chút sặc. Mấy người một mực ăn đến hơn bảy giờ mới kết thúc.
Phía ngoài trời sớm đã tối, hai bên đường mịt mờ đèn.
Lâm Vu kéo khóa đồng phục lên, Tớ về trường học đây.
Cô dừng một chút, từng cái nhìn qua mỗi người. Đúng vậy, đã lớn như vậy, đây là lần đầu cô cùng bạn học đi ăn cơm. Không có gánh nặng gì, chỉ có tình bạn học đơn thuần. Cả người cô đều là nhẹ nhõm. Đúng vậy, cô muốn về nhà, bọn họ muốn gặp lại liền phải chờ năm sau.
Chúc mừng năm mới!
Cô nói từng chữ ra, đây là lời chúc tới tất cả mọi người.
Lâm Vu phất phất tay, quay người thuận lối đi bộ đi trở về. Khuất Thần hai tay cắm ở trong túi, Về nhà đi.
Tần Hành đứng tại chỗ, Các cậu đi về trước đi.
Vừa mới nói xong, hắn hướng phía Lâm Vu đuổi theo.
Thẩm Nghi Đình hô: Ai, Tần Hành...
Đáng tiếc hắn nghe không thấy. Lâm Vu --
Lâm Vu dừng bước lại, thấy là hắn, cô ngẩng đầu, mặt từ trong cổ áo lộ ra. Mùa đông gió thổi vào mặt quá lạnh. Cô theo thói quen đem mặt chôn ở trong cổ áo. Hắn cứng rắn nói, Hơi trễ, trên đường nhiều xe, tớ đưa cậu trở về.
Không cần, không xa mà.
Tần Hành không nói chuyện, hành động nói rõ thái độ của hắn.
Ngày mai mấy giờ đi?
Nghi Hành ca nói tám giờ tới.
Hắn đưa cậu trở về sao?
Ừ.
Tần Hành trầm mặc một chút, khóe miệng dáng tươi cười hơi liễm.
Một đường đến cửa trường học. Lâm Vu nghiêng đầu nhìn xem hắn, Tớ đến rồi, cậu cũng về sớm một chút đi.
Ánh mắt Tần Hành rơi vào trên người cô, khóe miệng khẽ mím, ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy.
Lâm Vu thấy sắc mặt hắn có chút trầm thấp, Tần Hành --
Tần Hành liếm liếm khóe miệng, Chúc mừng năm mới.
Lâm Vu hơi ngước đầu, chung quanh yên tĩnh, ngẫu nhiên có xe từ trên đường đi qua, tiếng còi chói tai. Hai người tới gần, cô không hiểu có chút không được tự nhiên, Cám ơn cậu vì bữa cơm tối hôm nay.
Có gì thì nhắn tin cho tớ, tớ dùng Wechat. Trước mấy ngày vừa thêm bạn.
Lâm Vu hơi lăng, Thế nhưng là ngày mai muốn đi.
Hai mươi ngày nghỉ ở nhà, điện thoại cô không quá cần dùng đến, cho nên cô quyết định không mang.
Tần Hành một hơi đi lên tuôn.
Mi mắt cô run rẩy, nói: Tớ vào đây.
Tần Hành còn đứng ở tại chỗ đó không động, ánh mắt một mực nhìn theo bóng lưng Lâm Vu.
Chú bảo vệ từ bên trong ra, Đồng học! Vẫn chưa về nhà sao! Đêm hôm khuya khoắt đừng ở cửa trường học lắc lư! Hách chủ nhiệm của các em còn tại trường học đấy!
Tần Hành hừ một tiếng.
****
Tác giả có lời muốn nói:
Không chịu trách nhiệm YY.
Tần Hành lần thứ nhất nhìn thấy ảnh Chu Tư Mộ ( con của Khương Hiểu), tâm tình có chút phức tạp.
Tần Hành: Anh và em học tập cho dù tốt, khảo thí xếp hạng quá cao, nhưng có một việc này triệt để bị rơi ở phía sau.
Lâm Vu: ... Việc gì?
Tần Hành ung dung mà nói: Kết hôn và sinh con.
Lâm Vu: ... Cái này làm sao có thể so sánh chứ.
Tần Hành: Anh rất để ý cái hạng này. Không phải hạng nhất, chí ít cũng phải nằm top 10 trong lớp chứ.
Lâm Vu: ... Người này làm sao ngây thơ như vậy?
Tác giả-kun: Hắn ngây thơ không phải ngày một ngày hai đâu, từ thời trung học đã bắt đầu ngây thơ rồi.