Ta không giết ngươi, xem như đã hết lòng với ngươi rồi! Những lời này như sét đánh vào trái tim Liễu Nha, trước mắt nàng là một mảnh đen tối, nàng kiên cường mở to mắt, ổn định thân thể đang lảo đảo của mình.
Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt nam tử, trong đó nàng nhìn thấy sự đau khổ giãy giụa của hắn.
Có lẽ, sự tồn tại của nàng là sự đau khổ của hắn. Nếu nàng không xuất hiện, trong lòng hắn vẫn còn hận thù, là Kim Lang vương không ai bằng, mà hôm nay… Thời khắc Thượng Quan Vân Nghê chết đã làm hắn đau khổ, khi hắn nghe thấy mọi người gọi hắn là yêu nghiệt,… Trong lòng nàng thoải mái hơn nhiều.
Nếu gặp nhau là đau khổ, không bằng tách ra thôi.
Liễu Nha khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp như lần đầu tiên gặp hắn. Chẳng qua nụ cười đó rơi vào mắt nam nhân cũng làm cho hắn tan nát cõi lòng.
“Ngươi còn có thể nói ra những lời này!” Nàng mở miệng nhưng làm cho người ta hết sức lo lắng.
Sự bình thản của nàng đâm sâu vào mắt Kim Minh, sự kiên trì trong lòng hắn sụp đổ, sự ngụy trang trước mắt cô gái như lớp da từ từ bóc ra.
Khóe môi co quắp như muốn nói nhưng không biết nói gì. Chỉ có thể mở to mắt nhìn nàng.
“Hiện tại ngươi định để mặc ta ở đây sao?” Liễu Nha nhìn khách sạn, bình tĩnh nhìn hắn.
Kim Minh ngước mắt nhìn, vẫn như cũ trầm mặc.
“Ta không thích nhìn ngươi đi, nếu thật sự tách ra, hãy để ta đi trước!” Ánh mắt nàng bình tĩnh, nàng lấy hết đồ đạc trên giường cẩn thận để trong bọc quần áo, thắt lại hình nơ bướm, sau đó đeo lên vai.
Nàng bình tĩnh ra khỏi khách sạn, vừa qua cửa không nhịn được mà quay lại nhìn.
Trên hành lang, nam tử mặc áo màu trắng, con ngươi sâu thẳm, bình tĩnh như mặt hồ, như ánh trăng ban đêm, trong trẻo, lạnh lùng vô tận, thần sắc phức tạp. Gió lạnh thổi qua, thổi tung tà áo của hắn, lộ ra sự buồn bã đau đớn trên khuôn mặt tuyệt thế, câu hồn đoạt phách đó.
Liễu Nha nhắc nhở chính mình phải kiên cường, nhưng vẫn không nhịn được mà khóc.
Nước mắt nàng trong suốt, càng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Hai chân hắn di động, hắn muốn khống chế chính mình, muốn nó dừng lại nhưng không thể. Mười mấy bậc thang ngắn ngủi đối với hắn lại đi lâu như ngàn năm, rốt cuộc đứng trước mặt cô gái, bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, đầu ngón tay chạm vào nước mắt trong suốt, tim hắn như được lấp đầy.
“Thanh Thanh…!” Hắn gọi tên nàng, thật nhẹ.
Hắn cúi mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Nụ hôn này bao hàm quá nhiều thứ, hắn muốn ôm nàng, nụ hôn làm cho hắn nhìn thấy được lòng mình, làm cho hắn có dũng khí đối mặt với thực tế.
Nếu như hắn có thể yêu nàng, thật tốt biết bao. Mọi đau khổ hắn đều có thể gánh hết.
Liễu Nha mê mang nhìn hắn, ánh mắt của hắn làm cho nàng bị hút vào, nàng bị hắn kéo vào thế giới hoa mỹ, khi nụ hôn của nam tử hôn lên trán nàng, lòng nàng như được hòa tan.
Kim Minh, rốt cuộc ngươi muốn thế nào, lúc trước ngươi lạnh lùng với ta, giờ lại quyến luyến như vậy, đến tột cùng đâu mới là ngươi.
Một giây kế tiếp, nam tử ôm lấy nàng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chạy lên lầu, nụ hôn nam tử rơi xuống mũi, bên tai, nhẹ nhàng, dịu dàng hết đỗi.
“Kim Minh!” Liễu Nha gọi tên hắn, tức giận vì sự thay đổi thất thường của hắn.
Cái miệng nhỏ ngọt ngào bị chặn lại, hắn không muốn, không muốn nghe lời tuyệt tình nào từ miệng nàng, con người luôn là động vật kỳ lạ, muốn buông tha nhưng không được, muốn yêu lại không thể.
Đôi môi mang theo sự yêu thương, từ từ di chuyển đến môi nàng, hắn muốn điên nhưng không thể điên, ông trời ơi, hắn còn bao nhiêu thời gian có thể ở bên cạnh nàng, thời gian càng ngày càng ngắn, sẽ làm cho nàng thương tâm, tuyệt vọng hay là hạnh phúc?
Lòng nam nhân đau đến cực hạn, mâu thuẫn cực hạn, tại sao lại như vậy, tại sao?
Hắn nhớ nàng, cứ như vậy mà sợ mình chết đi!
Nếu trước khi chết có thể để lại cho nàng một đứa bé… Lửa giận trong lòng hắn bốc lên, đốt cháy lý trí của hắn, dũng khí của hắn, cô gái trong ngực như hoa bách hợp, mang theo sự hấp dẫn trí mạng.
Hắn khổ sở, đè nén, khổ não, nếu có thể phóng túng một lần… Hô hấp của hắn càng ngày càng nặng, ánh mắt xanh đen biến thành màu đen dày đặc, nụ hôn ngày càng sâu, ngày càng triền miên.
Có lẽ lúc đầu muốn cự tuyệt, nhưng khi bàn tay hắn ở trên thân thể nàng như đốt lửa, giống như chỉ có ôm lấy hắn, để cho hắn vuốt ve, hưởng thụ nụ hôn của hắn, yêu hắn, cuộc đời nàng mới không thiếu sót.
“Minh!” Nàng lẩm bẩm tên hắn, như xác nhận hắn, ngón tay nhỏ nhắn khảm vào mái tóc hắn, mềm mại như vậy, nàng ngừng hết mọi suy nghĩ, chỉ một cảm nhận sự nhiệt tình, tình yêu của nam tử.
Tay hắn làm loạn bên hông nàng, ngón tay xuôi theo người như muốn cả đời hoàn thành động tác này. Cánh tay chạm tới chạm lui mới chạm đến đai lưng của nàng, sau đó trở tay cầm thật chặt. Đai lưng trong tay hắn, hắn lại hôn, trái tim đập loạn, cả người không thể khống chế mà run rẩy.
Liễu Nha thở ra một hơi, nơi thắt lưng truyền đến hơi nóng làm cho nàng cảm giác như đốt thành tro.
Lòng cũng bùng cháy cuồng nhiệt, cùng nam tử trầm luân, thống khổ và vui vẻ cùng một chỗ, nàng không thể nào suy nghĩ, thậm chí không thể nào hô hấp, chỉ có thể ôm lấy eo nam nhân, cứ gọi tên hắn như vậy.
“Minh, Minh, Minh!” tiếng kêu như xuyên qua mấy thế kỉ, làm cho người ta không nhịn được mà lệ nóng quanh tròng.
Cẩm y màu vàng rơi xuống, nàng mở mắt ra nhìn nam tử, trong lòng không muốn cự tuyệt,bàn tay nắm lấy cánh tay nam tử kéo lại phía mình.
“Thịch thịch thịch…!” Cửa phòng đột nhiên bị gõ, nam tử đang kích tình đột nhiên tức giận cau mày, không thèm để ý tiếp tục công việc của mình.
“Thịch thịch thịch…!” Tiếng đập cửa vang lên dồn dập, giống như không có người mở cửa sẽ còn gõ tiếp.
Lý trí của Liễu Nha rốt cuộc cũng bị tiếng đập cửa kêu tỉnh, nàng đẩy nam tử ra, kéo áo ngủ bằng gấm che kín thân thể.
Không, nàng không thể làm vậy, trước khi chưa thể tìm ra cách để hắn tồn tại… Nàng buồn bã nhìn Kim Minh, tiếng gõ cửa đột nhiên ngừng lại.
Phanh một tiếng, cửa sổ bị gió thổi mở ra, màn che bị thổi bay lên. Nam tử nhìn nàng một cái, tiến lên ôm nàng vào ngực.
“Thật xin lỗi, xin lỗi…!” Hắn mở miệng, hối hận vì hành vi của mình.
Môi bị ngón tay cô gái che lại, “Không cần nói xin lỗi, là ta tự nguyện, Kim Minh, xin đừng dao động, ta đã nói, có khó khăn thì cùng nhau giải quyết, cùng nhau vượt qua, tình yêu cũng cần dũng khí!”
Đôi mắt nàng hiện lên sự kiên quyết, không cho phép phản kháng làm cho lòng hắn trở nên ấm áp.
Hắn nắm tay nàng, cứ như vậy không nói gì.
Ngọc Triệt bị Kim Huy lạnh lùng lôi khỏi khách sạn.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Kim Huy không kiên nhẫn nhìn Ngọc Triệt.
“Muốn làm gì? Mọi chuyện ta làm không phải là những thứ ngươi muốn sao? Chẳng qua ngươi không dám làm, ta chỉ là giúp ngươi làm mà thôi!” Cô gái lạnh lùng cười, nhìn vẻ mặt thống khổ của nam nhân.
“Ngươi sai rồi, ta chưa từng nghĩ như vậy!” Kim Huy ngẩn ra, lạnh lùng quay mặt đi.
“Thật sao? Nếu không phải ngươi muốn để ta ra ngoài, lúc rời khỏi Hoàng cung, ngươi đã phát hiện ra tung tích của ta, nhưng không bắt ta trở về, ngươi giải thích thế nào?”
Sự tức giận xẹt qua tròng mắt nam tử, hắn xoay người trở về.
“Không lẽ ngươi không hiếu kỳ bọn họ đang làm gì sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn nữ nhân ngươi yêu ở cùng nam nhân khác sao? Nói không chừng hiện tại ngươi đi vào vẫn còn ngăn cản kịp thời đấy Kim Huy!” Ngọc Triệt đuổi theo sau, lớn tiếng gọi hắn: “Ngươi là tên hèn nhát, hèn nhát, ngươi không dám tại sao không để ta làm?”
Nam nhân đột nhiên ngừng bước, xoay người nắm lấy vai cô gái: “Không nên ép ta, ta cho ngươi biết, tốt nhất là không nên ép ta!”
Hắn mở miệng, đè nén giọng nói, vẻ mặt hết sức đau khổ.
“Không ai ép ngươi, là ngươi ép buộc chính mình mà thôi, ngươi cũng họ Kim, cũng là con cháu Kim Lang vương triều, tại sao vương vị không thể là của ngươi? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng Mặc Thanh Thanh là của ngươi? Chẳng lẽ ngươi hy vọng Kim Minh ngồi lên chỗ đó? Hiện tại đi vào ngăn cản bọn họ, chỉ cần Kim Lang ăn mòn Kim Minh, cả triều đình trên dưới đều xem hắn là quái vật, ngươi có thể thuận tiện nắm lấy vương vị, Mặc Thanh Thanh sẽ là của ngươi!” Ngọc Triệt không tránh đi, tiến lên nắm lấy vai nam tử, mở miệng, giọng nói hấp dẫn, như độc dược mạn đà la.
Tròng mắt nam tử nhấc lên ngọn sóng, ánh mắt phức tạp nhìn Ngọc Triệt một cái ,nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngọc Triệt, không cần đánh giá cao chính mình, không phải ai cũng bị đầu độc bởi lời nói của ngươi, bị ngươi lợi dụng. Ngươi sợ Kim Minh cùng Mặc Thanh Thanh làm chuyện đó, không lẽ vì tranh thủ tình cảm sao?”
Ngọc Triệt ngẩn ra, nhìn hàn khí của nam tử bắn ra, âm thầm hít một hơi lạnh.
Quả thật nàng coi thường Kim Huy, hai tròng mắt cơ trí, thâm trầm, đó mới là người nguy hiểm nhất trong Hoàng cung này.
Nàng dời mắt, miễn cưỡng cười một tiếng: “Trừ nguyên nhân này, còn có nguyên nhân khác sao?”
“Có nguyên nhân khác hay không trong lòng ngươi rõ nhất, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, ta dẽ dàng tha thứ cho ngươi đến đây là chấm dứt, ngươi mau cùng ta hồi cung!” Hắn lạnh lùng cười một tiếng, sải bước đi về phía trước.
Ngọc Triệt lưu luyến nhìn khách sạn, hơi do dự một chút liền đuổi theo phía sau.
Nàng không cam lòng, không cam lòng, thật vất vả mới có thể thoát ra khỏi Hoàng cung, tại sao phải trở về như vậy. Nhưng mà Kim Huy, nàng cắn môi, ánh mắt khát máu.
Nàng sẽ tìm cơ hội khác.
Kim Huy,ngươi cứ chờ coi.
Sau giờ ngọ, nắng gắt ẩn trong mây mù, gió lạnh đã ngừng thổi. Liễu Nha kéo bàn tay Kim Minh rời khỏi khách sạn.
“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Kim Minh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hết sức dịu dàng.
“Trước tiên đi tìm Huyễn Tiên thảo, chữa khỏi bệnh cho Tiên Vu, đưa Ngọc Triệt và Tiên Vu về nước!” Nàng kiên định mở miệng. Ngọc Triệt tâm cơ khác sâu, để nàng ở lại Hoàng cung, là một mầm tai họa.
“Nàng không thể đợi mà trừ khử tình địch của mình sớm như vậy?” Kim Minh mím môi cười cười, ánh mắt mập mờ.
“Chàng nói gì vậy, ta chỉ hy vọng trừ khử hết mọi hậu hoạn bên người, toàn lực đối phó với Kim Lang mà thôi!” Liễu Nha không để ý tới hắn, nắm chặt bàn tay của hắn, sau đó đưa lên lắc lắc, “Từ giờ khắc này, ta sẽ nắm chàng thật chặt, chàng ấy, đừng mơ tưởng bỏ lại ta một mình, dù có chuyện gì chăng nữa cùng phải cùng nhau đối mặt!”
Ánh mặt trời rốt cuộc cũng lộ ra, chiếu trên khuôn mặt đang tươi cười của cô gái, Kim Minh kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng trở nên ấm áp.
“Nàng không sợ sao? Hôm nay…!” Hắn im lặng, khổ sở cúi đầu: “Hôm nay đã là mười bốn, ngày mai là ngày ta biến thân, Thanh Thanh, nàng phải đối mặt thời điểm đó, nàng không sợ sao?”
“Sợ? Tất nhiên là sợ nhưng mà đau lòng nhiều hơn!” Nàng cười cười, bàn tay nhỏ phủ lên mái tóc vàng của hắn: “Đau lòng vì chàng phải chịu mọi đau khổ, ta thật hy vọng có thể cùng chàng gánh vác. Kim Minh, không được rời khỏi ta, chàng đã nói Kim Minh là Kim Minh, Kim Nhật là Kim Nhật, ta đã sớm hiểu ý của chàng, cho dù Kim Nhật tốt hơn nữa, cũng không thể thay thế được vị trí của chàng ở trong lòng ta. Nếu như…!” Nàng cắn môi, “Nếu chàng thật sự biến mất, Minh, ta sẽ hận chàng, vĩnh viễn hận chàng, hận chàng bỏ ta lại một mình, cho dù phải đến chân trời góc bể ta cũng phải tìm chàng cho bằng được!”
Nam tử xúc động ôm chặt lấy cô gái, mở miệng: “Sẽ không, sẽ không như vậy, nếu mười mấy năm qua ta có thể tồn tại, nếu từ khi biết nàng ta cũng có thể tồn tại, Thanh Thanh, nàng yên tâm, ta sẽ kiên cường, bởi vì trên thé giới này còn có nàng cần ta, coi như cả thế giới mắng ta yêu nghiệt, chỉ cần nàng còn cần ta là được!”
Liễu Nha nhếch môi cười vui vẻ.
Cái tên ngốc này, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi sao?
Liễu Nha thuê một chiếc xe ngựa, không đành lòng để hắn bô ba vất vả. Dựa vào ngực nam tử, nhẹ nhàng kéo màn cửa, ngăn cản gió lạnh và những ôn ào bên ngoài, chỉ ở trong không gian xe ngựa, hai người bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ngọt ngào đến nỗi chắt ra hũ mật.
Xe ngựa đi một ngày đường, lúc hoàng hôn, rốt cuộc cũng đến bien giới Đại Hách. Ở trong xe ngựa, Kim Minh mệt mỏi, ý thức dần hỗn loạn, nhưng hắn cưỡng bách chính mình phải mở mắt, không được phép ngủ.
“Không bằng chúng ta tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút!” Liễu Nha thấy hắn cố gắng chịu đựng đành đề nghị.
Hắn phất tay một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, “Không cần, cứ đi là được rồi, ta sợ…l” Hắn dời mắt, nhìn ánh trăng bên ngoài, đáy lòng dâng lên sự sợ hãi.
Hắn sợ một khi ngủ đi, liền vĩnh viễn không thể tỉnh dậy.
Mỗi khi nhìn thấy trăng tròn, trong lòng hắn luôn bất an, gần đây sự bất an càng dâng lên mãnh liệt. Hắn dễ dàng mệt mỏi, mỗi khi nhắm mắt sẽ nhìn thấy ảo giác, bóng dáng kia luôn cười với hắn, cười hết sức kinh khủng.
“Không có gì!” Hắn lắc đầu một cái, nắm chặt bàn tay cô gái, cố gắng lấy lại tinh thần.
Đột nhiên, hắn nghe thấy âm thanh kỳ lạ, thì thầm, hắn đưa mắt nhìn về phía nàng, khuôn mặt nàng đỏ bừng.
“Thật là đói, sáng sớm mới chỉ ăn một chút thịt dê!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn hắn xin lỗi, vẻ quẫn bách đó thật đáng yêu.
Theo lời đề nghị của phu xe, Liễu Nha và Kim Minh đi đến quán rượu bên hồ ở bên cảnh, nghe nói món ăn nơi đây thiên hạ khó tìm.
Hoàng hôn, mặt trời như máu, nhuộm hết cả mặt hồ. Người chèo thuyền khua mái chèo, nhấc lên một chút gợn sóng, mặt nước rung ddoonhj, khuấy lên mặt hồ.
Bụng đói kêu lên, Liễu Nha cùng với Kim Minh ngồi ở đình nằm giữa hồ, đôi mắt mong ngóng thức ăn ngon chỗ chưởng quỹ - canh tam thúy, tôm tiên bà, nem tôm chân giò, canh nam sao, mấy món ăn ngon.
Bốn phía đình có màn che gió rét, đèn lồng đỏ treo cao, ánh mặt hồ dao động.
Món ăn đã được mang lên, Liễu Nha không khách khí nếm thử trước một miếng, lông mày nhướng lên, khen không dứt miệng.
Sắc mặt Kim Minh có chút mệt mỏi, nhưng không muốn làm mất hứng thú của nàng, cũng cầm đũa thưởng thức món ăn, mùi vị không sai.
Bờ sông truyền đến tiếng ca múa, trên đài cao có mấy bóng hình xinh đẹp, thướt tha, làm cho người ta phải đưa mắt nhìn. Lão bản quả nhiên biết làm ăn, mùa đông khắc nghiệt, vũ cơ ca múa, chiếc khăn các nàng nắm trong tay, xinh đẹp mê người, từ từ đi đến bờ sông, một ca nương khảy đàn tỳ bà, tiếng hát du dương cất lên.
“Cát sinh mông sở, liêm mạn vũ dã. Dư mỹ vong thử, thùy dữ độc sử?” giọng hát khàn khàn đè nén sự u sầu làm cho Liễu Nha bị mê hoặc.
Ca nương thở dài, mơ hồ run rẩy, như vừa khóc vừa bất đắc dĩ. Vũ cơ ở ngoài cửa lắc lắc eo, vẻ mặt buồn bã như cảm nhận được sự bi thương của ca nương.
Liễu Nha bị tiếng hát mê hoặc, bài hát hay như thế này, ai có thể sáng tác hay được như vậy? Lời ca vang lên phối hợp với khung cảnh, hết sức thích hợp.
Bạch y nam tử nằm sấp trên bàn đá, thống khổ nhíu nhíu mày.
“Chàng làm sao vậy?” Liễu Nha đến gần đỡ hắn.
Kim Minh lắc đầu một cái, sắc mặt xanh mét dọa người, nắm chặt cánh tay Liễu Nha, mở miệng: “Chúng ta đi thôi, ta cảm thấy không thoải mái!” Hắn nói xong, lảo đảo đứng lên, ánh mắt xẹt qua sự sợ hãi.
Liễu Nha ngẩn ra, gật đầu một cái, thân thể nhỏ bé vịn chặt hắn, trả tiền, đi dọc lên bờ.
Vũ cơ và ca nương đứng hết bên bờ sông, chung quanh người vây đông đúc, lúc hai người đến gần bờ sông, đột nhiên truyền đến tiếng cái gì rơi xuống, ca nương và vũ cơ ồn ào, rối loạn.
Gió thổi đèn bay phất phới, đột nhiên có người kêu: “Không xong rồi, có người rơi xuống nước!”
Đột nhiên thân thể Kim Minh cứng đờm hắn ôm chặt Liễu Nha, ánh mắt tuyệt vọng.
Chưởng quỹ kêu người đến cứu, trong khoảng thời gian ngắn có mấy người nhảy vào hồ lạnh băng, có người chạy đi tìm mấy bộ quần áo.
Liễu Nha cảm thấy sự khác thường của Kim Minh, dừng bước, nhìn thần sắc tuyệt vọng của hắn.
“Minh, chàng làm sao vậy?” Nàng lắc lắc thân thể hắn, cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trong nước, thật lâu vẫn chưa lấy lại sự bình tĩnh.
Cô gái vùng vẫy trong mặt hồ lạnh băng, chiếc khăn quấn đầu lúc ẩn lúc hiện. Người cứu là những ngư dân, bọn họ hiểu nhất là đặc tính của nước, ba chân bốn cẳng chạy đến, rất nhanh đã cứu được người.
Mọi người vây quanh cô gái, quơ tay múa chân, mắt thấy bụng cô gái phình lên, không biết phải xử lý như thế nào.
Liễu Nha không để ý tới Kim Minh, đỡ hắn đi đến bờ, lại chạy đến chỗ đông người, đẩy đám người ra đến cạnh cô gái.
Cô gái là một phụ nhân chứng ba mươi tuổi, thằng bé nằm bên cạnh gọi mẹ kêu đến xé họng.
Liễu Nha đưa tay dò xét hô hấp, có có hơi thở, còn có thể cứu, nàng cúi người xuống, che lên đôi môi lạnh băng của cô gái, thổi hơi một cái, hít vào thở ra, hô hấp nhân tạo.
Ngực cô gái rốt cuộc cũng có động tĩnh, nàng nghẹo đầu, nhổ hết nước ra, từ từ khôi phục ý thức.
“Sống rồi, mau nhìn xem!” Mọi người không ngừng phát ra tiếng kinh ngạc, nhìn cô gái ngồi dậy ôm chầm đứa bé vào ngực, Liễu Nha thở phào nhẹ nhóm.
Nàng xoay người lại tìm Kim Minh, nhưng không thấy hắn đâu.