Ji Hyeon chết lặng người khi nhìn vào căn phòng ông đã lau dọn. Chẳng có gì cả. Toàn bộ căn phòng trống rỗng. Tất nhiên cũng không có cả một chiếc chăn bông. Chẳng biết vì lẽ gì mà trông căn phòng rộng bao la, cảm giác hoang vắng cũng tức khắc ập đến.
“Chăn, tối ông sẽ mang vào.”
“Dạ, dạ, con mang hành lý để vào trong đã.”
“Ừ, làm đi.”
Ji Hyeon bước vào, cẩn thận đóng cửa phòng rồi ngồi phịch xuống đất
“Trời ạ, đây là cái gì vậy trời? Thật không thể diễn tả nổi.”
Ji Hyeon vội giấu ngay lời vừa nói, ngượng ngùng nhìn mớ giấy dán tường chắp vá rồi thở hắt ra. Giấy dán sàn nhà cũng tương tự như thế. Hình như ở đây rất hay nhóm lửa, chẳng biết có phải chỗ gần lò sưởi nhấc bị cháy sém từ thời xưa không mà nay đã chuyến sang một màu nửa vàng nửa đen.
“Ông quét dọn sạch sẽ thật đấy!”
Nói là quét dọn sạch sẽ, cũng có nghĩa là dọn sạch trống trơn cả căn phòng.
“Ôi, tôi điên lên mất!”
Đang ngồi trong căn phòng trống không với tâm trạng rối bời, chợt Ji Hyeon đứng phắt dậy. Từ lúc gặp anh chàng lái máy cày trên đường đã mắc tiểu rồi, lúc vào trong nhà thì hoảng hồn vì gặp chó dữ nên cảm giác mót này giờ mới quay lại.
“Bắt đầu từ việc...”
Ji Hyeon đứng trước cửa phòng, chỉnh sửa lại trang phục, vuốt tóc cho ngay ngắn.
“Lịch thiệp, thùy mị nào!”
Vì ông đã lỡ đánh giá Ji Hyeon vào lúc cô đang rên rỉ mọc răng khôn, cho nên Ji Hyeon cũng chẳng còn cách nào khác ngoài sắm vai một cô gái thùy mị đoan trang mà thôi.
Ji Hyeon nhẹ nhàng mở cửa, đi ra ngoài.
“Đi đâu đấy?”
Ông ngồi trên sàn nhà cất tiếng hỏi.
“Con đi vệ sinh.”
“Nhà cầu ở đằng kia.”
Phía tay ông chỉ có một nhà vệ sinh được xây bằng gạch, trát vữa, cũng giống như chiếc cổng, cửa ở đây chắc đã được sơn từ mười năm trước rồi, bên trong thì bỏ mặc, trông rất bẩn thỉu.
“Ông ơi! Không có phòng vệ sinh riêng trong nhà ạ?”
“Đừng lo, mày đến ở nên ông quét dọn sạch sẽ rồi.”
Nhà vệ sinh cũng được”quét dọn sạch sẽ” sao? Không phải cũng giống như căn phòng của Ji Hyeon, được dọn sạch đến mức cả cái bô tiểu đêm cũng không có chứ?
Ji Hyeon phân vân, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh con ma ở nhà xí chuyên moi và ăn tim của những người đi đại tiện, cô bước đến nhà vệ sinh trong nỗi khiếp đảm.
Bên trái nhà vệ sinh, của chó hay của người, có cái chõng nhỏ vừa đủ hai con chó leo len ngồi, và ngay lúc Ji Hyeon bước tới, hai con chó đen tuyền nhảy phóc lên trên chễm chệ.
Ji Hyeon tiến đến gần nhà vệ sinh, hai con chó ấy ngúc ngoắc cái đuôi làm nũng như thể thân thiết từ lâu lắm rồi nhưng Ji Hyeon tuyệt nhiên không tỏ ra một chút thân thiện nào. Cô cố ý làm ngơ trước sự quấn quýt của lũ chó. Ánh mắt như muốn nói chắc nịch rằng: Đừng làm bộ thân thiết với tao!
Bên phải nhà vệ sinh có một nhà kho đang lợp mái và một đầu máy cày.
“Ối, thối thế!”
Gần đến cửa nhà vệ sinh thì mùi hôi thối đã xộc đến đầu mũi. Ji Hyeon lén quay đầu lại thì bắt gặp ông họ dường như vẫn nhìn cô chằm chằm từ nãy đến giờ. Ông bảo ở đấy đấy. Ji Hyeon dạ một tiếng, nở một nụ cười ngoan ngoãn, sau đó quay lại nhăn mặt và nắm lấy tay cửa.
“Chết mất thôi, thật là...”
Ji Hyeon cắn chặt răng, mở cửa ra.
“Hức!”
Cửa vừa mở ra, mùi hôi thối của những thứ cũ nát, thối rữa xộc thẳng vào mũi, trùm lên khắp người.
Ji Hyeon bước vào, bịt chặt mũi và cả miệng để khỏi phải thở, cố điều chỉnh xương cốt, cơ bắp một cách điệu nghệ nhằm ngăn chặn mùi thối xâm nhập. Cơ thể không nhìn xuống phía dưới nhưng cuối cùng vẫn không thể không nhìn, bởi một khi không may lọt thỏm đúng chỗ có hình cái bô bên dưới, cô sẽ rơi xuống và gặp phải con ma nhà xí mất. Để khỏi rơi xuống thì phải cẩn thận, phải đặt chân vào đúng chỗ, kéo váy lên, tụt quần lót xuống, dù chỉ nhìn những thứ cần phải nhìn trong chốc lát thôi nhưng cảnh ấy kinh dị như thể ở dưới đáy cùng thật sự có con ma nhà xí đang quấy rối và bó lúc nhúc vậy. Ji Hyeon như bị ma đuổi, cô vào nhà vệ sinh chỉ trong mười giây. Xả hết cơn buồn suốt ba giờ đồng hồ chỉ trong có mười giây, đúng là một kỷ lục.
“Ông đã dọn sạch sẽ đó chứ, phải không?”
Ông hỏi với vẻ tỉnh bơ, chẳng biết là thật lòng hay cố ý.
“Dạ? À, dạ!”
Ji Hyeon phải căng cái mặt nhăn nhó của mình để nở nụ cười gượng gạo.
“À, ông ơi!”
“Gì?”
“Con đi dạo xem khu vườn một lát rồi về ngay ạ.”
“Có gì đáng xem chứ, ăn tối đã.”
“Con đi một lát rồi về ngay ạ, ở đây yên ắng, tĩnh lặng nên con thích lắm ạ.”
Cô nói là yên ắng và tĩnh lặng cơ đấy, rõ là nói dối rành rành.
“Thế thì đi đi!”
Ji Hyeon mang theo cái ví lúc nãy để trong phòng rồi mau chóng ra khỏi nhà ông, đi được một quãng, cô lấy điện thoại ra gọi về nhà.
“Mẹ!”
Ngay khi mẹ vừa nhấc điện thoại, Ji Hyeon đã gào ầm lên.
“Con không thể sống ở đây được, không thể nào sống được!”
“Con đến rồi hả?”
“Nhà vệ sinh! Con muốn chết đi mất!”
“Nhà vệ sinh thế nào?”
“Hố xí nhà quê, cái loại đó có lỗ ở chính giữa ấy. Dơ bẩn, đáng sợ, con mà té xuống đó thì chết mất.”
Ji Hyeon bực tức hét lên như xé giọng.
“Ông bảo là xây nhà vệ sinh rồi cơ mà?”
“Giờ mới định kêu người xây thôi. Vẫn chưa làm!”
“Thì chịu khó đợi chút đi. Gọi người đến làm rồi còn gì?”
“Thế tối con phải làm thế nào đây? Ban ngày con đã sợ té xuống muốn chết rồi, tối đến làm sao đi đây?”
“Có phải con nít một hai tuổi đâu mà rơi xuống được.”
“Con sợ lắm. Thối kinh khủng. Mẹ! Con không thể sống ở đây đâu!”
“Cái gì mà không thể sống? Đừng có nói nhăng cuội nữa!”
“Mẹ đến đây mà sống đi, mẹ đến sống đi!”
“Hay là mẹ mua một cái bô gửi xuống cho nhé!”
“Bô ạ?”
“Ừ, tối dùng bô là được rồi.”
“Mẹ!”
Ji Hyeon gào lên.
“Dù thế nào thì cũng phải chịu đựng, ông đã bảo sẽ xây nhà vệ sinh ngay mà. Chịu đựng, con phải chịu đựng thôi!”
“Con không chịu được! Thật là điên mất thôi, mẹ ơi. Căn phòng của con ấy, ông bảo là đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chẳng có thứ gì cả. Tủ áo, tủ ngăn kéo, chẳng có gì, không một thứ gì hết!”
“Chuyện đó thì có gì to tát? Khi mẹ lấy bố cũng chỉ có mỗi cái tủ cao và một cái tủ kéo. Nếu chẳng có gì hết thì càng rộng rãi, càng tốt chứ sao!”
“Mẹ!!!”
“Nhức tai quá! Con thử chịu khổ đi! Con ăn không ngồi rồi suốt thời đại học mà giờ vẫn chẳng kiếm được việc làm, chỉ biết mải mê ăn chơi suốt. Thôi cố mà chịu khó học hỏi đi!”
“Nhất định phải thế sao, hả mẹ?”
“Đừng lằng nhằng nữa, nếu gọi điện chỉ để nói những lời này thì đừng gọi nữa!”
“Mẹ ơi, con sẽ tìm việc làm. Con sẽ đi tìm việc mà mẹ!”
“Hai năm rồi không tìm được việc, bây giờ làm được gì?”
“Được mà mẹ! Con sẽ tìm được việc! Con nói là con sẽ tìm được! A lô, a lô?”
Ji Hyeon bất lực nhìn cuộc gọi vừa bị ngắt rồi gập máy lại.
“Trời ơi, thật kinh khủng!”
Cảm thấy như mây đen đang che kín toàn bộ cuộc đời mình, cô nhìn trân trân lên bầu trời quê tươi đẹp bắt đầu hắt những tia nắng cuối chiều.
Trông bữa cơm ông dọn ra, nét mắt Ji Hyeon xịu xuống. Cơm được ních đầy ụ như một ngọn đồi trong cái nồi đồng to tướng. Mình có phải Hercule đâu chứ, sao có thể ăn hết từng này cơm.
“Ông ơi! Cơm nhiều quá.”
“Con gái con đứa, còn thanh niên thì phải ăn nhiều vào.”
“Thôi ạ! Nhiều quá ông ơi!”
Ji Hyeon liền đặt bát cơm lên bàn rồi đứng dậy.
“Đừng bỏ thừa cơm như thế, ăn hết đi!”
Ông cụ nói như đinh đóng cột, Ji Hyeon không thể phân bua thêm lời nào, đành ngồi phịch xuống.
Chén đĩa nhiều quá mức tưởng tượng. Một vài món kim chi, rau trộn, canh đậu, cả cá chỉ vàng nữa. Chẳng biết có phải vì Ji Hyeon đến đây không mà ông đã nướng sẵn cá chỉ vàng, nhưng so với nhà ở Seoul thì thật sự chén đĩa ở đầy nhiều hơn nhiều. Ji Hyeon cũng biết người ở quê không chia chén đĩa ra nhiều loại, cứ ăn tùy tiện, nhưng cô thấy đó là một lối nghĩ hoàn toàn sai lệch, những đĩa thức ăn trông ngon mắt nhất đều được bày ra, cô bắt đầu ăn.
“Ông tự tay nấu canh ạ?”
“Ừ”
“Ngon quá, ông ơi!”
“Ngon phải không? Ăn nhiều vào đi!”
“Dạ.”
‘Thế có bạn trai chưa?”
“Dạ chưa.”
Ji Hyeon lắc đầu rồi bất giác nghĩ đến Kyu Jin và Tae Oh. Người yêu ư? Hừ, chẳng có tay người yêu nào mà chỉ toàn những tên ác bá.
“Trong công ty không có ai à?”
“Không phải không có ai mà công ty con khống có anh nào ra hồn, ông ạ.”
“Xin phép công ty thế nào mà xuống đây?”
“Dạ con xin nghỉ phép ạ.”
“Nghỉ phép? Thế được mấy ngày?”
“Hơi lâu ạ, nửa tháng.”
“Nửa tháng? Vậy chỉ ở đây nửa tháng rồi đi hả?”
“Dạ vâng, cái đó thì bố con bảo đến để gặp ông một lần. Ông đã nói là muốn gặp con, chứ con không biết rõ nguyên do ạ. Thế nên, con cứ nghe theo lời như vậy thôi...”
Cô giả vờ như đang làm ở công ty, không biết rõ căn nguyên, nhưng xem ra việc luồn lách thật gian nan.
“Muốn làm vườn thử không?”
“Làm vườn ạ?”
Ji Hyeon không”vâng dạ” nữa mà tự dưng chỉ ngồi cười.
“Sao lại cười? Không thích làm à?”
“Dạ không phải vậy... là vì con đang băn khoăn không biết mình có thể làm tốt công việc này không. Con chưa từng làm vườn bao giờ mà ông lại bảo giao vườn cho con, không thể chỉ vì lòng tham mà nói ngay với ông rằng: ‘Con sẽ làm được.’ Rồi kết quả lại chẳng làm dược gì, đến lúc ấy thì mất mặt lắm”
“Ngoan quá nhỉ.”
Ji Hyeon không thể nói với ông rằng cô hoàn toàn không nghĩ là mình sẽ làm vườn nhưng lại bị đẩy xuống đây. Cô muốn nói vòng vo tránh né việc mình ghét làm vườn, nhưng ông đã hiểu câu nói của cô theo hướng hoàn toàn khác.
“Vì thế nên ông mới giao vườn lại cho mày đấy. Tuy chưa nói chuyện lần nào nhưng ngoài mày ra, tất cả những đứa cháu khác của ông, lũ chúng nó toàn là lũ cùi hủi cả. Chúng nó đối xử ngỗ ngược với chính bố mẹ chúng nó, mỗi khi gặp ông đều chẳng được câu chào hỏi tử tế. Ông thì nghĩ giao đất lại cho người cùng huyết thống vẫn hơn là cho người ngoài, ông đã hỏi chúng nó sau khi nhận đất của ông bà rồi thì có muốn làm vườn tiếp không, chúng nó bảo là cứ cho chúng nó đi chứ sao lại bảo chúng nó làm vườn, rồi lũ chúng nó liếc ngang liếc dọc, sáng long cả mắt ra.”
“Dạ, thế ạ...”
Giọng nói địa phương vùng Kyeong Sang, quê ông nội và bố, nghe cũng không đến nỗi nào, nhưng quá nửa những lời ông họ nói Ji Hyeon hoàn toàn chẳng nghe ra. Vậy mà khi ông chửi ai đó thì lại nghe rất rõ. Từ”chúng nó” xuất hiện tới tám lần cơ mà. Với cả giọng ông sao lại to đến thế, dù biết không phải ông đang chửi mình nhưng Ji Hyeon vẫn co rúm người lại như đang bị mắng.
“Nếu có lương tâm, chúng nó chắc cũng chỉ trồng nho được vài năm, như vậy cũng không được.”
“Vậy, vậy ạ...”
Ji Hyeon gắng kìm nén nỗi thất vọng tràn trề, cố tươi tỉnh đáp lời.
Vậy rốt cuộc Ji Hyeon phải biến thành nông dân rồi.
“Ăn đi nào. Muốn có sức để trồng nho thì phải ăn hết chỗ cơm này đi.”
“Dạ...”
Thức ăn và mùi vị đều ngon, lẽ ra phải ăn được nhiều hơn lúc bình thường nhưng bây giờ Ji Hyeon thấy con đường đến mục tiêu ngày càng mờ mịt nên cơm vẫn còn đến nửa bát. Ji Hyeon không muốn ăn nữa dù chỉ là một thìa, nhưng vì ông đã bảo phải ăn hết, không được bỏ thừa nên cô buộc phải lùa thêm thìa nữa vào miệng, rồi bỗng thấy choáng váng.
“Ông ơi.”
“Sao?”
“Chỗ cơm này, thật sự là con không thể ăn thêm được nữa.”
“No rồi hả?”
“Dạ”
“Vậy thôi đừng ăn nữa, ép ăn cho bằng được rồi lại sinh bệnh ra.”
Dù lệnh nghiêm ngặt đến mấy cũng có thể rút lại được, ông họ đã kêu ngừng ăn. Biết thế này khi nãy đã nhất quyết thôi không ăn nữa rồi.
“Chắc là mệt rồi, thôi vào ngủ đi.”
“Không mệt đâu ạ, con rửa bát đã!”
“Thôi, cứ để đấy, đi ngủ đi.”
“Không sao, ông ạ.”
Ji Hyeon bắt đầu thu dọn từng cái bát rỗng mang đến bồn rửa bát. Sau khi nhìn thấy nhà vệ sinh, cô đã nghĩ rằng đây không có những thứ để tạo ra đời sống tiện nghi, thế mà nhà bếp cũng có bồn rửa bát, có cả bếp gas, tuy chỉ là đồ cũ. Dĩ nhiên là không có bếp điện.
Ji Hyeon bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ lạ lẫm này, nhưng ông đã nghĩ cô là một thiếu nữ mẫu mực, ngoan ngoãn cho nên cô phải làm ra vẻ thật mẫu mực và ngoan ngoãn. Ji Hyeon lấy các hộp rau trong tủ lạnh ra, trút thẳng rau ăn thừa vào, còn ông thì đem cơm Ji Hyeon bỏ thừa khi nãy đổ vào nồi cơm điện.
“Sáng mai con sẽ ăn cơm thừa của ngày hôm nay ạ.”
“Ừ, tốt.”
Ông lặng yên nhìn Ji Hyeon cầm khăn lau bàn ăn, nét mặt có vẻ rất hài lòng.
“Sống ở thành phố, về đây có thấy bất tiện không?”
“Không sao đâu ạ. Ở đây mát mẻ, yên tĩnh, thích lắm ông ạ.”
Ji Hyeon nói toàn những lời không xuất phát tự đáy lòng nên bắt đầu cảm thấy ngứa lỗ tai. Đương nhiên chỗ này mát mẻ, yên tĩnh thật, nhưng Ji Hyeon có bao giờ thích sự mát mẻ, yên tĩnh đâu cơ chứ.
“Phải chi ông có vợ thì hay biết mấy. Nhưng vậy thì cũng mệt. Không lấy vợ nên không có vợ thôi.”
“Đâu phải ông sống không có bà là xấu đâu ạ.” Ji Hyeon cười thật hiền và nói.
“Ngày mai ra chăm vườn nho, nhân tiện xem thử cách làm nông như thế nào.”
“Dạ, con sẽ làm theo lời ông ạ.”
“Phải xem qua chứ, bây giờ đất đã là của mày rồi.”
“Dạ, con phải làm tốt mới được chứ...”
Đất thì nhất rồi, nhưng mà làm nông thì...
“Người thành thị học ở đâu cách trồng nho cơ chứ. Tuy nhiên, cứ học thử rồi sẽ thấy rất thú vị.”
“Dạ...”
Ji Hyeon nở nụ cười gượng gạo khi ông nói trồng nho là công việc rất thú vị.
Không thể nào làm được, Ji Hyeon muốn nói to rằng ông cứ để đất ở đấy, không thì hiến cho nhà nước đi cho rồi, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt mẹ vừa nôn ọc vừa thụi tay vào ngực, cô không thể thốt ra những lời như vậy được.
“Mấy mươi năm qua, ông sống tại đây và chỉ trông vườn nho này. Bây giờ sức yếu mà việc giao lại vườn nho cũng gặp khó khăn. Ông phân vân nghĩ đến việc bán cho ai đó để lấy tiền an dưỡng tuổi già, tiền bán vườn nho có mà tiêu xả láng đến lúc chết. Nhưng tài sản ông bà để lại mà bán ăn cả cũng chẳng hay ho gì. Nếu ông có con có cháu thì đã khỏi lo, nhưng đằng này ông lại không con, không cháu. Khi ông bảo sẽ giao lại vườn nho, người ta còn nói ông lẩm cẩm rồi.”
Ji Hyeon nghe lời ông họ nói mà bỗng cảm thấy nhói lòng. Bởi bố mẹ Ji Hyeon cũng hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần rằng ông có bị lẩm cẩm không.
“Tại sao ông lại nghĩ đến mày, có biết không?”
“Con không biết.”
Ji Hyeon cũng hết sức tò mò về điều này. Sao ông lại muốn giao vườn nho vô cùng rộng lớn này cho đứa cháu gái họ xa lắc xa lơ, không phải giao cho bố, mà lại là cho Ji Hyeon.
“Ông đã nói rằng ông có đến hai đứa em và còn có đứa cháu phải không? Chúng nó toàn là một lũ vô học. Chưa bao giờ thấy chúng chào ta một tiếng. Thế mà bố con tuy là họ hàng xa nhưng mỗi lần về quê đều đến thăm hỏi ông, dù ông chẳng cho bố con gì hết. Ngoài bố con, chẳng có đứa nào hỏi thăm sức khỏe và mua rượu cho ông cả.”
“Ra là thế ạ?”
Ji Hyeon chưa thấy bố nhắc đến chuyện này bao giờ, nhưng ít ra đối với ông họ việc được biếu rượu quả là một việc hết sức cảm động.