Ông gọi điện bảo hôm sau về, song như thần tốc, ông về nhà từ trước bữa sáng, mang theo vẻ đáng sợ vào phòng và đóng sập cửa lại như muốn đập nát nó, ông ngồi trong phòng một hồi lâu rồi lại đi ra vườn. Hình như trong chuyến du lịch, ông với bà đã xảy chuyện gì đó khiến cơn nóng giận của ông bốc tới cực điểm. Mời ông ăn sáng thì ông hét toáng lên, sau đó chẳng nói chẳng rằng bỏ ra ngoài vườn nho. Có lẽ tại ngồi yên trong phòng thấy có lỗi, nên ông đã ra ngoài. Mấy chàng trai làng bên chào ông, ống cũng chỉ đáp lại kiểu nửa vời, sau đó lại toàn luôn miệng rầy la họ và mấy bà cô nữa.
“Ông chủ vườn sao thế nhỉ? Vô duyên vô cớ sao lại khiến người tức lộn cả ruột lên thế này?” Bà cô lớn tuổi nhất nhìn ông và nói, khi ông đang mắng nhiếc với những lý do giời ơi đất hỡi.
“Ai mà biết được chứ.”
“Thật kỳ quặc!”
Trong khi các bà cô liếc nhìn ông, mỗi người một câu bàn tán thì Ji Hyeon và Taek Gi nghe ông mắng mà chẳng nói một lời nào.
“Đưa cái này cho bà ấy giùm ta rồi về đây.”
Ồng gọi Ji Hyeon ra một góc và chìa ra cho cô một chiếc phong bì.
“Gì thế ạ?”
“Không cần biết. Có biết cái bà đã cho kim chi không?”
“Dạ biết ạ.”
“Mang cái này sang đưa cho bà ấy đi.”
“Vâng,”
Ji Hyeon cầm phong bì ông đưa rời khỏi vườn.
Tò mò, Ji Hyeon nắn thử phong bì thì thấy bên trong không phải tiền mà là một lá thư, dù rất muốn xem nhưng cũng chẳng thể nhòm ngó gì được vì ông đã dán kín lại rồi.
Đường đến nhà bà xa tít tắp. Ji Hyeon hổn hển cuốc bộ đến trước cổng liền dừng lại gọi bà. Bà mở cổng, nhìn Ji Hyeon, hẳn đã có chuyện xảy ra với ông bà, cho nên bà mới phải lấy khăn chườm đầu như vậy.
“Con đến đây có việc gì?”
“Ông bảo con mang cái này đến cho bà ạ.”
Ji Hyeon bước tới bên hiên nhà, ngồi xuống rồi đưa phong bì thư cho bà.
“Cái gì vậy?”
“Con cũng không biết đâu ạ.”
“Về bảo ông, bà không nhận. Đi đi, đi về đi.”
“Bà nhận đi ạ. Con mà mang về thế nào ông cũng nổi giận lôi đình. Từ sáng sớm về, ông đã bắt đầu nổi cáu rồi, đến giờ ông vẫn tiếp tục giận dữ ở ngoài vườn đấy ạ.”
“Ta mặc xác cái đầu bốc hỏa của lão.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện gì chứ. Ông ta lại không kiềm chế được bản tính hung hăng.”
“Thôi bà nhận đi ạ. Con mà mang về chắc ông tức long sòng sọc lên mất.”
“Giời ạ, nhìn mà phát bực! Có mỗi ông biết tức giận thôi hả?”
Đột nhiên bà cũng nổi giận chẳng kém gì ông.
“Thôi con về đây, bà ơi.”
“Về nói với ông ấy đến đây mà đưa, ta ghét kiểu thế này lắm, bảo ông ấy đừng có lộn xộn nữa.”
“…”
Ji Hyeon không thể nhận lời sẽ thưa lại với ông theo đúng những lời bà nói được, nên đành cười gượng rồi rời khỏi nhà bà.
Ji Hyeon vẫn băn khoăn, không hiểu vì sao ông bà đi du lịch cùng nhau lẽ ra phải rất vui vẻ mà cuối cùng lại thành ra thế này, cô thấy bứt rứt vì chưa thể tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì.
“Người già mà cũng hẹn hò, cũng giận dỗi cáu kỉnh. Thú vị thật!”
Ji Hyeon bật cười, dù gì cô vẫn cảm thấy ông bà thật đáng yêu.
Ji Hyeon vừa hồi tưởng lại chuyện xích mích giữa ông và bà, vừa cười khúc khích đi về phía vườn nho, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng máy cày, quay lại thì nhận ra đó là Ho Jun.
“Cô đi đâu về đấy?”
“Có chút việc ông tôi nhờ ấy mà. Anh ra vườn ạ? Anh chở tôi đi nhờ với nhé?”
“Mao lên đi nào.”
Ji Hyeon cảm thấy thật may mắn khi không phải cuốc bộ về vườn dưới cái nắng chói chang, cô lập tức leo lên máy cày.
“Anh đi đâu về vậy ạ?”
“Tôi đi mua kem. Mua cả rượu và bia nữa đây.”
“Đến giờ ăn lót dạ rối nhỉ.”
“Vâng. Cô ăn một que kem nhé.”
“Thôi, đến nơi rồi ta cùng ăn mới phải.”
“Tôi nghe Taek Gi nói, hình như, bác Kim chủ vườn bảo cô về đây là để giao lại vườn nho phải không?”
“Dạ vâng.”
“Vậy cô nhận vườn rồi thì có còn sống ở đây nữa không?”
“Không ạ, thế sao được ạ... phải về Seoul chứ.”
“Thế cô bán vườn đi à?”
Ho Jun hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Việc đó tôi vẫn chưa nghĩ đến.”
Thành thật mà nói, Ji Hyeon dự tính ngay khi ông giao đất cô sẽ lập tức bán luôn rồi bay về Seoul, nhưng không thể nói thẳng nói thật như vậy được.
“Ông bảo ông sẽ giao lại đất cho tôi với điều kiện tôi phải về đây làm vườn từ một đến hai năm. Vậy nên khi nào ông giao đất, tôi mới tính đến chuyện tiếp theo.”
“Thế cô chỉ ở đây một thời gian thôi à.”
“Chắc là vậy ạ. Tôi định qua mùa nho sẽ quay trở Seoul. Tầm Trung thu ấy.”
“Ừm… Tôi muốn hỏi là, có phải cô đang hẹn hò với Taek Gi không?”
“Không phải đâu!”
Thấy Ji Hyeon xua tay phủ nhận, nét mặt Ho Jun rực rỡ hẳn lên.
“Anh Taek Gi có bạn gái rồi.”
“Thế à. Vậy mà tôi cứ tưởng Taek Gi và cô Ji Hyeon đang yêu nhau chứ lại.”
“Không phải đâu. Anh Ho Jun có bạn gái chưa ạ?”
“Bạn gái gì, tôi chưa có.”
“Anh cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi nhỉ?”
“Đến tuổi rồi. Có điều tôi vẫn muốn từ từ hẵng tính.”
“Vâng…”
Lập gia đình thì cứ từ từ hẵng tính thế nào được. Dẫu sao cách nói chuyện của người vùng Kyeong Sang cũng thật thú vị.
“Xét một cách tổng thể, cô Ji Hyeon thấy con người tôi thế nào?”
“Anh Ho Jun ạ?”
“Ừ.”
“Anh tử tế này, vui vè này… khoẻ mạnh này.”
Nghe Ji Hyeon nói, Ho Jun cười sung sướng.
“Tôi, thực ra để ý đến một người.”
“Vậy ạ?”
“Cô có thể cho tôi biết phải làm thế nào để tỏ tình cho mùi mẫn được không?”
“Vậy thì… anh cứ bày tỏ bằng cả tấm lòng mình là tốt rồi mà?”
“Tấm lòng?”
“Vâng.”
“À, bằng tấm chân tình.”
Ho Jun nhìn Ji Hyeon đắm đuối, trong mấy ngày gặp gỡ vừa qua, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn cô cười tinh quái. Ji Hyeon linh tính có chuyện gì quái lạ ở đây.
Lẽ nào anh chàng này định tỏ tình vởi mình?
Ji Hyeon nhớ lại lần trước Ho Jun còn kể rằng anh ta là con út trong nhà cho nên trách nhiệm phụng dưỡng mẹ già em nhỏ hầu như không có.
Ôi, trời đất ơi!
“Ji Hyeon này, tôi nói thật điều này…”
“Anh Ho Jun họ Kim, gốc gác ở đâu nhỉ?”
“À, tôi à? Họ Kim nhà tôi là một chi họ Kim ở Kim Hae.”
“Ô, họ Kim nhà tôi cũng vậy. Xem lại gia phả xem, biết đâu chúng ta là người một nhà đấy.”
“Sao cơ?!”
“Chúng ta là người cùng một dòng họ.”
Ji Hyeon thấy Ho Jun đang méo mặt, lại càng cười tươi rói.
“Thì ra cô cũng là người họ Kim vùng Kim Hae.”
Ho Jun lẩm bẩm, giọng hơi ỉu xìu.”Ôi trời, biết đầu họ Kim ở Kim Hae lại có nhiều chi khác nữa...” anh ta thở dài.
Ji Hyeon nghĩ bụng đúng là anh ta định tỏ tình với mình, song cô thở phào nhẹ nhõm vì đã ngăn chặn kịp. Thực ra Ji Hyeon không thể chấp nhận Ho Jun, không phải yì Ho Jun là người nhà quê mà do anh ta hoàn toàn không phải hình mẫu lý tưởng của cô. Nếu bỏ qua chuyện người nhà quê, người thành thị thì thâm tâm cô cũng e ngại chuyện tuổi tác. Ở tuổi đó, chẳng mấy chốc trán sẽ bắt đầu hói nhẵn, chưa cần nghĩ đến chuyện mười năm nữa, ngay lúc này đây trán anh ta đã như vậy rồi. Nhưng Ji Hyeon vẫn cảm thấy có chút tội nghiệp cho anh chàng Ho Jun, vì đã đột ngột khiến anh ta thất vọng.
Ji Hyeon trở về vườn cùng Ho Jun, Taek Gi đứng từ xa liếc mắt nhìn hằn học.
“Cô Ji Hyeon ăn một que kem đi.”
Ho Jun lấy một que kem đưa cho Ji Hyeon thì đột nhiên Taek Gi hét toáng lên.
“Cô không làm việc mà đi đâu thế hả!”
Tiéng quát của Taek Gi khiến Ji Hyeon, Ho Jun và cả các bà cô đều giật mình quay lại nhìn.
“Đâu có, mà sao anh lại bực mình chứ?”
Ji Hyeon lặng người hỏi.
“Mọi người đều đang làm việc vất vả, thế mà cô bỏ đi chơi một mình à!”
Taek Gi lại hét toáng lên.
“Ông nhờ tôi đi làm vài việc vặt!”
Ji Hyeon nhìn thẳng vào mặt Taek Gi, hét lên đáp trả. Các bà cô đứng nhìn, xầm xì bàn tán:”Ai chà, con nhỏ này cũng ghê gớm đấy nhỉ.”
“Sao hả, anh không biết gì mà nổi khùng lên vậy à! Tôi là người để anh và ông trút hết bực dọc lên đấy hả? Tại sao lại hét toáng lên vậy chứ!”
Ji Hyeon thừa cơ chống trả kịch liệt hơn. Loáng thoáng nghe thấy tiếng của Ji Hyeon, các anh trai làng bên cũng lấn lượt kéo đến.
Taek Gi không hiểu rõ nguồn cơn đã quát tháo nên lúc này cảm thấy ngượng nghịu. Có điều anh chưa chịu thua ngay mà chống chế thêm vài câu chữa ngượng.
“Đi làm việc bác nhờ thì cũng phải đi nhanh về nhanh còn làm việc nữa chứ!”
“Thì tôi về làm việc đây! Dọc đường chẳng ghé vào đâu cả, tôi đi thẳng một mạch rồi gặp anh Ho Jun trên đường nên đi nhờ về đây! Anh có thấy tôi đi chơi không? Cáu gắt vậy là đủ rồi đấy!”
“Ôi mẹ ơi, tôi cứ tưởng con Ji Hyeon hiền lành ngây thơ, hóa ra không phải nhỉ?” Các bà cô phấn khích bàn tán.
Ji Hyeon đang nhăn nhó lườm Taek Gi thì ông từ trong vườn đi ra.
“Sao lại gây lộn đấy?”
“Ông à, từ giờ ông đừng sai con làm những việc lặt vặt nữa, không người ta lại bảo con đi chơi. Cái anh Taek Gi này lại còn nổi cáu với con giữa chỗ đông người nữa.”
Ji Hyeon phân bua với ông.
“Từ bây giờ, ông và anh Chang Taek Gi cũng đừng trút giận lên con nữa. Hai người đàn ông cùng trút giận lên đầu con chắc con chết vì rối loạn thần kinh mất. Con không mất hết lý trí vì vườn nho đâu, ông cho thì con nhận, không thì thôi! Mọi người đừng có trút giận lên con nữa!”
Ji Hyeon dốc hết lòng mình rồi quay ra trả que kem cho Ho Jun, sau đó đi khỏi vườn.
“Sao mày lại nổi nóng la mắng Ji Hyeon thế hử?”
Nghe thấy ông quở trách Taek Gi nhưng dù sao Ji Hyeon cũng đã trên đường về nhà. Mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng gắt, một hồi lâu Ji Hyeon cũng cuốc bộ về đến nhà, cô lấy nước trong tủ lạnh ra uống đến căng cả bụng rồi vào phòng nằm.
Càng nghĩ càng không hiểu sao lại có loại người như thế. Anh ta là ai, phải gọi anh ta là Diêm vương ấy chứ! Chỉ có Diêm vương mới như vậy. Chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao đã giở thói bất lịch sự ở chốn đông người. Tôi đến vườn nho có phải để anh trút giận đâu, lúc đầu tôi chưa làm được việc nên nhẫn nhịn để được chỉ dẫn, chứ hôm nay thì không thể nào chịu đựng được nữa rồi!
“Chẳng có ai ngốc vậy cả!”
Ji Hyeon ngồi bật dậy thở phì một hơi cho nhẹ cơn tức thì nghe thấy tiếng máy cày.
“Ji Hyeon à.”
Ông gọi. Dường như ông đã theo cô về đến nhà rồi.
“Ji Hyeon à.”
Ông lại gọi một lần nữa, Ji Hyeon mở toang cửa thì thấy Taek Gi đang đứng cạnh ông.
“Tôi xin lỗi cô chuyện ban nãy. Tôi không biết bác nhờ cô đi công chuyện.”
“Tôi không nhận lời xin lỗi đâu. Tôi không cần.”
Ji Hyeon trả lời hết sức lạnh nhạt, còn ông thì ngạc nhiên.
“Tôi xin lỗi mà.”
“Kể cả anh nghĩ tôi đi chơi thì anh cũng không có quyền quát mắng người ta ở chỗ đông người. Như vậy có khác nào anh làm bẽ mặt tôi!”
“Tôi không có ý khiến cô bẽ mặt.”
“Tôi không muốn nghe nữa. Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu.”
“Cô Ji Hyeon…”
“Dẹp chuyện đó sang một bên đi. Thế, bà ấy nói thế nào?”
“Bà bảo đâu chỉ riêng ông biết tức giận, và bảo nhìn ông mà phát bực hay sao ấy.”
“Cái gì?”
Gương mặt ông trở nên hung hãn.
“Bà bảo bà nhìn là phát bực cho nên ông đừng có lộn xộn nữa!”
Dù bà đã bảo cứ nói lại với ông y như thế nhưng Ji Hyeon không hề muốn làm vậy. Có điều do căng thẳng quá độ nên cô nói thẳng ra hết mất rồi.
“Bà ta nói những lời như thế thật đấy hả? Nói cho ta biết xem nào, thật đấy hả! Bà ta điên rồi, có thật không?!”
Ổng đùng đùng nổi giận.
“Ông làm ơn đừng nổi nóng với con nữa!”
Ji Hyeon tái mặt nói còn ông thì cau mày, mặt nhăn nhó.
“Không phải ta đang nổi giận với con mà là...”
“Thì ông cứ lấy bà đi ạ!”
Ji Hyeon đánh quả bom bất ngờ khiến ông và Taek Gi đều kinh ngạc.
“Ông và bà đang hẹn hò, việc này cả làng biết hết rồi, đến con cũng biết. Ông nghĩ không ai biết phải không ạ? Biết hết rồi ông ơi. Thậm chí cả chuyện ông đi đảo Jeju du lịch cùng bà chứ không phải đi công tác. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cứ mỗi lần gặp nhau ông đều nổi giận như thế này thì có lý do gì để bà lấy ông? Chẳng trách bà lấy người khác! Giả dụ bà lấy ông thật, cùng lắm chỉ trong vòng một tháng bà sẽ ly dị với ông thôi. Bây giờ cũng vậy, nếu ông muốn sống hạnh phúc với bà thì con xin ông bớt nổi cáu một chút đi ông ạ.”
Ji Hyeon nói dõng dạc như thể đang hùng biện.
Ông nhìn Ji Hyeon, môi lẩy bẩy, sắc mặt chuyển từ tái xanh sang đỏ lử như sắp nổ tung. Nét mặt Taek Gi lúc này cũng thật khó tả.
Sao vậy nhỉ, không khí sao thế này? Mình đã nói gì sai sao?
Mặt ông bắt đầu nhăn nhúm lại. Chẳng biết ý ông thế nào mà ông lại hắng giọng.
Chết thật, mình biết nói gì bây giờ?
Ji Hyeon bỗng muốn cắn đứt lưỡi mình vứt đi cho rồi.
“Con không cần đất của ông nữa. Con sẽ quay về Seoul!”
Không phải vậy, Ji Hyeon không hề nghĩ như vậy, để kết thúc chuyện này, cô đã nói hơi bốc, trót nói là không cần đất, lại còn bảo sẽ về Seoul. Chưa suy nghĩ kỹ mà đã phát ngôn, Ji Hyeon bối rối vô cùng, xem chừng chuyện lớn rồi đây.
Cả ông và Taek Gi lại kinh ngạc thêm một lần nữa, hai người đều nhìn chằm chằm vào Ji Hyeon.
Làm sao bây giờ? Ý mình đâu phải thế này, to chuyện rồi.
Sau đó để tránh ánh nhìn bom đạn và gai góc của ông và Taek Gi, Ji Hyeon quay ngoắt đi, bắt đầu chuẩn bị gói ghém hành lý.
Ji Hyeon đã nói không cần đất và sẽ về Seoul cho nên phải vờ thu dọn hành lý, nhưng sau khi gói ghém xong xuôi, cô lại chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Sao mình lại nói về chuyện của ông bà làm gì, cứ thẳng như ruột ngựa vậy. Đã thế lại còn nói không cần đất và sẽ về Seoul nữa chứ. Đầu mình đúng là toàn bã đậu.
“Ừm, thực ra…”
Dù không biết ông định nói gì nhưng Ji Hyeon biết mình đang rơi vào tình tiết vô cùng nan giải. Ông quay trở vào phòng còn Taek Gi vẫn đứng yên tại chỗ. Ji Hyeon đóng cửa phòng lại, nhưng Taek Gi đã nhanh tay nắm lấy cánh cửa.
“Tôi xin lỗi, cô Ji Hyeon. Tôi thật lòng xin lỗi.”
“…”
Đáng lẽ lúc này Ji Hyeon nên nói rằng anh không cần xin lỗi nữa, Taek Gi nói vậy chắc đã ân hận lắm rồi. Cô hứa với mẹ xuống Kim Cheon cố gắng làm lụng rồi nhận đất thừa kế để cho mẹ một cuộc sống an nhàn, vậy mà đột nhiên lại nổi nóng tuôn ra hết cả chuyện hẹn hò bí mật của ông để đến nông nỗi thế này.
“Tôi xin lỗi.”
Taek Gi liên tục nói xin lỗi. Nhưng Ji Hyeon đã trót nói sẽ không nhận lời xin lỗi của Taek Gi cho nên nếu giờ nhận lời ngay thì cô đúng là một kẻ ngốc, có điều nếu không chịu tha chứ cho Taek Gi, vấn đề có khi còn nan giải hơn nữa. Dù sao cô cũng đã giả vờ gói ghém đồ đạc rồi.
Ji Hyeon lẳng lặng gói ghém tất cả đồ đạc, ngoài cái chăn ra, căn phòng đã trống hoác, chẳng còn thứ gì để có thể kéo dài thời gian cả. Cô nhìn quanh mọi ngóc ngách rồi cầm túi xách bước ra ngoài. Thế nhưng trong lòng Ji Hyeon cứ thôi thúc: Chang Taek Gi anh giữ tôi lại đi, níu kéo tôi đi. Anh mà để tôi đi là to chuyện thật rồi đấy.
“Cô Ji Hyeon!”
Taek Gi gọi to. Được rồi!
“Để tôi đưa cô ra ga. Cô đừng thế nữa.”
Câu nói của Taek Gi hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Ji Hyeon.
Mày điên mất rồi! Kim Ji Hyeon à!
Ji Hyeon muốn tự đâm vào ngực mình. Cô thấy phải chào từ biệt nên nhìn đăm đăm vào phòng ông.
“Con đi đây. Ông không cần ra tiễn đâu ạ.”
Dĩ nhiên ông không trả lời. Đó lại là chuyện đáng mừng. Ji Hyeon thật sự không muốn phải đối diện với ông lúc này. Vì cả ông và Ji Hyeon đều sẽ thấy ngượng ngùng.
Ji Hyeon khệ nệ lôi túi xách ra, rồi nhìn lũ chó.
“Jin Suk, Jin Pal, tao đi đây. Tao chán mấy người đàn ông nhà này quá nên bỏ đi đây. Chúng mày phải biết, ở đây lâu sẽ chết vì đau dạ dày, cho nên chúng mày bỏ trốn cả đi.”
Ji Hyeon cứ nói huyên thuyên những lời không đúng với lòng mình rồi lôi túi xách ra cổng, bước đi được hai bước thì Taek Gi chộp lấy cái túi của cô.
“Để tôi đưa cô đi.”
Giời ạ, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu níu kéo tôi ở lại à?
Cứ tưởng Taek Gi sẽ giữ Ji Hyeon lại, ai ngờ câu chuyện đang diễn ra đúng như ý muốn thì anh ta lại bảo để anh ta chở cô đi.
“Không cần đâu ạ!”
Ji Hyeon to giọng.
“Tôi xin lỗi.”
Taek Gi đã nói xin lỗi rồi. May quá!
Phải xin lỗi thêm một lần nữa chứ, Chang Taek Gi à! Anh phải níu kéo dai dẳng hơn một chút nữa chứ.
“Cô đừng đi. Tôi xin lỗi.”
Phù, trời Phật ơi!
Ji Hyeon thấy rằng không thể bỏ lỡ cơ hội này được, nên chuyển từ ánh mắt lạnh băng sang ánh mắt ấm ức, buồn bã nhìn Taek Gi.
“Tôi thật lòng xin lỗi đấy.”
“Thật lòng chứ?”
“Tôi thật lòng xin lỗi mà.”
Chang Taek Gi, anh luôn tỏ ra giỏi giang xăng xôi, vậy mà lúc này, khi xin lỗi trông bộ dạng anh lại rụt rè nhút nhát đến thế. Bất kể thế nào những lời tôi nói đều không hề có ý xấu.
“Về sau… nếu anh chưa biết rõ đầu đuôi thế nào thì đừng la lối người khác ở chỗ đông người như thế nữa?”
Tốt đẹp rồi, tuy Ji Hyeon nói không cần đất nữa nhưng giờ bỏ đất mà về thì suốt hai tháng trời cực khổ làm việc dưới cái nắng gay gắt thành ra công cốc sao, vả lại có nhiều con mắt săm soi nên không thể bỏ đi như vậy được. Thay vì bỏ đi nên bắt anh ta hứa thay đổi thái độ, để anh ta không quát mắng linh tinh nữa.”
“Tôi sẽ thận trọng hơn.”
“Có thật không ạ?”
“Thật mà, cô vào nhà đi.”
Taek Gi đỡ lấy túi xách của Ji Hyeon, mang trở lại vào nhà. Ji Hyeon thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, cô quay lại, ra vẻ như mình không hề hơn thua mà thực sự bỏ qua cho Taek Gi vì anh ta đã xin lỗi.
“Cô nghỉ đi.”
“Tôi đi nghỉ đây.”
“Cô có muốn ăn gì không.”
Ji Hyeon nhìn Taek Gi ngạc nhiên như thể lời anh nói không hề phù hợp với một người đàn ông như anh. Taek Gi mỉm cười ngượng gạo rồi đi ra vườn nho.
Ji Hyeon nghĩ không biết ông ở trong phòng hiện giờ sắc mặt thế nào, cô loạng choạng bước về phòng.
Mặt trời đã gác núi, ông đi ra ngoài đến giờ này vẫn chưa về, Taek Gi cũng vẫn ở ngoài vườn. Đúng lúc Ji Hyeon băn khoăn không biết cô có phải ăn cơm một mình không thì Taek Gi về đến nhà.
“Anh về rồi đấy à?”
Có lẽ do chuyện ban sáng nên trông Taek Gi có vẻ ỉu xìu.
“Cô đã hết giận tôi chưa?”
Taek Gi cười hỏi.
Cười như vậy có phải trông đẹp trai hơn không, phải cười nhiều lên chứ, suốt ngày nổi giận, phừng má trợn mắt lên làm gì
“Tôi đang không biết có phải ăn tối một mình không thì anh về. Ông không có nhà. Ông vẫn giận hay sao mà bỏ ra ngoài rồi. Để tôi dọn cơm nhé!”
“Cô lại đây ăn thịt gà này.”
Taek Gi đặt bọc thịt gà xuống chõng tre.
“Có dịp gì đặc biệt hay sao mà lại ăn thịt gà?”
“Tôi mua về để chuộc lỗi với cô đấy. Uống với tôi một cốc bia nhé.”
Ji Hyeon nhìn sững sờ rồi phì cười, Taek Gi cũng cười.
“Huề nhé!”
“Vâng.”
Ji Hyeon ngồi lên chõng. Taek Gi mở gói giấy bọc gà, cầm một cái đùi đưa cho cô.
“Tôi bắt con gà có cái đùi to để chiên đấy.’
Trước hành động không biết ngại ngùng cuả Taek Gi, Ji Hyeon đành cười trừ.
“Mà khoan đã, anh đã rửa tay chưa đấy?”
“À à, tôi đi rửa ngay đây.”
Taek Gi bỏ chiếc đùi gà đang cầm xuống, chạy đến vòi nưóc, Ji Hyeon phì cười, cầm chiếc đùi Taek Gi vừa bỏ xuống lên, bắt đầu gặm.
“Ngon quá!”
“Tôi mua ở tiệm chiên gà ngon nhất đấy.”
“Việc ở vườn xong hết chưa ạ?”
“Xong hết rồi. Từ mai mấy anh làng bên sẽ không đến phụ nữa. Những việc bận hầu như xong cả rồi.”
“Vậy là tôi không chào tạm biệt các anh ấy được rồi.”
Ji Hyeon nói với vẻ luyến tiếc. Bởi cũng nhờ có các anh làng bên mà trong một thời gian cô được sống như hoa hậu Hàn Quốc.
“Cô tiếc à?”
“Thật ra thì... tôi tiếc việc được đối đãi như một công chúa hơn.”
“Vậy để tôi đối xử với cô như đối với một cô công chúa nhé?”
“Tôi chỉ cần anh đừng hét lên với tôi là được!”
Taek Gi cười, đi vào nhà bếp lấy cốc mang ra.
“Chúng ta giảng hòa nào.”
“Vâng.”
Taek Gi rót bia đầy hai cốc.
“Uống thôi.”
Taek Gi nâng nốc, Ji Hyeon cũng nâng cốc.
“Từ giờ ta đừng cái nhau nữa nhé!”
“Vâng.”
Hai người khẽ chạm cốc rồi uống một hơi cạn sạch.
“Giờ cô thấy tâm trạng thoải mái hơn chưa?”
“Tôi không phải người giận lâu. Tôi mỏng manh yếu ớt, nhưng hết giận rồi là thôi.”
“Tính không hẹp hòi là tốt rồi. Dạo này có lắm cô chỉ thích làm theo ý mình, ngang bướng, rồi săm soi người khác từng li từng tí. Đối với đàn ông, loại phụ nữ ấy vứt đi!”
“Ý anh là những cô gái ngang ngạnh không hấp dẫn à?”
“Dẫu sao người có tính cách ôn hòa, biết lắng nghe người khác và có chính kiến vẫn tốt hơn nhiều so với người ngang bướng.”
“Đàn ông thì sao, không hề ôn hòa dịu dàng, mà những người đàn ông hay nổi nóng như anh và ông cũng không hề hấp dẫn. Vừa rồi tâm trạng tôi thật sự rất tồi tệ.”
“Tôi biết rồi, tôi xin lỗi.”
“Cô Hong Y không bực mình mỗi khi anh Taek Gi nổi giận à?”
Taek Gi không trả lời câu hỏi của Ji Hyeon.
Có lý do nào không nhỉ? Dù sao cô Hong Y cũng giỏi thật, có thể chấp nhận được tính cách ấy.
“Ông tôi…”
“Vâng.”
“Việc tôi bảo ông lấy bà đi ấy, tôi nói ra thật đột ngột. Hình như câu nói ấy khiến ông bị tổn thương, Tôi sai rồi.”
“Dù sao ông cũng muốn lấy bà, nói thẳng ra vậy cũng tốt.”
“Ông muốn giấu chuyện hẹn hò của ông bà nhưng tôi làm lộ rồi.”
“Biết đâu bác cũng đang mong có ai đó làm bại lộ chuyện này thì sao.”
“Thế ạ?”
Ji Hyeon cười khúc khích, Taek Gi cũng cười.
Ji Hyeon đặt chiếc xương đùi gà vừa ăn xong xuống, cầm một miếng khác lên và bắt đầu gặm tiếp.
“Tôi lại thấy hình như ông phản ứng dữ dội quá. Tôi còn bảo nếu lấy bà, chỉ trong một tháng thể nào ông bà cũng sẽ ly hôn…”